Lúc này, ở Thần Đạo Tông.
“Chưởng giáo, lại vừa nhận được tin tức, Thánh Kiếm Tông bị tiêu diệt rồi.”
Trưởng lão Ngoại Vụ Đường của Thần Đạo Tông chạy vào tẩm cung của chưởng giáo báo cáo.
“Tôi nói, hôm nay làm sao vậy hả?”
Chưởng giáo Thần Đạo Tông giận tím mặt: “Bốn mươi lăm phút trước mới truyền tới tin tức Thái Cực Tông bị diệt, đã gửi truyền âm hỏi Thái Cực Tông rồi, đó là lời đồn thổi. Giờ lại có tin Thánh Kiếm Tông bị diệt truyền tới. Mới bốn mươi lăm phút thôi, từ Thái Cực Tông đến Thánh Kiếm Tông phải đến hơn trăm ngàn dặm đường. Cho dù Diệp Bắc Minh xuất phát từ Thái Cực Tông đến Thánh Kiếm Tông thì trong thời gian bốn mươi lăm phút cũng không tới được Thánh Kiếm Tông, càng đừng nói tới tiêu diệt Thánh Kiếm Tông. Tôi nói, có một số người có phải là ăn no không có việc gì làm, chỉ sợ thiên hạ không loạn nên tung lời đồn bậy bạ hay không? Nếu thật sự quá nhàn rỗi thì bản tọa không ngại lôi bọn họ ra, lăng trì bọn họ luôn đâu!”
“Nhưng chưởng giáo à, hai lần truyền âm đều là do sứ giả ở bên ngoài của Thần Đạo Tông chúng tôi truyền tới. Chắc bọn họ không có gan dám tung tin đồn bậy bạ đâu.” Trưởng lão Ngoại Vụ Đường của Thần Đạo Tông nói.
“Shhh!”
Chưởng giáo hít ngược một hơi khí lạnh, suy nghĩ kỹ một hồi, đúng là có lý.
Nếu nói sứ giả ở thành Thuận Thiên ăn no rồi tung tin đồn nhảm thì sứ giả ở thành Thánh Kiếm sẽ không phải cũng là ăn no như vậy chứ?
Một vụ còn có thể lý giải, nhưng liên tiếp hai vụ thì cũng quá kỳ quái rồi.
“Vậy ông gửi truyền âm đến Thánh Kiếm Giáo hỏi xem đi.” Chưởng giáo lườm trắng mắt, nói.
“Đã gửi rồi, không gửi đi được.”
Chưởng giáo: “...”
Một tông môn lớn như vậy, không có lý nào đá truyền âm cũng xảy ra vấn đề, không nhận được truyền âm chứ.
Lẽ nào... bị tiêu diệt thật rồi sao?
Trong lòng chưởng giáo Thần Đạo Tông chợt căng thẳng.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài lại có tiếng thét vang trời dậy đất kéo tới.
“Chuyện gì thế hả?”
Chưởng giáo nhíu chặt chân mày, xông ra khỏi tẩm cung.
Vừa nhìn, tròng mắt ông tôi đã kinh ngạc muốn nứt ra.
Chỉ thấy đệ từ Thần Đạo Tông đông như kiến cỏ bị một chiếc chuông lớn giữa không trung hút vào.
Ngay sau đó, ông tôi lại nhìn thấy một bóng người cao sáu mươi sáu trượng đáp xuống từ hư không.
Ầm!
Thần Đạo Tông rung chuyển.
Không ít đệ tử bị chấn động đến chết, không ít kiến trúc bị làm cho sụp đổ.
So với Bích Nhãn Kim Lân Thú, tu sĩ Diệp Thiên vẫn còn kém một chút, không thể một phát đạp đổ cả tông môn có pháp trận phòng ngự cấp Hóa Thần đại năng che chở được.
“Diệp Diệp Diệp... Bắc Minh!”
Trưởng lão Ngoại Vụ Đường của Thần Đạo Tông run rẩy cả người. Ông tôi đã từng gặp Diệp Thiên ở hang Vạn Yêu, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
“Cái gì? Thật sự là Diệp Bắc Minh sao?”
Sắc mặt chưởng giáo Thần Đạo Tông biến đổi.
“Không sai, tôi chính là Diệp Bắc Minh.”
Diệp Thiên lạnh giọng nói, vung kiếm ra, chém về phía chưởng giáo Thần Đạo Tông.
Lúc này, ở Thần Đạo Tông.
“Chưởng giáo, lại vừa nhận được tin tức, Thánh Kiếm Tông bị tiêu diệt rồi.”
Trưởng lão Ngoại Vụ Đường của Thần Đạo Tông chạy vào tẩm cung của chưởng giáo báo cáo.
“Tôi nói, hôm nay làm sao vậy hả?”
Chưởng giáo Thần Đạo Tông giận tím mặt: “Bốn mươi lăm phút trước mới truyền tới tin tức Thái Cực Tông bị diệt, đã gửi truyền âm hỏi Thái Cực Tông rồi, đó là lời đồn thổi. Giờ lại có tin Thánh Kiếm Tông bị diệt truyền tới. Mới bốn mươi lăm phút thôi, từ Thái Cực Tông đến Thánh Kiếm Tông phải đến hơn trăm ngàn dặm đường. Cho dù Diệp Bắc Minh xuất phát từ Thái Cực Tông đến Thánh Kiếm Tông thì trong thời gian bốn mươi lăm phút cũng không tới được Thánh Kiếm Tông, càng đừng nói tới tiêu diệt Thánh Kiếm Tông. Tôi nói, có một số người có phải là ăn no không có việc gì làm, chỉ sợ thiên hạ không loạn nên tung lời đồn bậy bạ hay không? Nếu thật sự quá nhàn rỗi thì bản tọa không ngại lôi bọn họ ra, lăng trì bọn họ luôn đâu!”
“Nhưng chưởng giáo à, hai lần truyền âm đều là do sứ giả ở bên ngoài của Thần Đạo Tông chúng tôi truyền tới. Chắc bọn họ không có gan dám tung tin đồn bậy bạ đâu.” Trưởng lão Ngoại Vụ Đường của Thần Đạo Tông nói.
“Shhh!”
Chưởng giáo hít ngược một hơi khí lạnh, suy nghĩ kỹ một hồi, đúng là có lý.
Nếu nói sứ giả ở thành Thuận Thiên ăn no rồi tung tin đồn nhảm thì sứ giả ở thành Thánh Kiếm sẽ không phải cũng là ăn no như vậy chứ?
Một vụ còn có thể lý giải, nhưng liên tiếp hai vụ thì cũng quá kỳ quái rồi.
“Vậy ông gửi truyền âm đến Thánh Kiếm Giáo hỏi xem đi.” Chưởng giáo lườm trắng mắt, nói.
“Đã gửi rồi, không gửi đi được.”
Chưởng giáo: “...”
Một tông môn lớn như vậy, không có lý nào đá truyền âm cũng xảy ra vấn đề, không nhận được truyền âm chứ.
Lẽ nào... bị tiêu diệt thật rồi sao?
Trong lòng chưởng giáo Thần Đạo Tông chợt căng thẳng.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài lại có tiếng thét vang trời dậy đất kéo tới.
“Chuyện gì thế hả?”
Chưởng giáo nhíu chặt chân mày, xông ra khỏi tẩm cung.
Vừa nhìn, tròng mắt ông tôi đã kinh ngạc muốn nứt ra.
Chỉ thấy đệ từ Thần Đạo Tông đông như kiến cỏ bị một chiếc chuông lớn giữa không trung hút vào.
Ngay sau đó, ông tôi lại nhìn thấy một bóng người cao sáu mươi sáu trượng đáp xuống từ hư không.
Ầm!
Thần Đạo Tông rung chuyển.
Không ít đệ tử bị chấn động đến chết, không ít kiến trúc bị làm cho sụp đổ.
So với Bích Nhãn Kim Lân Thú, tu sĩ Diệp Thiên vẫn còn kém một chút, không thể một phát đạp đổ cả tông môn có pháp trận phòng ngự cấp Hóa Thần đại năng che chở được.
“Diệp Diệp Diệp... Bắc Minh!”
Trưởng lão Ngoại Vụ Đường của Thần Đạo Tông run rẩy cả người. Ông tôi đã từng gặp Diệp Thiên ở hang Vạn Yêu, vừa nhìn đã nhận ra ngay.
“Cái gì? Thật sự là Diệp Bắc Minh sao?”
Sắc mặt chưởng giáo Thần Đạo Tông biến đổi.
“Không sai, tôi chính là Diệp Bắc Minh.”
Diệp Thiên lạnh giọng nói, vung kiếm ra, chém về phía chưởng giáo Thần Đạo Tông.
Chưởng giáo Thần Đạo Tông kinh ngạc.
Đúng lúc này, “keng” một tiếng, một món pháp bảo cực phẩm bắn vụt tới, đập lên kiếm khí do Diệp Thiên vung ra, khiến kiếm khí bị đánh tan.
Diệp Thiên quay đầu nhìn, chỉ thấy tám bóng người đang lao vút tới, vây Diệp Thiên vào giữa.
"Ha ha ha!!!”
Tiếng cười điên cuồng của chưởng giáo vang lên: “Diệp Bắc Minh, cũng may bản tọa còn có thủ đoạn, không phải hết tất cả lão tổ từ Hóa Thần tiểu thành trở lên đi Bắc Lương mà vẫn giữ lại một vị Hóa Thần tiểu thành ở phía sau. Thiên Hồng lão tổ lợi hại đứng thứ hai tông của tôi đã ở lại tông môn. So với Lý Đạo Chân của Lạc Nhật Tông, Thiên Hồng lão tổ mạnh hơn gấp trăm trần. Thêm vào đó là bảy vị lão tổ Hóa Thần nhập môn. Bản tọa không tin không diệt được cậu! Cho nên, ngày chết của cậu tới
rồi!”
Nói đến đây, ông qua quát lớn một tiếng: “Các lão tổ! Giết chết Diệp Bắc Minh! Mở nhẫn không gian của cậu tôi ra! Nhất định sẽ Có rất nhiều thu hoạch bất ngờ!”
“Giết cho tôi!”
Thiên Hồng lão tổ quát lên một tiếng, dẫn đầu tung quyền, đánh về phía Diệp Thiên.
Bảy vị lão tổ còn lại cũng đều tung quyền.
"Ha ha!”
Chưởng giáo thấy vậy lại cười điên cuồng: “Diệp Bắc Minh, tôi không tin cậu còn có thể không chết. Đợi bị đánh bại đi! Ha ha!!!” Nhưng không ngờ tiếng cười của ông tôi vừa vang lên thì đã thấy trên người Diệp Thiên tản ra một vòng canh khi bảy màu.
Một thoáng sau!
Rầm rầm rầm!!!
Ba quyền cực lớn trước sau đập lên canh khí hộ thể của Diệp Thiên, quyền ảnh vỡ tan mà canh khí lại vẫn vững chắc như cũ, chỉ là ánh sáng có mờ tối đi mấy phần thôi.
ERUYENONLINE9:23
“Cái này...”
Thấy cảnh tượng như vậy, mắt của chưởng giáo Thần Đạo Tông suýt chút nữa đã nứt ra.
“Canh khí hộ thể phòng ngự mạnh quá!”
NGOÀI
Tám vị lão tổ Hóa Thần kinh ngạc vô cùng, ngay cả Thiên Hồng lão tổ thực lực mạnh nhất cũng hít ngược một hơi khí lạnh.
“Chỉ dựa vào đám hữu danh vô thực như các ông thì vẫn chưa đủ năng lực để giết Diệp Bắc Minh tôi đâu!”
Diệp Thiên lạnh giọng nói, khởi động tiên pháp, Chân Võ kiếm bay vút lên ngàn trượng, chém về phía một vị lão tổ cảnh giới Hóa Thần nhập môn ở phía đối diện.
“Không hay rồi!”
Trái tim lão già chợt chấn động, liền muốn né tránh.
Rầm!
Chân Võ kiếm chém lên đầu ông ta, phá vỡ lớp phòng ngự của pháp bảo phòng ngự trên người ông ta. Theo đầu ông tôi lộ ra, một đường sáng màu vàng kim nhanh chóng bổ vị lão tổ này ra làm hai.
“A!!!"
Lão tổ đó kêu lên thảm thiết, khẩn cấp như lửa đốt sau lưng mà la lên: “Mau ngăn cậu tôi đi, cho tới thời gian để khiến thân thể lành lại!”
Bảy vị lão tổ nghe vậy đều đưa tay ra, chộp về phía Diệp Thiên.
“Còn muốn để thân thể lành lại à? Đừng có hòng!”
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng. Trong khoảnh khắc bảy bàn tay chụp về phía mình, Diệp Thiên xé gió lướt đi, lao về phía lão tổ bị chém làm đôi kia.
Rầm!
Ném hai nửa thân thể xuống đất, sau đó chớp mắt một cái đã phóng thích ra Phần Thiên Quyết. Hai con rồng lửa thiêu đốt hai nửa thân thể của vị lão tổ kia.
“Ma quỷ! Tên ma quỷ kia! Đừng có tiêu hủy thân thể của tôi! Cậu đừng tiêu hủy thân thể của tôi!”
Nguyên thần của vị lão tổ kia bị đánh bay sang một bên. Thấy thân thể bị lửa lớn nuốt chửng, ông tôi điên cuồng gào lên.
“Hừ!”
Diệp Thiên hừ nói: “Tôi không chỉ muốn tiêu hủy thân thể của ông mà còn muốn khiến nguyên thần của ông vạn kiếp bất phục! Những Hóa Thần khác cũng thế!”
Dứt lời, Diệp Thiên bắt đầu khởi động thần niệm, khống chế chuông Sơn Hải.
Một giây sau, phù văn dày đặc đã hóa thành hàng ngàn hàng vạn sợi xích vàng vươn ra từ trong chuông Sơn Hải. Thoáng chốc chúng đã trói toàn bộ nguyên thần của vị lão tổ kia cùng bảy vị lão tổ khác và cả các nhân vật cấp cao trong Thần Đạo Tông như chưởng giáo lại.
Ngay sau đó!
Keng keng keng!!!
Tiếng rèn sắt dày đặc vang lên.
Chỉ thấy những tu sĩ bị xích vàng trói chặt đều gọi thần binh ra, bắt đầu chém lên xích vàng.
Tu sĩ cảnh Nguyên Anh tất nhiên là đừng hòng chém đứt được xích vàng. Nhưng bảy vị tu sĩ chưa bị hủy thân thể thì có thể chém đứt được, vài phát đã chặt đứt xích vàng.
Cũng may xích vàng do chuông Sơn Hải phóng thích ra rất nhiều, chém đứt một sợi thì sau đó lại có mấy sợi trói bọn họ lại, khiến bọn họ nhất thời vẫn không cách nào giãy dụa ra được.
“Diệp Bắc Minh! Chúng tôi hòa giải được không?”
Chưởng giáo chém đến mấy chục lần, chẳng chém đứt nổi một sợi xích, lập tức hô lên với vẻ mặt cầu xin: “Chỉ cần cậu bằng lòng hòa giải, tất cả mọi thứ ở Thần Đạo Tông cậu đều có thể tùy ý lấy đi, muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Thế nào?”
“Đưa các người xuống địa ngục, tôi cũng có thể muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
Diệp Thiên lạnh giọng nói, khống chế chuông Sơn Hải lôi hết đám tu sĩ đã bị trói vào trong chuông.
Rất nhanh, giữa một tràng tiếng kêu thảm thiết, trừ bảy vị Hóa Thần ra, những người khác đều bị kéo vào trong chuông Sơn Hải.
“Đừng cố can đảm giãy dụa nữa.”
Ánh mắt của Diệp Thiên đặt lên người bảy vị lão tổ Hóa Thần, lạnh giọng nói: “Không kẻ nào chạy thoát được đâu, tất cả đều phải chết!”
Dứt lời, Chân Võ kiếm trong tay Diệp Thiên hung hăng quét ngang qua.
Rầm rầm rầm!
Pháp bảo phòng ngự trên người bảy vị lão tổ đều nổ tung, thân thể bị chém ngang eo thành hai nửa.
“Liều mạng với cậu ta!”
Thiên Hồng lão tổ tức giận không thể kìm chế mà hô lớn một tiếng, nguyên thần lao về phía Diệp Thiên. Nguyên thần của bảy vị lão tổ khác cũng nối tiếp lao đi theo.
“các người vẫn chưa đủ tư cách để liều với tôi đâu.”
Diệp Thiên hờ hững nói.
Khi bảy nguyên thần sắp tới gần, Diệp Thiên lại phóng thích Phần Thiên Quyết, nuốt chửng bảy nguyên thần trong biển lửa.
“A!!!”
Tiếng kêu thảm thiết ngút trời.
Hồn phách sợ nhất chính là lửa.
Nếu có thân thể thì bọn họ vẫn có thể chống đỡ được lửa của Phần Thiên Quyết. Nhưng không còn thân thể, dưới nhiệt độ lên đến hàng ngàn vạn độ, nguyên thần của bọn họ bị giày vò gấp mấy lần.
Nếu là Nguyên Anh thì sớm đã chết rồi.
Nhưng bọn họ là Hóa Thần, cho dù nguyên thần cũng vô cùng sợ hãi, nhưng sự thiêu đốt của ngọn lửa vẫn không đốt chết được nguyên thần của bọn họ.
Kết quả là, Diệp Thiên lại khống chế đỉnh Thôn Thiên, trói chặt nguyên thần cùng với thân thể bị chém đôi của bọn họ lại bằng xích vàng, sau đó kéo vào trong chuông Sơn Hải, phóng lôi hỏa tấn công bọn họ.
Nhưng như vậy thì quả chậm rồi.
Dùng lôi hỏa của chuông Sơn Hải để tấn công, không có một tiếng đồng hồ thì rất khó để khiến những Hóa Thần này triệt để chết đi.
Vì thế, Diệp Thiên khống chế chuông Sơn Hải lật ngược lại, miệng chuông hướng lên trời. Diệp Thiên bay lên bên trên miệng chuông, thi triển chân quyết Ngự Lôi Thần Kiếm.
Không lâu sau.
Ầm ầm ầm!!!
Hàng ngàn hàng vạn đường sấm sét đánh vào trong chuông Sơn Hải.
Năm phút sau, tiếng kêu la thảm thiết trong chuông đã ngừng.
Hơn một ngàn sáu trăm vạn tu sĩ của Thần Đạo Tông đều tan thành tro bụi.
Sau đó, Diệp Thiên thu chiến lợi phẩm vào trong nhẫn không gian, thu chuông Sơn hải lại, thần niệm quét qua, rất nhanh đã tìm thấy nơi có kho báu của Thần Đạo Tông. Khi Diệp Thiên cướp sạch cả kho báu của Thần Đạo Tông, một quái vật khổng lồ bỗng từ trên trời rơi xuống.
Rầm!
Thần Đạo Tông hóa thành một đống đổ nát.
“Đệt!”
Diệp Thiên bị chấn động đến nỗi chảy cả máu mũi, không nhịn được mà mắng: “Bích Nhân Kim Lân Thú, mày muốn mưu sát bản tọa đấy à?”
"Hê hê!"
Bích Nhãn Kim Lân Thú cười nói: “Tôn thượng, thuộc hạ nắm được chừng mực mà, không ngờ còn khiến ngài chấn động đến chảy máu mũi.”
“Không biết bản tôn thượng không có pháp bảo phòng ngự hộ thân sao?”
Hai mắt Diệp Thiên liếc một cái, bay lên lưng con thú, hỏi: “Sao mi lại chạy tới đây?”
“Vừa khéo tiện đường, hai vị phu nhân lại lo ngài không giải quyết được nên tôi qua xem xem sao, cũng không chậm trễ mất mấy phút.” Bích Nhãn Kim Lân Thú nói.
Trong lòng Diệp Thiên ấm áp.
Vẫn là phu nhân thương Diệp Thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!