Sau khi Âu Dương Hạ nhận được truyền âm từ phía nhị vương tử, cả người lại trở nên ngẩn ngơ, ngồi ghế thái sư thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
Đúng vậy, ông ta rất sợ.
Dù sao cũng là tạo phản, nếu thất bại, chắc chắn thịt nát xương tan!
Nếu như đại quân nhị vương tử vây quanh bốn phía, vậy ông ta có đủ can đảm chiếm vương phủ, sau đó nội ứng ngoại hợp với nhị vương tử dùng tốc độ nhanh nhất phá thành.
Nhưng nhị vương tử còn cần một ngày nữa mới tới Bắc Lương, ông ta tự tin mình sẽ chiếm được vương phủ, nhưng Long vũ vệ và thần võ vệ cộng lại cũng hơn bốn trăm ngàn binh lính, hơn nữa binh lính bảo vệ thành của thành chủ Bắc Lương thành cũng tới năm trăm ngàn, gần triệu đại quân nhào tới, chỉ dựa vào tám mươi ngàn cấm vệ quân, muốn thủ hơn một ngày ở vương phủ. Quá khó khăn!
Quả thực khó như lên trời!
Nhưng nếu là không làm như vậy, lại không bốc thuốc cho Bắc Lương Vương, chắc chắn sẽ khiến Bắc Lương Vương hoài nghi lòng trung thành của ông ta. Kêu ông ta bốc thuốc nhưng nửa ngày cũng không bốc được.
Nếu như là bình thường, tìm một lý do có lệ để thông qua, nhưng bây giờ đại quân áp sát, thương thế của Bắc Lương Vương có chuyển biến tốt đẹp, là then chốt xoay chuyển càn khôn, nếu như lúc này kiếm cớ không đi bốc thuốc, đó chính là muốn chết!
"Xem ra trừ con đường này ra, mình đã không còn đường nào để đi rồi!"
Âu Dương Hạ cười thảm: "Tính toán hết nhưng không nghĩ ra tên Diệp Thiên có thể chữa trị hết thương thế của đại vương, xem ra là ngay cả ông trời cũng không giúp mình, muốn bức mình tới đường chết!"
"Vậy bây giờ phải làm sao đây ba?" Con trai trưởng của Âu Dương Hạ là Âu Dương Trí hỏi.
"Còn có thể làm sao?" Con thứ Âu Dương Hằng nói: "Nếu như bốc thuốc chữa khỏi cho đại vương, có thể tạm thời tránh thoát một kiếp, nhưng mấy triệu quân của nhị vương tử sớm muộn cũng sẽ công phá Bắc Lương thành, đến lúc đó chúng ta chắc chắn phải chết, còn không bằng liều mạng, nếu như có thể chống đỡ hơn một ngày, đợi đại quân của nhị vương tử chiếm được Bắc Lương thành, áp lực chúng ta giảm bớt, cũng sẽ có đường sống!"
"Hơn nữa nếu đứng ở bên đại vương, ba vĩnh viễn sẽ chỉ là thống lĩnh cấm quân, vĩnh viễn chỉ quản mấy chục ngàn đại quân. Nếu như nhị vương tử xưng vương, sẽ đề bạt ba lên làm thành chủ Bắc Lương thành, quản năm trăm ngàn binh lính, so với thống lĩnh cấm quân không phải nở mày nở mặt hơn sao!"
Nói đến đây, Âu Dương Hằng thúc giục: "Ba, không thể do dự nữa, nhanh tới doanh trại cấm quân, triệu tập toàn bộ anh em trong doanh tiến đến vương phủ, nếu không đến giờ tỵ, Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân sẽ đi tìm đại vương nghị sự, khi đó ra tay thì không kịp nữa!"
Bị con thứ Âu Dương Hằng thúc giục như thế, Âu Dương Hạ quyết tâm, lúc này quát lên: "Lấy nón chiến đấu, giáp chiến đấu của ba tới đây!"
"Vâng!"
Hai người con trai lập tức tiến hành.
Rất nhanh, Âu Dương Hạ mặc mũ giáp áo giáp, dẫn tất cả binh lính trong phủ tới doanh binh cấm quân.
Mà lúc này, trong vương phủ.
Lúc giờ Thìn Diệp Thiên đã bị công chúa gọi vào vương phủ rồi, lúc này đang ngồi một bên.
"Thật không ngờ là Âu Dương Hạ, trong ba đại tướng quân bổn vương tin nhất là ông ta, giao cho ông ta cấm quân quan trọng. Nhưng ông ta lại cấu kết với phản tặc, muốn dồn bổn vương vào chỗ chết, bổn vương thực sự là mù mắt rồi!"
Bắc Lương Vương biết được Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân rời phủ trước tiên, tới dược đường bốc thuốc, chỉ có Âu Dương Hạ ngây người ở trong phủ, khiến ông ta tức giận nổi trận lôi đình.
"Phụ vương, hiện tại đã rất rõ ràng, thống lĩnh cấm vệ quân Âu Dương Hạ chính là nội gián, tiếp theo nên làm gì?" Thế tử điện hạ hỏi, anh ta đã biết tất cả mọi chuyện.
"Kế trước mắt, chỉ có thể khống chế cấm quân trước, đợi hai tướng quân Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân đến, lại để hai người họ đi bắt Âu Dương Hạ!" Bắc Lương Vương nói.
Tiếp đó, ông ta nhìn về phía thống lĩnh Huyền Giáp quân Trương Thượng, ra lệnh: "Ông mau chóng mang vương hổ phù của bổn vương đi khống chế cấm vệ quân, bắt hết tất cả thủ lĩnh cấm quân!"
"Vâng! Đại vương!"
Trương Thượng lĩnh mệnh.
Rất nhanh, Ngụy công công đã giao hổ phù tới cho Trương Thượng.
Đúng lúc này, thạch truyền âm có tin truyền tới.
"Đại vương không xong rồi! Âu Dương Hạ đã xuất hết binh lính trong phủ đi về phía doanh trại cấm quân!"
"Ông ta đây là chó cùng dứt giậu!" Bắc Lương Vương cắn răng nghiến lợi nói.
Thế tử điện hạ lập tức vội la lên: "Làm sao bây giờ phụ vương. Với thực lực của Âu Dương Hạ, hai tướng quân Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân không ở đây, chỉ sợ là bắt không được ông ta!"
Điều này đương nhiên Bắc Lương Vương biết, lúc này liền nói với thế tử điện hạ: "Con nhanh ra ngoài phủ chờ, nhớ kỹ đừng để Âu Dương Hạ thấy, phát hiện hai tướng quân Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân lập tức kêu họ đi tới doanh trại cấm quân."
"Vâng vâng vâng."
Thế tử điện hạ liên tục gật đầu, lập tức liền đi ra ngoài.
Bắc Lương Vương tiếp tục nói: "Trương Thượng, nhanh chóng tới doanh trại cấm quan với bổn vương!"
"Vâng!"
Trương Thượng lập tức gọi phi kiếm ra, đưa Bắc Lương Vương và Ngụy công công đi tới doanh trại cấm quân.
"Đi, chúng ta cũng đi xem." Diệp Thiên bế Đóa Đóa nói với công chúa.
Công chúa lập tức ngăn cản nói: "Âu Dương Hạ là tu vi nguyên anh cảnh tiểu thành, Ngụy công công và Trương Thống lĩnh liên thủ đều không phải là đối thủ của ông ta, chỉ có hai tướng quân Tư Đồ Mục và Thượng Quan Vân mới có hi vọng trấn áp được ông ta, cho nên rất nguy hiểm, đừng đi."
"Không sao." Diệp Thiên cười: "Phụ vương của cô không có tu vi còn dám đi, tôi có gì không dám đi."
Công chúa: "...."
"Nhanh đưa tôi đi." Diệp Thiên thúc giục.
Anh phải đảm bảo Bắc Lương Vương an toàn. Lỡ như Bắc Lương Vương bị giết, không phải anh đã phá vỡ hi vọng quật khởi của long tộc sao?
"Được rồi."
Công chúa gật đầu, dẫn đường phía trước, dẫn Diệp Thiên tới doanh trại cấm quân.
Lúc này, Bắc Lương Vương đã tới doanh trại cấm quân.
Sau đó, tập kết binh lính trong doanh trại.
Rất nhanh, lính phụ trách bốn phía tường thành, cửa thành, cộng mười sáu chính phó hộ quân tham lĩnh, cùng với Phó thống lĩnh, toàn bộ đều tập kết trong doanh trại cấm quân.
"Bái kiến đại vương!"
Thủ lĩnh cấm quân đều quỳ lạy hành lễ, Bắc Lương Vương thường kỳ kiểm tra quân doanh, điều này dưới cái nhìn của họ rất bình thường, huống chi họ cũng không biết Âu Dương Hạ sắp hành động, cho nên không cảm thấy có bất kỳ chuyện gì không thích hợp.
Nhưng không ngờ, Bắc Lương Vương ngồi xuống vị trí thủ lĩnh, trực tiếp ra lệnh: "Trương Thượng, bắt mười sáu chính phó hộ quân tham lĩnh lôi ra ngoài chém."
"Vâng!"
Trương Thượng lập tức phân phó Huyền Giáp quân ra tay bắt người.
Mười sáu chính phó hộ quân tham lĩnh bối rối, căn bản không biết mình đã phạm lỗi gì, trực tiếp bị kéo ra ngoài chém.
"Đại vương, đây là..."
Phó thống lĩnh quỳ dưới đất đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt hoang mang.
Bắc Lương Vương nói: "Bọn họ đều là thân tin một tay Âu Dương Hạ cất nhắc, Âu Dương Hạ và nhị vương tử cấu kết đang trên đường tới trận doanh cấm quân, sắp sửa phát động tiến công vào vương phủ, cậu nói xem bổn vương có nên chém họ không?"
Phó thống lĩnh sửng sốt, lúc này gật đầu nói: "Nên chém! Không chỉ có bọn họ nên chém! Ngay cả Âu Dương Hạ cũng nên chém! Mạt tướng nguyện thề sống chết thuần phục đại vương!"
"Ừm."
Bắc Lương Vương rất hài lòng nói với Phó thống lĩnh: "Bổn vương không chém cậu, là bởi vì bổn vương biết cậu không hợp với Âu Dương Hạ, cho nên không biết chuyện bọn họ muốn tạo phản."
"Đại vương minh giám! Nếu không phải ngài vừa nói, mạt tướng thật sự không biết tên cẩu tặc Âu Dương Hạ kia dám tạo phản! Thật là tội đáng chết vạn lần!" Phó thống lĩnh nói những ngôn từ chính nghĩa.
Bắc Lương Vương gật đầu nói: "Mã Diên Niên nghe lệnh."
"Mạt tướng nghe lệnh!"
"Hiện tại bổn vương phong ấn cho cậu là thống lĩnh cấm quân, nhanh đem theo hổ phù của bổn vương, đi khống chế toàn quân, bắt đầu từ mười sáu chính phó hộ quân tham lĩnh mà cậu tạm thời đề bạt, phải trấn trụ cả cấm quân cho bổn vương, nếu xuất hiện sơ suất, bổn vương bắt cậu trị tội!"