“Trời ơi! Thành chủ đích thân đem người đến rồi! Màn báo thù này đến cũng thật nhanh!”
“Mặc dù biết sức mạnh to lớn của công tử Diệp nhưng phủ thành chủ có vài chục Kim Đan thần quân, e rằng những người thành chủ đem tới đều là Kim Đan thần quân!”
“Công tử Diệp xong rồi, lần này nhất định là toi đời rồi, nhiều Kim Đan thần quân như vậy được đem đến để trút giận cho con trai của tông chủ, cho dù công tử Diệp có thể đánh thì cũng làm sao mà đánh được nhiều Kim Đan như vậy?”
“Công tử Diệp bất cẩn quá! Nếu anh ấy về sớm một chút thì có phải sẽ không gặp tình cảnh này rồi không?”
“... ”
Các khách làng chơi vừa rời khỏi Vạn Hoa Lầu vừa xôn xao bàn tán không biết lần này Diệp Thiên có trốn thoát được không!
“Ôi mẹ ơi!”
Tư Đồ Diêm lúc này đang say rượu ngơ ngác một lúc rồi cả người trở nên kinh hãi khi nhìn thấy đội quân người và ngựa do thành chủ đem tới.
“Thôi xong rồi!”
Thông qua hỏi han mà biết được đây đều là Kim Đan, có tổng cộng mười lăm mười sáu Kim Đan. Trái tim của Tư Đồ Diêm như bị rơi xuống, giống như rơi xuống vực sâu không đáy, cả người tê liệt ngồi trên ghế.
Anh ta biết rằng lần này Diệp Thiên khó mà bay thoát được!
Thông Thiên Thành là một thành trì lớn, anh ta lớn lên ở quận Thiên hà bên phía đối diện nên cũng biết chút ít về phủ thành chủ của Thông Thiên Thành.
Đó chính là Kim Đan thần quân đã trấn thủ gần năm mươi năm ở đây!
Còn gì có thể đáng sợ hơn!
Phàm là những Kim Đan thường sẽ không có tư cách trấn thủ phủ thành chủ, phải là Kim Đan thứ cấp mới có tư cách.
Ở cùng một cảnh giới Kim Đan thứ cấp có thể đánh bại được ba đến bốn Kim Đan thông thường.
Nhiều Kim Đan như vậy thì Diệp Thiên chỉ có thể chết mà thôi!
Trong lòng anh ta như đang gào thét lên.
Mà lúc này ở bên ngoài phòng cơ thể Liễu Như Yên đột ngột rung lên.
Giây tiếp theo!
Cô ta đóng sầm cửa lại và lao vào.
“Công tử Diệp, thành chủ đem hơn chục Kim Đan đến, hai người mau chóng rời khỏi từ cửa sổ đi nếu không sẽ không kịp mất!” Liễu Như Yên vội vàng nói.
“Cái gì cơ!”
Sắc mặt Thần Diệp Hy thay đổi rõ rệt khi nghe thấy những lời này: “Rốt cuộc anh đã làm cái gì để thành chủ của Thông Thiên Thành dẫn theo nhiều Kim Đan như vậy với tìm anh đòi mạng vậy?”
Cô ấy thật sự như sắp ngất đi, hơn chục Kim Đan, bọn họ định lấy mạng sao?
Diệp Thiên nhìn thấy cơ hội đã đến liền giả vờ áy náy nói: “Tôi đã đắc tội với con trai của Thiên Huyền Tông vậy nên bây giờ anh ta gọi rất nhiều cao thủ đến đề trả thù tôi, tên đó đào hoa như vậy mà em thì lại xinh đẹp, nếu em rơi vào tay anh ta thì sẽ bị làm nhục mất.”
“Bởi vậy em mau rời đi từ lối của sổ đi đừng để tên kia phát hiện ra, tôi sẽ ra ngoài cầm chân bọn họ để cho em tranh thủ thời gian!”
Nói xong Diệp Thiên đẩy Thần Diệp Hy ra ngoài cửa sổ rồi thúc giục: “Mau bay ra ngoài rồi trở về Thần Huyền Tông đi, ngàn vạn lần đừng ở lại Thông Thiên Thành nữa.”
Tuy nhiên sau khi Thần Diệp Hy nghe những lời này thay vì sợ hãi thì cô lại thấy rất cảm động, đôi mắt đẹp cứ nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
‘Em sao vậy? Còn đứng sững ở đấy làm gì? Mau bay ra ngoài đi!” Diệp Thiên lo lắng thúc giục, đây là thời điểm tốt nhất để cô trở về Thần Huyền Tông và tất nhiên anh không thể để tuột mất cơ hội này.
Nhưng Thần Diệp Hy lại nghiến răng nói: “Em không đi, em muốn ở lại giúp anh!”
“Hơn mười vạn Kim Đan đấy! Em lấy gì để giúp được anh!” Diệp Thiên suýt nữa ói ra máu, cô chỉ có một chút căn bản tu luyện lại còn dám nói giúp anh. Cô có thể bị bất kì tên Kim Đan nào nghiền nát chỉ bằng một ngón tay.
“Em không quan tâm!” Thần Diệp Hy kiên quyết nói: “Muốn sống thì phải sống cùng mà muốn chết cũng phải cùng nhau, dù sao em là người phụ nữ của anh nên em cũng không thể giương mắt nhìn anh được, em không thể bỏ mặc người đàn ông của mình được!”
Nói xong Thần Diệp Hy hất tay anh ra rồi sải bước đi ra ngoài.
Diệp Thiên: “... ”
Anh rất sững sờ, anh không ngờ Thẩm Hi lại kiên cường như vậy, chỉ vì là người phụ nữ của anh mà ngay cả chết cũng không sợ nên anh ấy cũng bị cô thuyết phục hoàn toàn.
“Đúng là người phụ nữ ngốc!”
Diệp Thiên thở dài trong lòng rồi chỉ đành bất lực mà đi theo.
Thần Diệp Hy đã nói như vậy thì anh còn có thể nói gì nữa?
Lúc này ở tầng dưới.
Tư Đồ Diêm đột nhiên thông minh nghĩ ra cách cứu Diệp Thiên, anh ta lập tức tươi cười chạy đến trước mặt thành chủ nói: “Thành chủ đại nhân, xin ngài hãy bình tĩnh, Diệp Thiên biết Thiên Hà Kiếm Tiên. Mối quan hệ giữa hai người khá tốt, vài ngày trước Diệp Thiên còn để Thiên Hà Kiếm Tiên đến phủ của quận Thiên Hà để cứu tôi nữa sau đó dùng một kiếm chém Thiên Hà rồi gây náo loạn, lúc đó ngài còn dẫn theo đại đội đi nghênh đón Thiên Hà Kiếm Tiên ở bờ sông!”
“Cái gì!”
Nghe thấy những lời này thành chủ liền cau mày lại: “Người hôm đó được mang theo là anh sao?”
“Là tôi! Chính là tôi!”
Tư Đồ Diêm ngay lập tức gật đầu nói: “Có thể nào nể mặt của Thiên Hà Kiếm Tiên mà đừng ra tay với Diệp Thiên được không, có chuyện gì cứ từ từ nói. Để anh ta đền bù cho con trai của tông chủ, chuyện này xảy ra vấn đề thì phải làm sao?”
“Chết tiệt!”
Khi Tư Đồ Diêm nói xong thành chủ liền tức giận mà đá anh ta lộn ngược đi rồi hét lên: “Con mẹ nó đó là một tên Kiếm Tiên giả, anh bảo tôi nể mặt Kiếm Tiên giả này, anh có phải bị điên rồi không?”
“Cái gì cơ?”
Tư Đồ Diêm không quan tâm đến cơn đau liền nhanh chóng trở mình, anh ta hoài nghi nói: “Kiếm Tiên giả sao? Làm sao có thể chứ? Đã mấy ngày mà nước Thiên Hà còn chưa thông thì làm sao có thể là Kiếm Tiên giả được?”
“Chính là Kiếm Tiên giả!”
Một đồ đệ của Thiên Hà Kiếm Tiên đứng ra nói: “Hôm đó sư tôn đang dạy các sư muội tu luyện đến nửa bước cũng không bước ra khỏi sân. Lúc biết Thiên Hà Kiếm Tiên đã chém Thiên Hà, sư tôn của tôi và các trưởng lão của ông ấy đã rất bối rối và bây giờ họ đang trên đường đến Thông Thiên Thành.
Nói đến đây anh ta liền gào lên: “Nói mau, Kiếm Tiên giả đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ giết anh!”
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, các người bắt nạt bạn của tôi là có ý gì đây?”
Vừa nói xong tất cả mọi người đều nhìn theo, đó là Diệp Thiên cùng với Thần Diệp Hy và Liễu Như Yên đang ở cầu thang trên tầng chín.
“Thành chủ, anh ta chính là Diệp Thiên!” Tú bà lập tức nhảy ra rồi chỉ vào Diệp Thiên và hét lên.
Ngay lập tức thành chủ và hơn chục Kim Đan đều tập trung nâng cao tinh thần cảnh giác và nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
“Tên nhóc kia! Mau cút xuống đây mà nhận cái chết!” Âu Dương Khánh bực bội khi nhìn thấy Diệp Thiên, anh ta chỉ tay vào Diệp Thiên và tức giận mắng mỏ.
Diệp Thiên đang định nói thì Thần Diệp Hy đã nói trước: “Thành chủ mang theo nhiều Kim Đan như vậy để đến bắt nạt người đàn ông của tôi, có phải là có chút ức hiếp người quá đáng không?”
Đột nhiên tất cả mọi ánh mắt đều nhìn về phía Thần Diệp Hy.
“Đẹp quá!”
Cổ họng Âu Dương Khánh đột nhiên cuộn trào.
So với Liễu Như Yên anh ta cảm thấy người phụ nữ này trang nhã hơn.
“Ức hiếp người sao?” Thành chủ cười nói: “Vậy sao cô không nói người đàn ông của cô bắt nạt nhị điện hạ của chúng tôi.”
“Người đàn ông của tôi luôn đối xử tử tế với mọi người. Nếu không phải nhị điện hạ của các người khiêu khích người đàn ông của tôi thì anh ấy làm sao có thể ức hiếp nhị điện hạ của các người được?” Thần Diệp Hy hỏi ngược lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!