Lúc này, tại Bắc Hàn thành gần thiên lộ nhất.
Một chiến hạm tinh không bằng vàng nguyên chất khổng lồ với chiều dài gần năm nghìn mét, chỗ rộng nhất nhất là gần một nghìn mét và độ cao hơn 1500 mét đã dừng lại trên Bắc Hàn thành.
So với chiếc trước, quy mô của chiến hạm tinh không này lớn gấp rưỡi.
Hơn nữa, trên chiến hạm tinh không này có nhiều tướng sĩ hơn chiếc trước, chỉ riêng trên boong đã có hơn năm nghìn tướng sĩ.
“Ôi mẹ ơi! Tinh không chiến hạm này lớn quá!”
“Không cần nghĩ cũng biết, tu sĩ trên chiến hạm tinh không này nhất định phải nhiều hơn chiếc trước!”
“Trên cờ viết là chiến hạm Lạc Nhật của Lạc Nhật Tông. Lạc Nhật Tông so với Linh Bảo Tông, môn phái nào mạnh hơn đây?”
“...”
Toàn bộ thành phố náo động!
Gần chục triệu cư dân thành phố bàn luận sôi nổi.
“Thành chủ của Bắc Hàn thành dẫn đầu tất cả mọi người trong chủ phủ chào mừng Thiên Hoang thượng tiên đã đến Côn Hư!
Lúc này, tinh không Bắc Hàn dẫn theo ngàn người bay lên không trung, cúi đầu bái lạy.
“Chào mừng Thiên Hoang thượng tiên đến Côn Hư!”
“Chào mừng Thiên Hoang thượng tiên đến Côn Hư!”
“Chào mừng Thiên Hoang thượng tiên đến Côn Hư!”
Tất cả người dân trong thành đều phủ phục trên đất, như thể đang thờ cúng một thần.
“Đứng dậy hết đi.” Trên boong có một ông già với bộ râu bạc phơ, phất trần trong tay phất một cái. Giọng điệu lãnh đạm nhưng giống như tiếng sấm, vang vọng khắp thành phố Bắc Hàn.
“Cảm ơn Thiên Hoang thượng tiên!”
Lúc này, thành chủ cùng người dân trong thành mới dám đứng dậy.
Lúc này, ánh mắt đạo sĩ rơi xuống người thành chủ, không nhanh không chậm nói: “Lão phu là Thập trưởng lão của Lạc Nhật Tông, theo lệnh của thiên tôn chưởng giáo, tôi đến Côn Hư để hỏi về việc cứ mỗi một trăm năm Linh Bảo Tông sẽ đến Côn Hư một lần, anh nói cho lão phu biết, anh có biết tại sao Linh Bảo Tông lại đến đây không?”
“Biết chứ, tiểu nhân biết!” Thành chủ gật đầu như giã tỏi.
“Ồ!”
Ánh mắt Thập trưởng lão sáng lên, phất trần lập tức chỉ vào thành chủ thúc giục: “Mau tới đây.”
“Vâng! thượng tiên!”
Thành chủ không dám giấu giếm điều gì, liền kính cẩn nói: “Tám trăm năm trước, chiến hạm tinh không Linh Bảo đến Côn Hư, họ tình cờ biết được bí mật về Táng Tiên Cốc ở Côn Hư. Kể từ đó, cứ sau một trăm năm, chiến hạm tinh không Linh Bảo sẽ đến Côn Hư một lần, đến Táng Tiên Cốc để hái linh thảo, linh dược, săn quái vật, lần nào cũng chất đầy trở về?”
Lời này vừa nói ra, một cựu binh bên cạnh Thập trưởng lão nói: “Chẳng trách trong vài trăm năm gần đầy, sức mạnh của Linh Bảo Tông lại cải thiện đáng kể, rất nhiều đệ tử đã được trang bị pháp bảo thần binh, các trưởng lão và tướng quân của toàn môn phái cũng đều được trang bị pháp bảo thần binh cấp cao, hơn nữa họ cũng đã luyện chế một số lượng lớn thuốc cao cấp cho các đệ tử lấy và bán, xem ra những thứ này đều được lấy từ Côn Hư?”
“Hừm!”
Thập trưởng lão gật gật đầu, hỏi: “Táng Tiên Cốc nằm ở đâu, làm sao để vào được? trong đó có nhiều bảo vật không?”
“Thưa thượng tiên, Táng Tiên Cốc nằm trong dãy núi Côn Luân, cứ một trăm năm sẽ mở cửa, ba ngày nữa sẽ mở ra, bên trong bán kính hơn nghìn km, có vô số tiên thảo tiên dược, càng vào sâu bên trong, chất lượng của tiên thảo tiên dược càng tốt, cấp bậc của pháp bảo thần binh cũng càng cao, cấp bậc của quái vật bảo vệ kho báu cũng càng lớn, càng hung dữ?”
“Bởi vì ở trong Táng Tiên Cốc, tất cả mọi loại tiên thuật đều không thể sử dụng, do rất nguy hiểm nên Linh Bảo Tông đã mất rất nhiều tướng sĩ trong đó, còn có cả hai vị trưởng lão. Trong thời gian gần đây, có ít tướng sĩ hơn, cũng chỉ hái được một số vật phẩm chất lượng thấp ở bên ngoài, săn lùng mấy con quái vật cấp thấp, cũng không dám tiến sâu vào trong.”
“Chẳng trách Linh Bảo Tông đã thay đổi hai vị trưởng lão, thì ra là đã chết trong Táng Tiên Cốc!” Thập trưởng lão đột nhiên hiểu ra như vừa tỉnh mộng.
Sau đó lại hỏi: “Có thể đưa lão phu đến Táng Tiên Cốc được không?”
“Đương nhiên là được, tiểu nhân rất có sẵn lòng được giúp cho thượng tiên!” Thành chủ mừng rỡ đáp.
Sau đó, Thập trưởng lão bảo người mở trận pháp bảo vệ chiến hạm, thành chủ liền bay vào trong.
Không lâu sau, chiến hạm tinh không chuyển mình và bay về phía núi Côn Luân.
...
Hai ngày sau, tại Tuyết Thần Tông.
“Mẹ ơi, Đóa Đóa phải đi hái thuốc với ba rồi, không thể ở bên cạnh mẹ, hát cho mẹ nghe được, mẹ phải đợi Đóa Đóa và ba về đó.”
Ở trong phòng, Đóa Đóa nằm ở đầu giường, ngoan ngoãn chạm vào khuôn mặt tái nhợt của mẹ mà nói chuyện.
Có lẽ vì không muốn rời xa mẹ, Đóa Đóa lại ôm mẹ, áp má nhỏ lên khuôn mặt có phần lạnh lẽo của mẹ, đôi mắt dần đỏ lên, mũi nhỏ phập phồng, như thể sắp khóc đến nơi.
Năm ba tuổi, Đóa Đóa bị kẻ xấu bắt đi, ngày nào cũng mơ thấy mẹ, cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng, nhưng mẹ đã nằm trên giường hơn một năm, không nói chuyện được với con bé, càng không thể ôm lấy con bé, khiến nó rất buồn, muốn nghe thấy tiếng nói của mẹ, lâu quá rồi, con bé đã quên mất thanh âm của mẹ.
Diệp Thiên ở bên cạnh nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi. Anh cũng không thúc giục Đóa Đóa, dù sao thì thời gian cũng còn dài, để con bé nói chuyện với mẹ nhiều hơn một chút.
Dần dần, Đóa Đóa bật ra tiếng khóc nức nở, có lẽ là cảm nhận được tiếng khóc của con gái, khóe mắt Tần Liên Tâm cũng chậm rãi rơi xuống hai giọt nước lấp lánh.
Đóa Đóa phát hiện ra, vừa vui vừa buồn.
Điều đáng mừng là mẹ vẫn ở đó, mẹ vẫn có thể khóc, mẹ không bỏ mình mà đi.
Điều đáng buồn là mẹ chưa thể tỉnh dậy, không thể nói chuyện với con bé, không thể bế nó lên.
“Mẹ đừng khóc, Đóa Đóa biết mẹ rất muốn tỉnh dậy, nhưng mẹ đang rất mệt, nên ngủ thêm một lát nữa, Đóa Đóa cùng ba đi lấy thuốc về sắc cho mẹ uống. Đợi khi mẹ khỏe rồi, ngồi dậy và nói chuyện với Đóa Đóa cũng chưa muộn?”
Đóa Đóa vừa nói vừa giúp mẹ lau nước mắt.
Vốn dĩ muốn cùng ba ra khỏi giường đi lấy thuốc, nhưng con bé lại chần chừ một lát rồi quay lại và hôn lên trán mẹ một nụ hôn thật sâu.
Sau đó, nó cười với mẹ, để lộ lúm đồng tiền nhỏ, bước xuống giường, nắm chặt tay ba và vẫy vẫy tay với mẹ, sau đó thì rời khỏi phòng.
Sau đó Đóa Đóa đến gặp Thần Diệp Hy một lúc.
Con bé cũng ôm Thần Diệp Hy và nói điều gì đó, và sau đó hôn Thần Diệp Hy, trước khi nắm tay ba mình, ngự kiếm đi đến Côn Hư.
Đêm đó, hai ba con đến chiến hạm tinh không Linh Bảo.
“Oa! Một chiếc thuyền thật là lớn, ba ơi!”
Ngay khi Đóa Đóa lên chiến hạm, nó đã phải sửng sốt trước chiến hạm đồ sộ này.
Trong một năm qua, Diệp Thiên đã nhiều lần đưa con bé và hai anh trai đi thăm thú khắp nơi, đi tàu hơi nước, du thuyền, tàu cao tốc vài lần.
Nhưng những chiếc thuyền đó, làm sao có thể lớn như vậy được!
Con tàu này, lớn hơn ít nhất hàng vạn lần, đứng trên boong, nhìn thoáng qua sẽ không thể nhìn thấy được bên kia!
“Đợi sau này, ba sẽ đóng một con tàu lớn hơn thế này, đưa Đóa Đóa, mẹ, cả anh trai Đóa Đóa cùng mẹ bé Thần Diệp Hy, ông bà nội... lên mặt trăng chơi. Đi hái sao, đi đến gần ngắm mặt trời bao la, có được không? ”Diệp Thiên xoa đầu Đóa Đóa, cười hỏi.
“Được ạ, mẹ và mọi người sẽ rất vui cho mà xem.” Mắt của Đóa Đóa cong thành hình lưỡi liềm.
Lúc này, Cảnh Hiên Thần Tử và Long Ngạo thần tướng cùng những người khác chạy tới.
“Chà! Thật là một cô bé xinh đẹp!”
Cảnh Hiên Thần Tử ngay lập tức bị Đóa Đóa thu hút với hai bím tóc xinh xắn, ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa. Bóp lấy khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ bé, cười tủm tỉm, khiến Đóa Đóa sợ hãi ôm đùi Diệp Thiên, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn ba.
“Nếu còn dám bóp mặt con gái của sư tôn, thì tôi sẽ đánh gãy tay tên phản đồ nhà cậu.” Diệp Thiên hung hăng trừng mắt nhìn Cảnh Hiên Thần Tử.
Cảnh Hiên Thần Tử gãi gãi đầu, cười hì hì đứng lên: “Thì ra là con gái của sự tôn, thật đáng yêu, tôi chưa từng thấy đứa bé nào đáng yêu như vậy.”
“Tất nhiên, con gái của vị sư là đáng yêu nhất trên thế giới, không có đứa bé nào dễ thương hơn con gái của vị sự cả.” Diệp Thiên lộ vẻ tự hào, ôm Đóa Đóa vào lòng, lộ ra dáng vẻ yêu thích vô cùng.
Rồi trong niềm vui và tiếng cười vui vẻ, bế Đóa Đóa bước vào chính điện.
“Mau đến đây đón tiếp sư tôn của tôi!” Cảnh Hiên Thần Tử quát lên với mười mấy tiên nữ.
Diệp Thiên vội xua tay: “Không cần, vi sư không cần người hầu hạ.”
Đóa Đóa đang ở đây, sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Cảnh Hiên Thần Tử: “...”
Lần trước không cho mấy em gái phục vụ thì ngài bực bội, hôm nay biết ngài tới, đặc biệt sắp xếp cho sạch sẽ thơm tho rồi thì ngài không muốn.
Thật khó phục vụ mà!
“Đi xuống đi.”
Cảnh Hiên Thần Tử vẫy tay với các tiên nữ và tự mình rót trà cho Diệp Thiên cùng Đóa Đóa.
Hơn một năm qua, Kiếm Vũ Quyết của anh ta đã luyện thành rồi, mặc dù chỉ có thể tung ra bảy thanh kiếm, nhưng uy lực vẫn rất mạnh mẽ, mạnh hơn nhiều so với các bài công pháp do sự tôn đầu tiên của anh ta dạy.
Vì vậy, anh ta rất tôn kính Diệp Thiên, cảm thấy rằng nếu luyện tập nhiều hơn nữa, trong tương lai, việc anh ta sẽ có thể nằm trong số mười người đứng đầu trong bảng Thiên Kiều cũng có hi vọng.
“Đúng rồi, sư tôn, tôi quên nói với ngài một chuyện, lại có một chiến hạm tinh không khác đã đến Côn Hư.” Cảnh Hiên Thần Tử đột nhiên nói.
Diệp Thiên cau mày: “Là địch hay là bạn? Tại sao lại tới Côn Luân? Cũng muốn đến Táng Tiên Cốc hay sao?"
“Vừa là thù vừa là bạn, họ muốn đi đến Táng Tiên Cốc, đã đáp xuống gần Táng Tiên Cốc hai ngày trước, đang chờ trận pháp mở vào trưa ngày mai.” Cảnh Hiên Thần Tử nói.
Diệp Thiên cau mày càng sâu: “Vậy sao lại nói là phiền toái?”
“Còn không phải sao?”
Long Ngạo thần tượng xen vào: “Về việc này mà tôi đã đau đầu hai ngày rồi. Nghe nói Lạc Nhật có một trưởng lão, hai thần tướng, bốn phó tướng. Thực lực của bọn họ gấp năm lần chúng ta, chỉ sợ bọn họ hẹp hòi, sẽ không cho chúng ta vào, vậy thì chuyện này chúng ta đi vô ích rồi, vì vậy mới phải đợi ngài đến để đi thương lượng với họ, cùng nhau tiến vào trong hòa bình?”