Lúc này, thành Bắc Lương vừa khôi phục lại sau cuộc chiến, đột nhiên một rồng một hổ xuất hiện trên không trung thành Bắc Lương.
Rồng là Thanh Long, dài hơn mười trượng, to lớn tới mức một người trưởng thành cũng ôm không xuể, trên thân lóe lên lên một tia sáng màu cam.
Hổ là Bạch Hổ, dài ba trượng, cao hơn một trượng, trên thân cũng lóe lên một tia sáng màu cam.
Một rồng một hổ gầm rú vụt qua, kéo theo mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm vang rền, cuồng phong giật mạnh tạo ra một khung cảnh như sắp có họa lớn.
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ thành Bắc Lương lập tức trở nên nhốn nháo!
“Mẹ ơi! Long Hổ xuất hiện! Đây là điềm báo gì vậy?”
“Trời ạ! Một rồng một hổ này là tuyệt phẩm yêu thú có thể kêu mưa gọi gió đấy!”
“Tuyệt phẩm yêu thú bay tới thành Bắc Lương, đây là dấu hiệu của tai họa hay là dấu hiệu của điềm lành?”
“...”
Vô số tu sĩ và dân chúng nhao nhao chạy ra ngoài và ngửa đầu nhìn lên trời, tất cả đều bị cảnh tượng này làm cho hoảng sợ.
Tuyệt phẩm yêu thú cực kỳ hiếm thấy, bọn chúng rất kinh khủng, có thể nuốt một ngàn kim đan vào chỉ trong một lần, tu sĩ Nguyên Anh đại thành cũng không phải đối thủ của bọn chúng.
Mà ở thành Bắc Lương, ngoại trừ Diệp Thiên có tu vi thần bí ra thì không có một tu sĩ nào có thể đạt tới Nguyên Anh cảnh đại thành.
Cho nên, sự xuất hiện của một rồng một hổ hay còn gọi là tuyệt phẩm yêu thú này tất nhiên sẽ khiến tất cả mọi người chấn động.
"Đại vương ngài mau nhìn kìa! Tuyệt phẩm Long Hổ xuất hiện! Là một rồng một hổ đã khiến ngài bị thương đấy sao?"
Lúc này, có một đại thần chỉ lên trời và hỏi.
Bắc Lương Vương ngửa đầu lên nhìn, cơn ác mộng chợt hiện lên.
"Chính là một rồng một hổ này! Lúc bản vương đi săn đã bị bọn chúng làm bị thương!"
Bắc Lương Vương gần như hét lên như gặp ác mộng, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, có cảm giác muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Cũng may một rồng một hổ này chỉ lướt qua trên đầu hắn ta chứ không đáp xuống, lúc này Bắc Lương Vương mới nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Lạ thật, một rồng một hổ này chạy tới thành Bắc Lương làm gì chứ?"
Vương Đại Bắc Lương kinh ngạc.
"Đại vương nhìn kìa, hình như trên thân Long Hổ có vết thương!"
Một đại thần đột nhiên thốt lên.
Bắc Lương Vương nhìn kỹ lại, hình như đúng là có vết thương thật, kim huyết đang nhỏ xuống từ thân Long Hổ.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Nghiệt súc mau đứng lại! Ta không tin ta không giết được các ngươi!"
Tất cả mọi người nhìn về phía giọng nói này vang lên thì thấy một vị đạo nhân nhếch nhác đang đạp lên tinh phẩm phi kiếm và lướt qua trên không trung, đuổi theo một rồng một hổ kia.
"Trời ạ! Lão đạo này đã làm hai con tuyệt phẩm yêu thú này bị thương, thật là trâu bò, chắc là thực lực đã đạt tới Nguyên Anh đỉnh phong rồi, vị này là trưởng lão tông môn nào thế?"
Có một đại thần ngạc nhiên nói.
"Xem ra vị đạo nhân này chỉ tới đây để săn giết tuyệt phẩm yêu thú, chắc là sẽ không đe dọa gì tới thành Bắc Lương chúng ta đâu, nếu không thì sẽ phải mời Diệp Thiên ra tay, nhưng không biết liệu Diệp Thiên có đánh thắng được hay không."
Một đại thần phỏng đoán.
Trong lúc nhất thời toàn thành chấn động.
Mà lúc này, dưới sự truy đuổi gắt gao của lão đạo nhếch nhác kia, một rồng một hổ cũng liều mạng chạy trốn.
Đột nhiên, dường như Long Hồ ngửi thấy một mùi thơm bèn đổi hướng và bay về phía phát ra mùi thơm.
Chẳng mấy chốc bọn chúng đã bay tới trung nghĩa Hầu phủ, khói bếp bốc lên từ một căn phòng và lượn lờ trên không trung.
Có lẽ là đã xác định được mùi thơm này phát ra từ phía dưới, Long Hổ liếc nhau một cái rồi đáp xuống nóc nhà.
Ngay khoảnh khắc đó, bọn chúng làm nóc nhà thủng hai lỗ và sập xuống.
"A!!!"
Đóa Đóa đang chờ Thiên Hà Kiếm Tiên lấy đan dược cho nàng thì đột nhiên nóc nhà sập xuống, gây ra tiếng động rất lớn khiến nàng sợ hãi thét lên chói tai.
"Đóa Đóa, cẩn thận!"
Thiên Hà Kiếm Tiên đang chuẩn bị lấy đan dược thì thấy hai con vật khổng lồ đáp xuống, sợ Đóa Đóa bị đè trúng nên bèn chạy vụt qua và ôm Đóa Đóa lui vào một góc.
Một giây sau!
Grào grào!
Một rồng một hồ xuất hiện trong phòng đan dược, đuôi rồng quét một cái, đẩy nóc nhà đã bị sập xuống ra.
Một cái lò luyện đan lập tức xuất hiện trước mặt Long Hổ, mà mùi thơm vừa nãy bay ra từ chính lò luyện đan này.
Long Hổ hít sâu một hơi, vẻ mặt vui mừng, đi tới gần và nhìn vào lò luyện đan thì thấy có khoảng bốn mươi viên đan dược vàng óng ánh đặt trên một chiếc đĩa.
Long Hổ chìa móng vuốt ra định lấy đi.
"Súc sinh! Không được chạm vào đan dược!"
Thiên Hà Kiếm Tiên quát lớn, rút kiếm xông tới.
Nhưng hành động này của Thiên Hà Kiếm Tiên đã chọc giận Long Hổ.
Thanh Long, cũng chính là một Thần Long quét đuôi về phía Thiên Hà Kiếm Tiên.
Rầm!
Một chiêu đã trúng.
Trước mặt tuyệt phẩm yêu thú, Thiên Hà Kiếm Tiên chỉ như một đứa trẻ ba tuổi, lúc này bị Thanh Long đánh bay ra ngoài và đập vào vách tường, tạo ra một cái lỗ trên tường và biến mất trong phòng đan dược.
"Kiếm Tiên!"
Đóa Đoá sợ hãi thốt lên, dáng vẻ như sắp khóc.
Nhưng thấy Long Hổ muốn lấy đan dược, Bạch Hổ bèn ra tay.
"Grào!"
Đại Bạch Hổ gầm thét rồi đánh Tiểu Bạch Hổ rơi xuống đất và lăn vài vòng.
"Bạch Hổ, ngươi không sao chứ?”
Đóa Đoá vội vàng ngồi xổm xuống và hỏi nó.
Bạch Hổ lắc đầu và đứng dậy, bảo vệ trước mặt Đoá Đoá. Nó điên cuồng gầm lên với một rồng một hổ kia, dường như là đang cảnh cáo bọn chúng rằng nếu ăn đan dược thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng một rồng một hổ kia lại chẳng thèm mảy may tới tiếng gầm gừ cảnh cáo của nó, bọn chúng ném một viên đạn dược vào trong miệng.
Kim quang trong mắt Long Hổ lập tức đại thịnh, bọn chúng cảm thấy trong khoảnh khắc đạn dược được nuốt vào, vết thương của bọn chúng đã lập tức hồi phục lại.
Long Hổ vui mừng khôn xiết, muốn lấy một số lượng lớn đan được đi.
"Dừng tay!"
Đóa Đoá đột nhiên quát, chạy tới và vừa thở phì phò vừa nói: "Đây là đan dược để cứu mẫu thân ta và tiểu mẫu thân, các ngươi không được ăn, ta đã chờ mẫu thân ta và tiểu mẫu thân tỉnh lại từ lâu lắm rồi. Nếu các ngươi ăn mất thì ta sẽ không thể nói chuyện với mẫu thân của và tiểu mẫu thân được nữa."
Long Hổ nghe thấy vậy thì nhìn về phía Đoá Đoá, lập tức cảm nhận được một sự hòa hợp trước nay chưa từng có, khiến cho cái tay đang nắm lấy đan dược của chúng nó lập tức rụt lại. Đồng thời chúng nó dùng cái đầu to lớn của mình cọ cọ vào người Đoá Đoá, bày tỏ bày tỏ sự thân thiện của chúng với nàng.
Đóa Đoá cũng không sợ, một tay sờ đầu rồng, một tay sờ đầu hổ, dịu dàng nói: "Dáng vẻ của các ngươi trông thật ngoan. Đừng ăn đan dược cứu mẫu thân Đoá Đoá được không? Chờ cha Đoá Đoá về, Đoá Đoá sẽ bảo cha luyện một lò cho các ngươi ăn, được không?"
Long Hổ gật đầu.
"Hì hì!"
Đoá Đoá lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, giống như có thêm hai người bạn khiến nàng rất vui vẻ.
Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.
"Mùi đan dược thơm quá!"
Ngay sau đó!
Một bóng trắng nhẹ nhàng đáp xuống, chân gác lên tại lò, ánh mắt nhìn về phái lò luyện đan.
Một rồng một hổ kia nhìn thấy lão đạo này thì như gặp quỷ, lập tức thối lui vào góc tường, đề phòng nhìn lão đạo.
"Trời ạ! Cực phẩm đan dược!"
Lão đạo đột nhiên kinh ngạc thốt lên, kim quang trong mắt lập tức bắn ra xung quanh, giơ tay hút lên.
Bốn mươi viên đan dược lập tức bị lão ta hút vào trong tay.
Đóa Đoá thấy thế thì lập tức hoảng hốt, vừa giẫm chân vừa la lên: "Ngươi không được lấy đan dược của ta, ta phải dùng đan dược cứu mẫu thân ta và tiểu mẫu thân, ngươi mau trả lại đan dược cho ta!"
"Có cái rắm ấy!"
Lão đạo trợn mắt nhìn Đoá Đoá rồi ném một viên đạn dược vào trong miệng.
Ngay sau đó, lão ta lập tức kinh ngạc thốt lên.
"Cái này đâu phải là cực phẩm đan dược đâu chứ, phải là tuyệt phẩm đan dược mới đúng, còn hiệu quả hơn cả đan dược tông đan tôn luyện của ta!"
"Ha ha!"
Lão đạo vui như điên, lập tức lấy một chiếc lọ nhỏ từ nhẫn không gian ra và bỏ đan dược vào đó rồi cất vào.
Đóa Đoá thấy thế thì ngồi xuống dưới đất và khóc rống lên: "Ngươi trả đan dược cho ta! Trả đan dược cho ta! Cha , người ở đâu vậy! Đan dược cứu mẫu thân và tiểu mẫu thân bị một lão tặc trộm mất rồi! Người mau trở lại đi, cha..."
Đóa Đoà khóc lóc thảm thiết, cho dù nằm mơ nàng cũng mơ thấy mẫu thân và tiểu mẫu thân tỉnh lại. Bây giờ đan dược đã bị lão tặc này trộm mất, nếu cha mà luyện lại từ đầu thì cũng phải chờ bảy ngày, nhưng nàng không thể chờ được nữa.
Nhưng lão đạo không thèm quan tâm việc Đoá Đoà khóc mà cất đan dược vào. Lão ta nhìn về phía một rồng một hổ, và cười đầy đen tối: "Nghiệt súc, nếu không phải một ngàn năm trước, lúc bần đạo tu luyện suýt chút nữa thì bị tẩu hỏa nhập ma, thương tổn thần hồn. Hai người đã sớm giết chết bần đạo rồi, sao còn chạy tới đây được chứ?"
"Nhưng bây giờ bần đạo đã ăn đan dược, thần hồn còn sót lại thương tích đã hoàn toàn hồi phục, muốn giết hai người dễ như trở bàn tay, lần này hai người không chạy được đâu."
Long Hổ nghe thấy thế thì vô cùng sợ hãi, bèn vội vàng phá vỡ tường và chạy trốn.
"Muốn chạy à, không dễ thế đâu!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!