"Cái gì?"
Diệp Thiên nghe vậy, mày đột nhiên nhíu lại, trong nháy mắt sắc mặt tối đi.
Anh quả thực không thể tin được, thế nhưng có người lấy lý do cực kỳ vớ vẩn, ngăn anh đi vào Dược Đường.
Ở thế gian nhiều năm, anh cũng nhiều lần bị từ chối đi vào nơi nào đó bằng các loại lý do.
Lý do thường là ngại anh mặc không đủ đẹp, nói anh nghèo, không thể đi vào. Hoặc không thể bỏ tiền để mua đồ.
Những lý do đó anh còn có thể chấp nhận, cùng lắm thì dùng tiền đánh sưng mặt bọn họ.
Nhưng mà hôm nay, vậy mà có người nói anh và chó như nhau!
Diệp Bắc Minh anh từng thống trị một phần tư số tinh cầu của vũ trụ, có thể nói là chí cao vô thượng, người khác khi thấy anh, hoặc là cúng bái, hoặc là cúi đầu, hoặc là ngước nhìn anh.
Ai dám nói anh và chó như nhau?
Cho dù là người đang tự tìm chỗ chết. Cũng không dám nói như vậy!
Bởi vì nói như vậy không chỉ có sẽ chết, ba tộc đều bị tội liên đới!
Có thể nói, đây là từ lúc Diệp Thiên sinh ra tới nay, chịu sự kỳ thị lớn nhất!
"Không nghe hiểu lời nói của chúng ta sao?"
Một người trông cửa, đứng ở bậc thang, nhìn xuống Diệp Thiên còn chỉ thiếu một bước chân thì có thể bước lên, lạnh giọng lặp lại một lần: "Long tộc và chó không được đi vào!"
Có thể nói là nói năng có khí phách! Làm rất nhiều người đi ngang qua vây xem.
"Người Long tộc ti tiện, giống như chó, cũng dám tiến vào Dược Vương đường, quả thực là quạ đen không biết bản thân đen!"
"Người gì mà cũng không biết thân biết phận, Dược Vương đường là người Long tộc ti tiện như anh có thể vào sao?"
"Cho anh vào, anh mua nổi thuốc của Dược Vương đường sao?"
"......"
Những người vây xem đều châm chọc mỉa mai, nói ra nói vào, chỉ chỉ trỏ trỏ, trong lời nói cử chỉ, lộ ra đều là sự kỳ thị và khinh thường.
Diệp Thiên ngay tức khắc, tức giận, bế Đóa Đóa lên, một chân bước lên bậc thang, ngẩng đầu ưỡn ngực quát hai người trông cửa: "Người của Long tộc thì làm sao? So mấy người lùn một khúc hay là sao? Tôi thấy tôi không thể nào lùn hơn mấy người, còn cao hơn mấy người một khúc, sao có thể dùng mắt chó xem thường người khác như vậy?"
Lời này vừa ra khỏi miệng, tức khắc làm hai người trông cửa câm miệng không trả lời được.
Ngay cả người đang vây xem, cũng đều nhìn nhau.
Lý Thanh Sơn nhịn không được kêu một tiếng tuyệt, chỉ cảm thấy lưng của mình đột nhiên thẳng lên. Cũng thở ra một hơi.
Người của Long tộc nên có khí thế của rồng, đã không lên tiếng thì thôi nhưng lên tiếng thì ai cũng kinh ngạc, mà không phải hèn mọn như một loài bò sát để người giẫm đạp!
"Mau cút ngay!"
Diệp Thiên lại hét lớn một tiếng, anh vô cùng thuần thục bày ra khí thế Bá Vương của bản thân, người trông cửa đều không nhịn được bị khiếp sợ.
"Hắc!"
Phục hồi tinh thần, có người trông cửa khó chịu: "Mẹ! Anh cũng chỉ là người của Long tộc, dám ở trước mặt ông la hét, ông để anh đi vào, mẹ anh mua nổi thuốc của Dược Vương đường sao?"
"Ông thế nào mà mua không nổi?" Diệp Thiên siêu cấp khó chịu nói: "Ông đây nói cho hai người, ông không chỉ có thể mua nổi thuốc của Dược Vương đường, ngay cả toàn bộ Dược Vương đường, ông cũng có đủ tiền mua!"
"Ha ha ha!!!"
Làm vô số người qua đường cất tiếng cười to.
"Người của Long tộc tiền đâu ra!"
"Mấy người cả ngày bán cây chổi, bán sọt tre, có thể kiếm được mấy đồng?"
"Tôi thấy người Long tộc này nghèo tới điên rồi, anh ta lấy cái gì để mua Dược Vương đường? Ai không biết người của Long tộc nghèo giống như chó?"
Có người trông cửa còn lấy tay chống nạnh, móc mỉa Diệp Thiên nói: "Chó của tôi, mặc quần áo đều tốt hơn anh, còn mua Dược Vương đường, anh nếu có thể mua một cánh cửa của Dược Vương đường, ông sẽ ở trước mặt anh cầm cửa ăn luôn!"
Vừa nói xong.
Diệp Thiên khởi động thần niệm.
Oanh!
Một tòa núi núi linh thạch từ trên đầu anh nện xuống, trực tiếp chôn anh ta.
"Này..."
Nhìn đến Diệp Thiên có thể lấy một tòa núi núi linh thạch. Ít nhất cũng có một trăm triệu linh thạch, sở hữu người vây xem trong nháy mắt ngây ra.
Một người trông cửa khác, giống như gặp quỷ nhìn Diệp Thiên.
Như vầy cũng quá giàu có!
"Chuyện gì vậy?"
Lúc này, một vị ông lão mặc cẩm phục hoa lệ đi ra dược đường.
Khi nhìn thấy một tòa núi linh thạch để ở trước mặt, ngay tức khắc đồng tử co lại.
"Chưởng quầy, Dược Vương đường quy định là người của Long tộc cùng chó không được đi vào, chúng tôi không cho anh ta đi vào, anh ta lại lấy ra một tòa núi linh thạch, nói muốn mua Dược Vương đường, thật là đáng sợ, Tiểu Ngũ đều bị đè ở phía dưới."
Còn thừa một người trông cửa, chạy đến trước mặt chưởng quầy, vội la lên.
Chưởng quầy nhìn đánh giá Diệp Thiên, không nói gì, mà đi về phía núi linh thạch, lấy một viên linh thạch nắm ở lòng bàn tay.
Giây tiếp theo, ông tùy tiện ném linh thạch đi. Cười nói: "Một đống rác rưởi, ngay cả một cây tiên dược đều không mua được, còn muốn mua Dược Vương đường, anh điên rồi đi?"
Diệp Thiên nhăn mày lại: "Là ông điên mới đúng. Đây chính là một trăm triệu linh thạch, sao không thể mua một cây tiên dược?"
"Ha ha!"
Chưởng quầy ngửa đầu cười to: "Đây là một trăm triệu linh thạch không sai, nhưng tất cả đều là rác rưởi, độ tinh khiết của linh khí chỉ có 50, 60%."
"Tôi không biết đống rác rưởi anh lấy nơi nào, nhưng tôi muốn nói cho anh, linh thạch có độ tinh khiết của linh khí thấp hơn 80%, thì không thể dùng như tiền."
"Cho nên, đống rác rưởi của anh cầm đi đổi một cái bánh bao. Người ta cũng không chắc chịu đổi với anh!"
Diệp Thiên: "......"
Anh đương nhiên biết linh thạch này độ tinh khiết chỉ có 50, 60%, nhưng anh không biết linh thạch ở Thiên Hoang có độ tinh khiết đạt tới 80%, càng không biết Thiên Hoang không có linh thạch áp sức khí, có thể đem độ tinh khiết của linh thạch áp súc đến trăm phần trăm.
Trước kia, anh đi qua rất nhiều tinh cầu, người ta đều có linh thạch áp sức khí, một trăm triệu linh thạch có độ tinh khiết 50%, có thể áp súc ra năm ngàn vạn linh thạch có độ tinh khiết trăm phần trăm.
Cho nên dù đống linh thạch của anh dù rác rưởi, ít nhất cũng đáng giá năm ngàn vạn linh thạch. Thế nhưng ngay cả một cái bánh bao đều không đổi được?
"Cầm đi cầm đi!"
Chưởng quầy phất tay giục, giống như đang đuổi một con ruồi bọ.
Diệp Thiên có thể có làm sao?
Chỉ có thể đem toàn bộ linh thạch thu vào nhẫn không gian.
"Mẹ, lấy một đống rác rưởi áp ông, cũng may ông là tu sĩ Thông Huyền Cảnh, nếu là tu sĩ Luyện Khí cảnh, đã bị anh đè chết rồi!"
Người trông cửa vừa rồi bị đè, giận mắng chỉ vào Diệp Thiên, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị đè nát.
"Ba ba, linh thạch của chúng ta không thể dùng như tiền, làm sao bây giờ?" Đóa Đóa lúc này bĩu môi hỏi.
"Đóa Đóa yên tâm, ba ba có cách mua được dược trở về cứu mẹ cùng với mẹ nhỏ." Diệp Thiên sờ sờ đầu nhỏ của Đóa Đóa, an ủi nói.
Tiện thể, anh lấy ra một thượng phẩm thần binh, nói: "Thượng phẩm tam đoạn thần binh, ông nói giá trị bao nhiêu tiền đi."
Chưởng quầy nhìn thoáng qua, sắc mặt không hề kích thích, khinh thường nói: "Mang đi thị trường giao dịch pháp bảo bán, có giá cỡ mười vạn tám vạn linh thạch. Không thèm."
"Chỉ có giá mười vạn tám vạn linh thạch?" Diệp Thiên rất kinh ngạc, ở Côn Hư, là có thể có giá một trăm triệu linh thạch!
"Anh cho rằng giá bao nhiêu?" Chưởng quầy cười lạnh: "Thiên Hoang có rất nhiều luyện khí sư có thể chế tạo thượng phẩm thần binh, không giá trị bao nhiêu cả, nếu là tinh phẩm thần binh thì còn không tồi."
"Tinh phẩm thần binh giá bao nhiêu?" Diệp Thiên hỏi. Trong nhẫn không gian của anh có mấy chục cái tinh phẩm pháp bảo thần binh.
Chưởng quầy lười trả lời, trực tiếp giơ thẳng lên một ngón tay.
"Một ngàn vạn?" Diệp Thiên hỏi.
"Là một trăm triệu!" Chưởng quầy nhịn không được nói to.
Giá này Diệp Thiên cũng vừa lòng, vốn dĩ muốn cầm một cái tinh phẩm thần binh ra, nhưng cảm thấy dễ rước lấy phiền toái. Cho nên thôi.
Dù sao anh là Người của Long tộc, có tinh phẩm thần binh trong tay, chắc chắn sẽ bị người thèm, sẽ có phiền toái không ngừng.
Kết quả là. Anh đành phải nói: "Thượng phẩm thần binh đổi hai cây cửu chuyển hoàn hồn thảo của ông được rồi đi?"
Không đợi chưởng quầy mở miệng, lập tức có rất nhiều tu sĩ vây xem kêu lên.
"Cùng tôi đổi, tôi cho anh hai vạn linh thạch!"
"Tôi cho anh ba vạn linh thạch!"
"Tôi cho anh năm vạn linh thạch!"
Nghe nói tiếng kêu đấu giá, Diệp Thiên tức khắc vui mừng, nhin chưởng quầy nói: "Đi lấy hai cây cửu chuyển hoàn hồn thảo ra đây, tôi bán thượng phẩm thần binh, sẽ có tiền trả."
“Cút đi!"
Chưởng quầy tức giận nói: "Ông chủ chúng tôi đã nói, thuốc của Dược Vương đường, không được bán cho người của Long tộc, cho nên dù anh tính cầm bao nhiêu tiền tới mua, chúng tôi cũng sẽ không bán cho anh, anh đừng mơ tưởng nữa!"
"Ha!"
Diệp Thiên này liền buồn bực: "Ông chủ mấy người là đồ ngốc sao? Hay là người của Long tộc đào phần mộ tổ tiên, hoặc giết cha mẹ ông ta, sao không kiếm tiền của người Long tộc?"
"Bởi vì người của Long tộc ti tiện, ông chủ chúng tôi có rất nhiều tiền, không thèm kiếm chút tiền dơ bẩn của người của Long tộc!" Chưởng quầy lạnh giọng quát.
Diệp Thiên: "....."
Me!
Kỳ thị người của Long tộc tới vậy sao?
Thế nào cũng phải bắt tội giết chết dân trong thành, khoe cơ bắp của người Long tộc chúng tôi sao?
Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị động thủ.
Đột nhiên!
Anh chợt nghĩ ra, thầm nghĩ trong lòng: "Có!"
Lập tức lấy ra một cái hồ lô, đổ ra một cái Đại Sinh lực đan, nhìn chưởng quầy nói: "Ông nhìn xem đan dược này, có thể vào mắt ông hay không."
"Cầm đi đi, đan dược của người Long tộc, có thể có đan dược gì tốt." Chưởng quầy ghét bỏ nói.
Diệp Thiên nói: "Ông ngửi thử, nhìn một cái rồi hãy kết luận?"
Chưởng quầy nửa tin nửa ngờ, từ lòng bàn tay của Diệp Thiên cầm lên đan dược đặt ở trước mũi ngửi một chút.
Kết quả này vừa ngửi, ông kinh hô: