"Truyền lệnh xuống dưới, ai vẽ đẹp, lại đã từng gặp Diệp Bắc Minh, mau vẽ cho tôi một bức chân dung của anh ta, nếu tôi vừa lòng, tôi sẽ thưởng một trăm nghìn viên thiên tinh, mau bắt đầu thực hiện đi!"
Chưởng quỹ Vương trở lại Lầu Thông Thiên, buông một câu, tiến vào phòng làm việc, lập tức truyền âm cho ông chủ lớn đứng sau Lầu Thông Thiên.
Ngay sau đó, truyền âm đã được kết nối.
“Có phải Diệp Bắc Minh bị người của Thần Đế tông phái đến truy sát không?” Ông chủ lớn đứng sau trầm giọng hỏi.
Chưởng quỹ Vương sửng sốt, đáp: "Thưa Đế tử, Diệp Bắc Minh đã đi được một khắc, người của Thần Đế tông mới đến, bây giờ muốn tôi vẽ cho ông ta một bức chân dung của Diệp Bắc Minh, để viết lệnh truy nã, toàn Bắc Hàn truy nã Diệp Bắc Minh, và tôi đã cử người bắt đầu thực hiện rồi."
Đế tử nói: “Coi như Diệp Bắc Minh mạng lớn, nhưng không sao cả, Tam Đại Thần Giáo bất hủ liên thủ ra tay, không sợ không bắt được anh ta."
“Vâng.” Chưởng quỹ Vương gật đầu hỏi: “Đế tử, có phải anh sớm đã biết thân phận của Diệp Bắc Minh này không?
“Ừ.” Đế tử nói: “Một trăm ngày trước, khi ông truyền âm đến cho tôi, tôi đã biết anh ta là thủ phạm chính giết chết Phân giáo ở Trái đất của Tam Đại Thần Giáo bất hủ.”
"Vậy thì tại sao lúc đó ngài lại..." Chưởng quỹ Vương yếu ớt hỏi, không dám nói nửa lời.
Đế tử cười tủm tỉm nói: "Nếu không phải vì cô ấy, bản cung đã sớm nói rồi, không muốn tay của bản cung vấy máu người mà cô ấy yêu, nếu không một ngày nào đó nếu cô ấy biết chuyện sẽ hận tôi cả đời."
"Nhưng có nói hay không thì cũng giống nhau. Diệp Bắc Minh trốn qua được ngày mồng một chứ không trốn qua được ngày mười lăm, còn không phải là Tam Đại Thần Giáo bất hủ đã bắt đầu tìm kiếm anh ta rồi sao? Rất lâu trước đó anh ta đã nhận được tin tức từ thế giới này."
“Đế tử nói rất đúng.” Chưởng quỹ Vương gật đầu nhắc nhở: “Đế tử tốt hơn ngài nên cẩn thận một chút, Diệp Bắc Minh đang đi hướng về đại lục Tây Bộ, tôi lo lắng cậu ta sẽ tìm tới ngài, người này có tu vi thâm hậu, thủ đoạn độc ác, nếu ... "
Đế tử nói: "Ông yên tâm đi, trên tay bản cung không có vấy một giọt máu của đệ tử Tuyết Thần tông, còn cứu người phụ nữ của anh ta, cho dù anh ta tìm được chỗ của bản cung, cũng phải cảm tạ bản cung kìa."
“Vậy thì tôi có thể yên tâm rồi.” Chưởng quỹ Vương thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Diệp Bắc Minh muốn tìm cơ duyên của Tiên Hải Mê Tung, lúc đó tôi không biết anh ta đã giết chết đệ tử của Tam Đại Thần Giáo bất hủ và đã hứa với anh ta mỗi ngày khi Tiên Hải Mê Tung xuất hiện, sẽ nói cho anh ta biết vị trí. Nếu Đế tử muốn anh ta chết, tôi có thể cung cấp tung tích của anh ta."
"Không phải bản cung đã nói rồi sao? Bản cung không muốn vấy máu của người cô ấy yêu, nếu không, một trăm ngày trước, Tam Đại Thần Giáo bất hủ đã tới chỗ ông bắt anh ta rồi." Đế tử nói: "Ông hứa với Diệp Bắc Minh như thế nào, thì cứ làm như bình thường. Thần Đế tông yêu cầu ông cung cấp chân dung, ông cung cấp, để không ai giúp, không ai phụ là được. Bản cung chỉ cầu xin không thẹn với lòng là được."
"Vâng, Đế tử! Tôi nhớ rồi."
"Đi và làm việc của ông đi."
Khi truyền âm ngắt đoạn, chưởng quỹ Vương rời khỏi phòng làm việc.
Vài giờ sau, tờ truy nã và chân dung của Diệp Thiên được dán khắp các thành trì lớn, các quận huyện của Bắc Hàn, điều này một lần nữa khiến toàn Bắc Hàn chấn động!
"Thật bất ngờ, không ngờ rằng Diệp Bắc Minh thực sự đã tàn sát gần một trăm nghìn người, cả trưởng lão chương tông, Thần tướng, đệ tử của Phân giáo của Tam Đại Thần Giáo bất hủ ở Trái đất, trong đó bao gồm cả Đế tử của Thần Đế tông, thật là kinh khủng! Đáng sợ quá đi mất! Làm sao anh ta có thể dám chạy đến Bắc Hàn được!" "Tôi vừa nói Diệp Bắc Minh này không đơn giản, có Hóa Thần làm người hầu, có khả năng là Đế tử của một Thần Giáo bất hủ nào đó ở một hành tinh nào đó không ngờ anh ta thực sự là Tông chủ của môn Tuyết Thần tông, môn phái đầu tiên trên Trái đất. Tất cả gần một trăm nghìn đệ tử của Phân giáo ở Trái đất Tam Đại Thần Giáo bất hủ đều bị giết sạch, còn dám chạy tới Bắc Hàn. Bây giờ bị truy nã, anh ta chạy trốn cũng không được rồi!"
-
"Loại người này thật là đáng chết, đã đắc tội đến Tam Đại Giáo Thần bất hủ, còn dám chạy tới Bắc Hàn gây ra chuyện lớn như vậy, không bị truy nã mới lạ đấy!"
Trong một thời gian, ba chữ Diệp Bắc Minh đã được tất cả người dân Bắc Hàn biết đến.
Lúc này, nhóm người Diệp Thiên đã tới đại dương bao la, hướng về đại lục Tây Bộ.
:
“Chủ nhân, đây là anh muốn đi về đại lục Tây Bộ tìm Đế tử môn phái của tôi sao?” Trương Tử Phòng hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: "Vốn dĩ nghĩ tới đại lục Tây Bộ mới nói cho ông biết, mà ông đã nhìn ra rồi, vậy tôi cũng không ngại nói thẳng. Đế tử môn phái của ông mang theo một người phụ nữ từ Trái đất trở về. Tôi không nghĩ anh ta có gan đưa vào Đế tử cung, nên phải sắp xếp bên ngoài. Là trưởng lão của Huyền Đế tông, cung điện bên ngoài của Đế tử môn phái của ông, ông nên biết chứ?"
:
Nghe vậy, Trương Tử Phòng sửng sốt, đột nhiên hoảng sợ nói: "Tôi không quan tâm đến việc riêng của Đế tử, không... không biết anh ta có cung điện bên ngoài ở nơi nào."
"Lão Trương!"
Diệp Thiên quay đầu Vỗ vai ông ta, ẩn ý nói: "Thân là người đầy tớ, quan trọng nhất là phải trung thành với chủ nhân. Từ xưa đến nay, đầy tớ bất trung căn bản không có kết cục tốt. Trên đường đi, chủ nhân như tôi không coi ông là người ngoài chứ? Tôi
những căn phòng cao cấp như thế nào, ông ở những căn phòng cao cấp như thế đó, tôi ăn món gì, ông ăn mòn đấy, đã khi nào đối xử với ông như đầy tớ chưa?"
Nói đến đây, anh ta lại vỗ ngực Trương Tử Phòng, nói tiếp: "Ông cứ tự hỏi lại mình đi, sau đó nói cho tôi biết sự thật."
Sau cùng, Diệp Thiên quay người lại.
Đóa Đóa, người đang ngồi ở giữa ôm lấy ba mình, không thể nhịn được cười khi biết rằng ba mình đang chơi bài người tốt.
Trương Tử Phòng nghĩ đến chuyến hành trình này, Diệp Thiên đối với ông ta như bạn bè, cũng không nói dối ông ta, vì vậy thở dài nói: "Tôi chỉ có một yêu cầu, anh hứa với tôi, tôi sẽ đối xử thẳng thắn với anh."
"Chẳng qua chỉ là ông muốn tôi không giết Đế tử môn phái của ông, ông yên tâm, anh ta chưa từng giết người môn phái của tôi, và còn cứu mạng người phụ nữ của tôi, tôi hứa với ông sẽ không giết anh ta." Diệp Thiên nghĩ không muốn nói trực tiếp.
“Nếu Đế tử môn phái của tôi ngủ với người phụ nữ của anh, hoặc người phụ nữ của anh đã yêu Đế tử môn phái của tôi và không muốn đi cùng với anh, thì anh có còn tuân theo nguyên tắc không giết Đế tử của tôi không?” Trương Tử Phòng nghi ngờ hỏi.
Dù sao Đế tử cũng đưa người phụ nữ của Diệp Bắc Minh trở về Bắc Hàn đã hơn năm năm rồi, ông ta không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì nên phải phòng bị trước.
Nhưng Diệp Thiên lại chìm vào trầm tư khi nghe những lời này.
Một lúc lâu sau, anh ta hỏi: "Ông cho rằng Đế tử môn phái của ông sẽ làm ra cái chuyện cưỡng bức ư?"
“Đế tử môn phái của tôi, từ khi làm Đế tử mấy nghìn năm nay, chưa từng có chuyện ức hiếp nam nữ, nhưng là người tốt thích làm việc thiện, được người ở đại lục Tây Bộ thường hay nói đến.” Trương Tử Phòng nói.
Sau đó, ông ta lại thở dài, tiếp tục nói: "Chuyện đến ngày hôm nay, liên quan đến sinh tử của Đế tử, tôi sẽ không giấu diếm anh nữa. Trên thực tế, ông chủ lớn đứng sau Lầu Thông Thiên chính là Đế tử môn phái của tôi, người có thể làm cho sự nghiệp thành tín nhất ở Bắc Hàn, phẩm chất thì tôi không cần phải nói nhiều nữa, anh cứ suy nghĩ kỹ lại xem đúng không."
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt: "Ông chủ lớn đứng sau Lầu Thông Thiên là Đế tử môn phái của ông sao?"
"Nếu tôi nói dối anh, trời sẽ nổi sấm sét!"
Trương Tử Phòng thề thốt: "Chuyện này là tại Huyền Đế tông của tôi, rất nhiều trưởng lão, Thần tướng đều biết chuyện này, chỉ là nhìn thấu nhưng không nói ra mà thôi. Nếu không phải là bởi vì chủ nhân muốn đi tìm Đế tử, tôi nhất định sẽ không nói ra, chỉ mong anh lấy đó làm gương, từ đó có thể nhìn rõ Đế tử môn phái của tôi."
"Tôi biết rồi."
Sau khi biết chuyện này, Diệp Thiên nói: "Bất kể Đế tử môn phái của ông đã làm gì với người phụ nữ của tôi, tôi hứa với ông sẽ không giết anh ta."
Bản thân anh đã trải nghiệm sự thành tín của Lầu Thông Thiên, người có thể làm sự nghiệp thành tín như vậy sẽ tự nhiên không mất đi thành tín của họ.
Nhớ lại một trăm ngày trước, anh nhờ Tô Thanh Tuyền giúp anh mua thông tin người phụ nữ mà Đế tử Huyền Đế tông mang từ Trái đất về, hai ngày sau Tô Thanh Tuyền mới đưa ra câu trả lời, yêu cầu anh có một số tin tức đừng mua, nếu không sẽ rước họa vào thân.
Từ điều này, không khó để thấy rằng chưởng quỹ Vương hẳn đã nghe ngóng về chuyện của Thẩm An Kỳ từ anh ta và nói với Đế tử Huyền Đế tông. Nói một cách logic, vào thời điểm đó, Đế tử của Huyền Đế tông nên nghi ngờ rằng Phân giáo ở Trái đất đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt, sau đó để cho Huyền Đế tông thông báo cho Thần Đế tông và Thiên Đế Tông cùng nhau đến Lầu Thông Thiên để bắt anh ta.
Tuy nhiên, sau một trăm ngày, Đế tử Huyền Đế tông vẫn chưa vạch trần sự việc.
Một người có thể làm Đế tử, có thể tạo dựng sự nghiệp lớn như Lầu Thông Thiên đương nhiên sẽ không phải kẻ ngốc và sẽ không bỏ lỡ điều đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!