"Hả?"
Diệp Thiên nghe thấy vậy, nhíu chặt mày, thực sự không ngờ tới, ở Bắc Hàn Tinh này lại còn có chuyện người quen người.
Là có người cũng tên cùng họ với mình, hay thực sự có người nhận ra mình?
Mang theo nghi vấn này, Diệp Thiên xoay người tìm theo tiếng, chỉ nhìn thấy cách chỗ bên cạnh không xa có mấy người tu sĩ đang nói chuyện, trong đó có một người phụ nữ tương đối trưởng thành, đội khăn voan, mặc đồ lót màu đen như ẩn như hiện, bị một người tu sĩ trẻ tuổi ôm lấy. Lúc này đang kinh ngạc mà nhìn về phía anh.
"Sao cô ấy lại ở đây?"
Lúc Diệp Thiên nhận ra người phụ nữ đó, không khỏi nhíu chặt mày, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Người phụ nữ này không phải ai khác, mà chính là em họ của Diệp Thiên, Diệp Linh.
Mặc dù bây giờ cô ta rất trưởng thành, nhìn vào cứ giống như là thiếu phụ ba mươi tuổi, nhưng Diệp Thiên vẫn có thể nhận ra cô ta.
Mà điều làm anh kinh ngạc là, Diệp Linh ở Trái Đất mà, sao lại chạy đến Bắc Hàn rồi?
Này không khoa học!
Chẳng lẽ… Bắc Hàn có Thiên Lộ thông với Trái Đất sao?
"Diệp Linh, anh ta là ai?"
Người thanh niên mặc áo gấm đang ôm Diệp Linh, ngừng nói chuyện với mấy người tu sĩ khác, nhìn về phía Diệp Thiên, vẻ mặt đầy sự thù địch.
"Vân Thiên. Anh ta chính là người đàn ông em hay nhắc với anh mà em hận đến xương tủy đó." Diệp Linh thu hồi lại vẻ mặt kinh ngạc, cười lạnh mà nhìn Diệp Thiên nói.
"Ồ!"
Mục Vân Thiên liền cười nói: "Anh ta chính là tông chủ Tuyết Thần Tông, anh họ của em, Diệp Thiên hả?"
Diệp Linh gật đầu.
Mà lông mày của Diệp Thiên lại càng nhíu chặt lại.
Anh liếc nhìn người thanh niên mặc đồ gấm kia một cái, là tu sĩ kim đan tinh phẩm, với tu vi của anh ta, Tuyết Thần Tông cũng không có ai là đối thủ của anh ta.
Mà anh ta lại hiểu rõ Tuyết Thần Tông. Diệp Linh lại có khúc mắc với Diệp Thiên, nhất thời anh cảm thấy một dự cảm không lành, có khi nào Tuyết Thần Tông xảy ra chuyện rồi.
"Đúng vậy."
Diệp Linh cười nói: "Em còn cho rằng anh ta chết ở Thiên Hoang rồi cơ, không ngờ lại gặp anh ta ở Bắc Hàn Tinh, thực sự là oan gia ngõ hẹp, ở đâu cũng có thể gặp, em cũng thấy khá say rồi."
Nói đến đây, cô ta lấy một chiếc áo da hổ màu trắng từ trong nhẫn không gian ra bao lấy thân thể mềm mại như ẩn như hiện kia, giống như không muốn cho Diệp Thiên nhìn thấy thân thể mềm mại đẹp đẽ đó vậy, sau đó đi về hướng Diệp Thiên, cười lạnh nói: "Tôi đã nói rồi, sẽ có một ngày, tôi sẽ giẫm nát anh dưới chân, mặc dù bây giờ tự tôi không có năng lực đó, nhưng người đàn ông của tôi có, anh ấy là tu sĩ đến đỉnh kim đan tinh phẩm, một người có thể quét cả Côn Hư, bảy năm trước anh mới đạt được kim đan, bảy năm trước anh ấy cũng đã là kim đan rồi, chỉ cần một câu nói của tôi, anh ấy có thể giẫm anh dưới chân anh có tin không?"
"Ngao!"
Thú Kim Lân mắt xanh đã biến thành hình dạng chó, nghe thấy Diệp Linh nói vậy, lập tức khó chịu mà gầm về phía cô ta một tiếng. Một bộ dạng muốn lột da cô ta ra.
"Mày khoan đã tức giận."
Diệp Thiên dùng ánh mắt mà đưa cho Thú Kim Lân mắt xanh thông tin, sau đó nhìn về phía Diệp Linh mà hỏi: "Sao Cô lại ở đây? Còn có, Tuyết Thần Tông của tôi thì sao?"
"Nói cho anh cũng không sao."
Khóe miệng Diệp Linh hơi nhếch lên, một bộ dạng cao cao tại thượng, nói: "Bảy năm trước, anh rời khỏi Trái Đất, sau khi đưa Vợ và con anh đến Thiên Hoàng chưa đến một tháng, Bắc Cực đã mở một Thiên Lộ. Hai năm sau, mười mấy chiến hạm tinh không vào trong Trái Đất."
"Lúc đó Trái Đất vô cùng loạn lạc, nhưng mà không lâu sau đã ổn định trở lại, phái Thiên Đế, phái Thần Đế, phái Huyền Đế, lần. lượt đàn áp, dạy dỗ ở Tây Âu, Châu Á, Châu Mỹ, trấn áp toàn bộ thế lực của Trái Đất, toàn bộ thế lực đều làm nô dịch đi đào Thiên Tinh Thạch cho bọn chúng."
"Tuyết Thần Tông mạnh, không tiếp thụ sự nô dịch của phái Thiên Đế, mở chiến hạm Tinh Không muốn chạy đến Côn Hư lánh nạn, bị chiến hạm tinh không của phái Thiên Đế bắn rơi, chết mất không ít người, đều là những người mà có tu vi thấp, con mẹ nó bọn họ lại không chết."
"Nhưng mà bọn họ cũng vì sự trừng trị nghiêm khắc của phái Thần Đế, bị phái lệnh của Thiên Đến, toàn bộ người có tu vi của Tuyết Thần Tông đều bị nhốt lại, biến thành phế nhân, trước đây, bọn họ vô cùng cường mạnh ở Trái Đất, bây giờ ai cũng có thể giẫm lên bọn họ một cái."
"Đúng rồi, hai đứa con trai của anh, bị phái Thần Đế bắt đi nghiên cứu rồi, nghe nói trên người bọn chúng có bí mật gì đó, không biết có bị mổ bụng mổ dạ dày gì hay không."
Nói đến đây, Diệp Linh che miệng cười, một bộ dạng vui sướng khi thấy người gặp nạn. Mà sau khi Diệp Thiên nghe xong những thứu này, nắm đấm kêu răng rắc, một bộ dạng tức giận ngập tràn toàn cơ thể. "Thực sự là họa vô đơn chị màn Anh thầm than trong lòng.
Nhưng rất nhanh anh liền hỏi: "Ở đây về Trái Đất thì mất bao lâu"
"Ngồi chiến hạm Tinh Không thì mất hai ngày là đến được." Diệp Linh nói, sau đó cười lạnh: "Anh còn muốn về Trái Đất tìm con trai anh sao? Đừng có mà nghĩ vậy, phân giáo cảu phái Thiên Đế, có một vị hóa thần đại năng trấn thủ. Biết cái gì gọi là hóa thần đại năng không? Không biết thì đừng có Vội, tôi nói cho anh, hóa thần là sự tồn tại đã được ủy ban an toàn quốc tế liệt vào cấp bậc hủy diệt, trong một ngày, có thể phá hủy trái đất thành một đống đổ nát, nếu như anh..."
"Được rồi được rồi, đừng có nói mấy cái vô dụng đó nữa, tôi hiểu về hóa thần nhiều hơn cô rất nhiều."
Diệp Thiên khó chịu mà ngắt lười Diệp Linh, sau đó nói: "Thiên Lộ quay về Trái Đất ở đâu?"
Anh quyết định về Trái Đất trước, với tốc độ của Thủ Kim Lân mắt xanh, không đến một năm là đến được, tốn chút thời gian để giải quyết phân giáo phái Thiên Đế, sau đó đi từ Côn Hư đi một hai tháng là có thể đến được Thiên Hoang, cứ như vậy, cũng giảm được nhiều đi thời gian từ Bắc Hàn đến Thiên Hoang.
"Phụt!"
Diệp Linh che miệng cười: "Anh thực sự muốn quay về Trái Đất hả, nhưng mà nói cho anh, anh cũng không quay về được, bởi vì thiên lộ đi đến Trái Đất, có chín vị hóa thần cảm của tam đại thần giáo bất diệt trấn thủ, cho dù là ai cũng không được tự tiện vào Thiên Lộ, người nào được tam đại thần giáo bất diệt phê chuẩn thì mới được vào, hơn nữa anh còn không có chiến hạm Tinh Không, về kiểu gì?"
Diệp Thiên liến nhíu chặt lông mày
Mặc dù Thú Kim Lân mắt xanh có thể đánh được hóa thần ở dưới đỉnh hóa thần, nhưng Tô Thanh Tuyền nói cho anh biết, tam đại thần giáo bất diệt có hơn mười hóa thân thuộc đỉnh tôn hóa thần, xông vào Thiên Lộ, chỉ dựa vào Thị Kim Lân mắt xanh thì Có vẻ không đi qua được.
Nhưng rất nhanh đôi mắt anh chợt lóe lên, quay đầu nhìn về phía Tô Thanh Tuyền, nói: "Đưa tôi đến chỗ Chưởng quỹ Vương trước đi."
"Mua tin tức, làm giao dịch. Ở trên tầng cao nhất, đi đến sảnh lớn của tầng cao nhất là có thể thấy Chưởng quỹ Vương." Tô Thanh Tuyền nói, sau đó đi trước dẫn đường.
"Dİ."
Diệp Thiên gọi Thú Kim Lân mắt xanh đi theo.
Kết quả chưa đi được hai bước, sau lưng lại vang lên một tiếng hung hăng: "Muốn đi cũng được, nằm trên mặt đất, để Diệp Linh giẫm lên vài cái rồi hẵng đi, nếu không tôi sẽ đánh cho anh nằm trên mặt đất để Diệp Linh giẫm, chọn một cái đi."
Lúc này tỏng lòng Diệp Thiên vô cùng buồn bực, nghe thấy mấy lời hung hăng này liền quay người, đối mắt sâu thẳm hệt như kiếm mà nhìn chằm chằm lên người Mục Vân Thiên, lạnh giọng nói: "Vây giờ tâm tình tôi rất không tốt, tốt nhất là cậu câm miệng lại cho tôi. Nếu không tôi sẽ cho cậu biết mặt."
Mục Vân Thiên liền ngây người ra, sau đó không tức giận mà cười lại một tiếng: "Mọi người có nghe thấy không, anh ta lại dám nói làm cho tôi biết mặt, mọi người có cảm thấy vô cùng nực cười không?"
"Ha ha!!!"
Mấy người tu sĩ trẻ tuổi hồi nãy nói chuyện với Mục Vân Thiên giờ cất tiếng cười lướn.
"Diệp Linh, anh họ của cô bị ngốc hả? Cũng không xem xem mình là loại gì, lại dám nói chuyện với Mục thiếu gia như vậy, loại rác rưởi như anh ta, Mục thiếu gia có thể dùng một chưởng đánh chết anh ta!" Có một người tu sĩ trẻ tuổi cười lạnh nói.
"Anh ta thực sự là có chút ngu ngốc."
Diệp Linh che miệng cười, nhìn về phía Diệp Thiên, nói: "Anh không biết là Vân Thiên mạnh như thế nào ở Hải Lăng Thành đâu."
"Nói cho anh biết thế này đi, Hải Lăng Thành tổng cộng có ba nhà thiên quân thế gia lớn, Vân Thiên là của Nhà họ Mục. Chính là một trong số đó, trong nhà có hai chiến hạm Tinh không, tôi là lúc Vân Thiên đến Trái Đất chơi, đưa tôi theo về Bắc Hàn, ở Hải Lăng Thành, hiện nay tôi cũng là nhân vật cao cao tại thượng, ai nhìn thấy tôi cũng phải nể mặt mấy phần, anh lại dám nói sẽ làm cho Vân Thiên biết mặt, tôi hỏi anh lấy dũng khí đâu ra vậy hả?"
"Gì cơ?"
Tô Thanh Tuyền nghe thấy vậy, lập tức liền thay đổi sắc mặt, chọc chọc Diệp Thiên, thấp giọng nói: "Nhanh chóng xin lỗi Mục thiếu gia đi, anh ta không phải là người anh có thể chọc vào đâu, anh ta đến từ Thiên Quân thế gia, trong nhà có một hóa thần đại năng, muốn ép chết anh liền dễ như trở bàn tay."
"Nghe thấy chưa hả?" Mục Vân Thiên nghe thấy lời của Tô Thanh Tuyền, đắc ý mà nhìn Diệp Thiên: "Nể mặt anh là anh họ của Diệp Linh, lời anh nói vừa nãy tôi có thể không tính toán với anh, nhưng anh phải đáp ứng yêu cầu của tôi, nằm lên trên đất cho Diệp Linh giẫm, nếu không tôi sẽ tính hết cả nợ cũ lẫn nợ mưới."
Lại không ngờ, Diệp Thiên không những không nằm xuống, lại còn hừ mà nói: "Tôi cũng nể mặt việc Diệp Linh nói cho tôi tình hình ở Trái Đất mà cho cậu một cơ hội câm miệng, còn dám dây dưa với tôi nữa, sẽ chặt đứt chân cậu."
Nói xong, Diệp Thiên xoay người rời đi.
"Con mẹ nó!"
Mục Vân Thiên lập tức nổi giận: "Thực là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thế thì tôi cũng không thèm nể mặt mũi Diệp Linh nữa, giết chết tên thối tha nhà anh rồi nói tiếp!"
Dứt lời anh ta quắp tay thành trảo, đánh về Diệp Thiên một chưởng.
"Với uy lực một chưởng của Mục thiếu gia, cũng đủ để đánh tên dân mọn của Trái Đất kia thành máu thịt lẫn lộn rồi nhỉ?" Có một tu sĩ trả tuổi cười nói.
"Đấy là đương nhiên, cho dù là tôi, bị một chưởng của Mục thiếu gia đánh trúng, cũng sẽ bị đnáh thành thịt vụn, hống chi tên kia chỉ là một tên dân mọn." Một người tu sĩ trẻ tuổi khác cười lạnh nói.
Thấy Mục Vân Thiên đang đến gần Diệp Thiên, đột nhiên Diệp Linh hô lên: "Vân Thiên, để cho anh ta một mạng. Đừng đánh chết, em còn muốn giẫm lên anh ta nữa."
"Được thôi!"
Mục Vân Thiên trả lời một câu.
Cũng không chờ anh ta nói xong.
"Tìm chết!"
Diệp Thiên xoay người mạnh một cái, chụp lấy cổ tay của anh ta, ném xuống dưới một phát.
Âm!
Mục Vân Thiên bị ném lên trên mặt đất.
"Chuyện này..."
Toàn bộ mọi người đều ngân ngẩn ra.
Nhưng mà, không đợi mọi người kịp phản ứng lại, Diệp Thiên đã ngồi xổm xuống. Bắt lấy hai chân của Mục Vân Thiên, dựng ngược anh ta lên.
"Mày muốn làm gì hả? Thả tao ra! Thả tao ra!"
Mục Vân Thiên giãy dụa mãnh liệt.
Diệp Linh sợ ngây người rồi!
Nhưng rất nhanh, Cô ta đã chạy đến bên cạnh Diệp Thiên, thở hổn hển: "Anh mau buông Vân Thiên ra, nếu không kết cục của anh sẽ rất thảm đấy!
Diệp Thiên nhìn về phía Diệp Linh, thản nhiên nói: "Tìm đàn ông, phải tìm người mạnh như tôi ấy, tìm một tên rác rưởi đã muốn giẫm lên tôi, qua viển vông rồi, cái loại này, cho cậu ta một trăm trăm nghìn năm nữa, cậu ta cũng không giẫm lên tôi được đâu."
Dứt lời hai tay Diệp Thiên mở ra.
Soạt!
Mạc Vân Thiên bị xé thành hai nửa, máu cứ như nước mà chảy ra, sau đó một tiếng cạch vang lên, một viên kim đan lăn trên mặt đất.
"A!!!"
Diệp Linh vô cùng sợ hãi mà kêu thất thanh.
"Vãi!"
Những người tu sĩ trẻ tuổi đi cùng với Mục Vân Thiên đều lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi muốn chết mà nói ra.
Tay không xé tu sĩ đỉnh kim đan.
Người dân thường này cũng quá đỉnh rồi đi!