Lộc cộc!
Nhìn xương cốt dày đặc ở khắp nơi, kinh ngạc không thôi, khiến hơn bốn nghìn người Lạc Nhật Tông đều phải nuốt nước bọt.
Ở những nơi có những con yêu quái hạ phẩm và thượng phẩm, một bộ xương họ cũng không nhìn thấy. Nhưng ngay khi bước vào nơi yêu quái tinh phẩm xuất hiện, lại nhìn thấy quá nhiều hài cốt như vậy.
Từ điều này cho thấy, không khó để họ kết luận rằng con yêu quái tinh phẩm rất hung ác, tàn bạo. Nếu xử lí không tốt sẽ làm chết rất nhiều người.
"Phải làm sao đây, Thập trưởng lão? Săn hay không săn đây?" Ân Báo thần tướng yếu ớt hỏi. Trong lòng anh ta cũng có cảm giác rụt rè.
Rốt cuộc, nhiều hài cốt như vậy, có thể dọa người ta sợ chết khiếp.
“Trước hết mọi người cứ đi hái tiên thảo tiên dược tinh phẩm đi, sau đó để tôi đi quan sát một chút rồi lại nói sau.” Thập trưởng lão căn dặn.
Ân Báo thần tướng sẽ lập tức ra lệnh: "Đều phải đưa cho tôi tiên thảo tiên dược tinh phẩm, không được đến gần yêu quái tinh phẩm, các người đã nghe rõ ràng hết chưa?"
Họ đã nghe thành chủ của Bắc Hàn Thành nói rằng chỉ cần họ không đến gần phạm vi một trượng của yêu quái, thì sẽ không bị quái thú tấn công. Một khi đến gần, yêu quái sẽ bắt đầu tấn công.
Nhưng loại tiên thảo lại không như vậy, chạm vào sẽ chết, huống chi là pháp bảo thần binh cực phẩm..
Bởi vì. Loại tiên thảo dược và pháp bảo thần binh cực phẩm đều nằm trên một hòn đảo nhỏ ở cực bắc của Táng Tiên Cốc. Bốn bề của hòn đảo nhỏ kia được bao quanh bởi nước. Chỉ cần lên đảo, quái vương sẽ bắt đầu cuộc tấn công. Mà họ thậm chí còn không có dũng khí để săn bắt những con yêu quái tinh phẩm, làm sao lại dám săn yêu vương?
Do đó, tiên thảo tiên dược là thứ tiên dược có chất lượng cao cấp nhất khi đến Táng Tiên Cốc rồi. Còn tiêm dược cực phẩm họ nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Trừ phi có thần thông biến hóa, nếu không thì bọn họ thật sự không dám động vào.
"Tuân lệnh!"
Sau khi Ân Báo thần tướng ra lệnh, ngoại trừ sáu vị Nguyên Anh, tất cả những tướng sĩ khác đều từng nhóm đáp xuống mặt đất, ba đền năm người một nhóm, giống như bọn cướp từ trên núi xuống, điên cuồng hái các loại dược liệu tinh phẩm.
May mắn thay, gần đó không có yêu quái tinh phẩm. Họ cũng không cần phải lo lắng về việc bị tấn công.
Sau một hồi trầm tư, Thập trưởng lão đột nhiên nói: "Để ta đi lang thang tìm một con yêu quái tinh phẩm có cấp bậc thấp nhất để luyện tay. Ta nghĩ con yêu quái tinh phẩm sẽ không hung dữ, cắn chết nhiều người của Linh Bảo Tông như thế này. Ta dự đoán họ đã động đến yêu vương, rồi bị đuổi đến nơi này, sau đó bị cắn chết."
"Thập trưởng lão nói cũng có lý!"
Năm vị thần tướng đều gật đầu.
Kết quả là, sau khi Thập trưởng lão phát ra từ "đi", sáu người họ liền bay lên trời, lang thang khắp nơi.
Được một lúc, họ tìm thấy ít nhất hai yêu quái tinh phẩm, cứ cách vài km lại có một con. Tất cả đều canh giữ các pháp bảo và thần binh tinh phẩm.
Thông qua quan sát, không khó để họ nhận ra rằng cấp bậc của những pháp bảo thần binh tinh phẩm này nằm trong khoảng từ cấp năm đến chín.
Có thể nói là thứ hạng khá là cao!
Khiến họ đều ghen tị đến mức chảy cả máu mắt.
Tất cả những thứ này đều là bảo bối!
Nếu có thể có được tất cả những thứ này, vậy thì tốt biết bao?
Sau khi quan sát một lúc, cuối cùng Thập trưởng lão cũng nhìn trúng một con yêu quái bậc tinh phẩm bậc một.
Đó là một con hổ răng kiếm, dài ba thước, cao hai thước. Hai chiếc răng nanh dài hơn một thước, trắng tinh, sắc nhọn, hệt như hai mũi đao, vô cùng kinh khủng.
“Vậy thì xuống thử xem sao?” Ân Báo thần tướng dò xét các vị thần tướng khác xem họ có đủ gan dạ không.
Sau khi nhìn nhau, cuối cùng họ cũng gật đầu.
Nếu ở bên ngoài có thể triển khai tiên thuật, bọn họ một người cũng có thể đánh solo với yêu quái tinh, nhưng bên trong đây lại không thể sử dụng tiên thuật, thân pháp không thể hiến tế, pháp bảo thần binh cũng trở thành sắt vụn, thậm chí vận khí công ở bên ngoài đến bảo hộ thân thể cũng không được.
Có thể nói, so với ở bên ngoài, sức chiến đấu của bọn họ giảm xuống rất nhiều, cho nên bọn họ không có tự tin, khi gặp phải đám yêu thú tinh phẩm cấp một, cả người đều như co rút lại, e rằng đánh không lại sẽ bị cắn chết.
"Gừ!!!"
Khi họ đến gần con hổ răng kiếm cách đó năm bước chân. Hổ răng kiếm gầm lên cảnh cáo bọn họ, như là nói, nếu dám lại gần sẽ không khách khí nữa!
Gừ rừ!
Bị con hổ răng kiếm gầm lên như vậy, cả sáu người đều nuốt nước bọt. Ngay cả Thập trưởng lão mạnh nhất cũng đang cầm một con dao lớn đã mất tác dụng của thần binh tinh phẩm, thận trọng tiến lại gần, với cảm giác căng thẳng.
Bốn trượng!
Ba trượng rưỡi!
Ba trượng!
"Gừ!!!"
Hổ răng kiếm lại một lần nữa phát ra âm thanh. Bốn cái đùi như trụ dẫm lên trên mặt đất, đi về phía sáu người.
Vì không thể hiến thân pháp, sáu người cao khoảng 1,8 mét trông thật nhỏ bé trước con hổ răng kiếm cao hơn tám mét, dài mười mét.
Nhưng thấy hổ răng kiếm vồ tới, cả sáu người đều run lẩy bẩy.
"Giết chết nó!"
Thập trưởng lão không hổ là người có võ nghệ cao cường, thật là dũng cảm. Sau khi hét lên, ông ta cắn răng, đột ngột lắc mình. Con dao to trong tay chém mạnh về phía chân sau của con hổ răng kiếm.
Coong! ! !
Có một âm thanh rõ ràng truyền tới. Con dao lớn chưa cắm sâu đến hơn một tấc vào đùi hổ răng kiếm. Da đùi nó cứa vào xương chân, máu vàng trong chốc lát bắn ra.
Đùa thôi, Nguyên Anh Chân Quân không phải đang đùa cợt. Mặc dù không thể sử dụng tiên thuật, nhưng thực lực của bản thân vẫn rất đáng sợ, một đao này cũng đủ để mở núi.
Nhưng con yêu quái tinh phẩm không ăn chay, xương cốt rất cứng, cho dù Thập trưởng lão có dùng đến tám chín thành sức lực cũng chỉ cắt lên da thịt nó mà không làm tổn thương xương cốt.
Vết cắt này khiến con hổ bực mình, dùng hai chân sau đá về phía trước, đá Thập trưởng lão vẫn chưa kịp có phản ứng đi như đá quả bóng.
"Aaaaa!"
Thập trưởng lão hét lên. Ông ta bay ra xa vài trăm mét.
Cạch cạch cạch cạch cạch cạch! ! !
Lúc này, binh khí của năm vị thần tướng cũng chém vào bốn chân của hổ răng kiếm, vẫn chỉ có thể cắt vào da của nó. Cả người họ cũng đều bị hổ răng kiếm đạp lên không trung, trong đó có một người trong chớp mắt bị đạp bay, bị nó dùng hai hàm răng sắc nhọn đâm trúng. Do không thể vận khí bảo vệ cơ thể, nên hộ pháp pháp bảo cũng không thể phát huy tác dụng, trực tiếp bị hàm răng của nó xuyên qua thân thể. Tiếng hét thất thanh vang lên
"Cứu tôi với! Mau cứu tôi với!!!"
Nhưng thấy con hổ răng kiếm há miệng, muốn một ngụm nuốt chửng anh ta, dọa vị thần tướng này sợ chết khiếp, một bên dùng kiếm đâm vào miệng con hổ, một bên kinh hoàng thét lớn.
"Nhanh! Các người mau đi cứu Chu Phó Tướng, còn ta sẽ đi đánh vào bụng nó!"
Thập trưởng lão đứng dậy, hét lên, xông tới thân dưới của con hổ răng kiếm, lại nhảy lên, dùng đại đao trên tay đập mạnh vào bụng nó.
“Keng” một tiếng, đại đao vẫn còn chưa cắm vào, máu vàng đã tưới ướt đẫm đầu Thập trưởng lão.
"Haha!"
Thập trưởng lão vui mừng khôn xiết, một tay túm lấy miếng mỡ trên bụng con hổ răng kiếm, một tay dùng dao chém nó một cách quyết liệt, đồng thời rạch một vết dài một thước dưới bụng, bụng cũng phun máu tứ tung.
"Chà !!!"
Cơn đau dữ dội khiến con hổ răng kiếm trở nên điên loạn, chạy loạn tứ tung như con ruồi mất đầu, gầm rú khắp Táng Tiên Cốc.
Ngay sau đó, rất nhiều yêu quái cũng theo đó mà gầm thét.
Tuy nhiên, chúng lại không giúp hổ răng kiếm, chỉ cần lãnh địa của chúng không bị tấn công. Chúng chỉ kêu mấy tiếng cảnh cáo mà thôi, sẽ không ra tay, trừ khi yêu vương ra lệnh cho chúng, nếu không thì chúng sẽ bị lũ yêu quái gọi là đồng đội ngu như heo.
Mà lúc này, Thập trưởng lão đã chui vào bụng con hổ răng kiếm qua lỗ thủng trên bụng nó. Khi ông ta ra ngoài, cả người được nhuộm thành màu vàng của máu. Trên tay còn có một hạt màu tím đang phát sáng.
Giây tiếp theo!
Bùm!
Con hổ răng kiếm rơi xuống đất chết tươi.
"Haha! Yêu đan tinh phẩm cấp một! Trị giá ba tỷ linh thạch! Phát tài rồi! Phát tài rồi! Hahaha !!!"
Thập trưởng lão ngẩng đầu vui vẻ cười nói.
Đương nhiên, ông ta không vui vì nó có giá trị to lớn, mà là thứ sau khi yêu đan này được luyện thành. Có thể nâng cao tu luyện của mình một cách nhanh chóng, đó mới là điểm có giá trị nhất khiến ông ta vui vẻ.
Vì vậy, ông ta cất yêu đan đi rồi nhìn năm người đồng đội: "Thương thế của Chu phó tưởng thế nào?"
"Thân thể bị xuyên thủng, bên trong cũng không thể chữa trị bằng tiền thuật, chỉ có thể dùng đan dược cầm máu mà thôi. Sợ rằng sẽ không còn năng lực chiến đấu với yêu quái tinh phẩm nữa rồi." Ân Báo thần tướng nói.
“Vậy năm người chúng ta tiếp tục truy lùng yêu quái tinh phẩm cấp thấp, Chu phó tướng sẽ đi hái tiên dược.” Thập trưởng lão nói.
“Vậy thì các người vẫn nên cẩn thận hơn một chút.” Chu phó tướng nói một câu, sau đó liền đi hái tiền thảo dược.
Còn Thập trưởng lão thu toàn bộ con hổ răng kiếm vừa săn được vào trong chiếc nhẫn không gian, dự định sau khi đi ra ngoài sẽ từ từ rút xương, răng nanh của nó cũng có thể dùng làm dược liệu tinh phẩm, mang về Thiên Hoang bán cũng được kha khá tiền.
Tất nhiên, sau khi săn những con yêu quái tinh phẩm, họ cũng không quên chuyện phải lấy đi pháp bảo tinh phẩm.
Sau đó, năm người tiếp tục đi săn.
Có kinh nghiệm từ trước đó rồi, họ chuyên tấn công vào bụng của những con yêu quái tinh phẩm bậc một. Tốn khoảng hơn nữa tiếng đồng hồ, họ lại săn được thêm hai con yêu quái tinh phẩm nữa.
Có thể nói là thu hoạch không hề ít.
Vào lúc này, đã một giờ trôi qua kể từ khi đại trận phát động.
Một canh giờ là hai giờ đồng hồ, tức là họ vẫn còn một giờ đồng hồ nữa.
Chính xác mà nói, vẫn còn bốn mươi phút, phải mất hai mươi phút để rời khỏi Táng Tiên Cốc.
Vì vậy, tiếp theo đây, họ chỉ còn có thể săn thêm hai hoặc ba yêu quái mà thôi.
Ngay khi họ nhắm trúng con sư tử quái tinh phẩm cấp hai, đang định lên thử xem có thể giết nó không thì Diệp Thiên và nhóm người của anh đang cúi đầu ủ rũ vì không tìm thấy Cửu Chuyển Hoàn Hồn Thảo đã xuất hiện ở ngay gần đây .
"Thập trưởng lão mau nhìn xem! Đám người của Long Ngạo đến rồi!" Một vị thần tướng hét lên.
Thập trưởng lão và những người khác cùng nhau nhìn qua, giống như gặp mặt kẻ thù, họ hận đến đỏ cả mắt.
Mà đám người Diệp Thiên lúc này cũng phát hiện ra năm người họ.
Diệp Thiên còn ổn, thân thể ba người Long Ngạo đột nhiên cứng lại, sắc mặt đều biến đổi.
"Long Ngạo! Tôi vốn dĩ đã muốn gói các người thành nhân bánh bao từ lâu. Các người cũng thật gian xảo đấy, đợi nửa ngày cũng không đi vào. Bây giờ lại chạm mặt chúng tôi, xem các người chạy đi đâu!" Thập trưởng lão lập tức hét lên.
“Làm sao đây Diệp thượng tiên?" Long Ngạo run rẩy nói.
Ông ta biết rằng với thực lực của mình thì hoàn toàn không thể đối kháng với năm người họ.
Diệp Thiên không đáp lời, mà yêu chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của Đóa Đóa, nói: "Đóa Đóa, kì phùng địch thủ gặp nhau trong ngõ hẹp thì kẻ khôn sẽ giành thắng lợi. Có thể sống sót rời khỏi nơi này hay không, tiếp theo đây phải dựa cả vào con rồi.”