Cho nên hiện giờ trong lòng Diệp Thiên đang có một suy nghĩ, đó chính là vị Minh Đế kia nhất định có thứ chuyện gì đó quan trọng đang trói buộc hắn ta, khiến hắn ta không thể nào lộ diện được.
Mà chuyện có thể trói buộc được một vị Minh Đế cảnh lục trọng có thể là gì được nhỉ?
Chỉ đơn giản là đột phá tu vi thôi chứ còn gì!
Cho nên Diệp Thiên có thể khẳng định vài năm nay vị Minh Đế kia nhất định là đang chuyên tâm tập trung toàn bộ tinh thần để đột phá Minh Đế cảnh thất trọng!
Nếu để Minh Đế thành công đột phá Minh Đế cảnh lục trọng, thăng lên Minh Đế cảnh thấy trọng thì Diệp Thiên sẽ hoàn toàn bị hắn ta nghiền ép.
Bởi vì hắn hết sức rõ ràng là sau khi đạt đến Hư Không cảnh lục trọng trở lên, chênh lệch giữa mỗi tầng vô cùng khổng lồ.
Khi hắn vừa mới bắt đầu hồi phục về Hư Không cảnh lục trọng, trong lòng hắn thật ra có cảm giác hơi căng trướng.
Bởi vì khi đó hắn đã cho rằng tu vi Hư Không cảnh lục trọng trên thế giới này khó mà gặp được địch thủ.
Trong thế giới này, chiếc lực đó đã ở vị trí đỉnh của kim tự tháp.
Mà bây giờ tỉnh táo, sau khi suy nghĩ một phen hắn mới phát hiện hóa ra Hư Không cảnh lục trọng thật ra chưa phải là điểm cuối cùng.
Trên thế giới này, người có thể tạo thành uy hiếp đối với hắn, thậm chí có thể giết chết hắn đâu đâu cũng có.
Mặc dù những điều này chỉ là phỏng đoán của hắn, nhưng trong lòng Diệp Thiên cũng không quá xem trọng nó thành phỏng đoán gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên thở phào một hơi, đồng thời càng thêm quyết tâm kiên định.
Khoảng thời gian sau này hắn phải nghĩ trăm phương ngàn kế để giúp tu vi của mình tiến thêm một bước mới được.
Ánh mắt hắn lần nữa nhìn về phía chiến trường bên dưới, bên phía đám người Linh Nguyện, cao thủ Minh Đạo Minh Đế cảnh chỉ còn lại ba người.
Hỏa Huyền và Ma Gia còn đang giằng co với Bát Đại trưởng lão ở phía kia.
Nhưng cục diện trước mắt dù là ai cũng có thể nhìn ra được, chỉ cần đám Linh Nguyên giải quyết được ba tên cao thủ Minh Đế cảnh thì bọn họ có thể nhanh chóng chi viện cho Hỏa Huyền và Ma Gia.
Như thế thì dù cho tám vị trưởng lão kia không thể lưu lại toàn bộ, cũng chí ít có thể giữ lại được một nửa!
Mà Bát Đại trưởng lão kia dường như hiểu rất rõ tình hình, thấy rõ thế cục trong sân hiện giờ.
Cho nên lão giả cầm đầu kia hô to một tiếng: “Rút lui!”
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của lão giả, những người khác không còn chút do dự nào.
Bọn họ hợp lực dùng chiêu thức mạnh nhất của mình, đẩy lùi Hỏa Huyền và Ma Gia.
Thả người vượt lên trước, hóa thành tám vệt sáng hướng về phía xa.
Mà sau khi nhìn thấy tám vị đại trưởng lão kia rời đi, vẻ mặt ba tên cao thủ Minh Đế ở lại trở nên tuyệt vọng.
Bởi vì bọn họ biết không có Bát Đại trưởng lão ở đây thì lần này bọn họ chết chắc thật rồi.
Bởi vì hiện giờ chỉ còn lại mỗi ba người bọn họ, đám người bên Ngũ Đạo này chỉ cần dây dưa đùa giỡn bọn họ thôi cũng có thể khiến bọn họ bị đùa chết.
Mà nếu muốn chạy trốn, đây hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Cho nên lúc này tâm trạng của bọn họ đã rơi xuống đáy vực, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức chiến đấu của bọn họ, ra tay không còn sắc bén như trước nữa.
Sau khi đám Hỏa Huyền và Ma Gia trở lại, ba vị cao thủ Minh Đế cảnh kia nhanh chóng bị giết chết.
Sau khi giải quyết xong tất cả cao thủ Minh Đế cảnh trong thành Tần Phong xong, nhóm Hỏa Huyền và Linh Nguyên nhanh chóng gia nhập vào chiến trường của binh sĩ.
Khi vừa có những cao thủ Hư Không cảnh như bọn họ gia nhập, trận chiến bên dưới sẽ nhanh chóng kết thúc.
Bởi vì đối với nhóm Linh Nguyên mà nói, những binh lính bình thường kia quả đúng là không bằng cả con sâu cái kiến.
Chỉ thấy Linh Nguyên nâng Hoàng Tuyền Bi trong tay lên, đập loạn trong đám người.
Mỗi lần đập xuống thì chí ít có hơn vạn binh sĩ Minh Đạo chết dưới tay hắn ta.
Còn Ác Nguyên thì còn điên cuồng hơn, rìu Ma Thiên trong tay ông ta múa may khắp nơi.
Mỗi một nhát bổ, mỗi cái vung tay đều có thể cướp đi một mảng lớn sinh mạng.
Những người khác cũng không nhàn rỗi, lực tấn công của bọn họ mặc dù kém hơn hai người Linh Nguyên và Ác Nguyên có cầm Thần khí trong tay nhưng cũng chẳng kém hơn bao nhiêu.
Đối với kiểu đồ sát từ một phía thế này, những đệ tử của Minh Đạo xung quanh vẻ mặt đã tuyệt vọng vô cùng.
Lúc này chủ soái của bọn họ đã bị giết chết, nên những đệ tử Minh Đạo này đã sớm không còn tâm tư đâu để chống cự nữa.
Nhưng đồng thời chính bọn họ cũng biết, những kẻ Ngũ Đạo này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn họ, thật ra bọn họ có đầu hàng cũng chẳng được gì.
Bởi vì giữa Minh Đạo và Ngũ Đạo từ lâu đã trở thành cục diện không chết không thôi.
Minh Đạo là kẻ xâm lược, Ngũ Đạo là người bản địa.
Mà kể từ khi Minh Đạo chiếm chỗ, chiếm mất quê hương của Ngũ Đạo.
Minh Đạo còn trục xuất dân bản địa đi, khiến họ lưu vong, đồ sát Ngũ Đạo, thậm chí bóc lột!
Thù hận tích lũy hàng tỷ năm, đã đạt tới mức không thể hòa giải.
Đôi phương đối mặt, tuyệt đối không chết không thôi!
Cho nên, dù những đệ tử Minh Đạo kia có tuyệt vọng, mỏi mệt rệu rã thì bọn họ vẫn không dám từ bỏ.
Bởi vì đầu hàng hay không đầu hàng thì bọn họ chỉ có một kết quả, bọn họ lựa chọn chống trả đến cùng.
Đây không phải là cốt khí của bọn họ, mà bởi vì tình thế hiện giờ chính là như thế.
Bọn họ không thể không chống cự, không thể không tiếp tục chiến đấu.
Đương nhiên bọn họ cũng đã từng nghĩ đến chuyện chạy trốn, cũng có người chuyển ý nghĩ này thành hành động.
Nhưng những người đó không một ai có thể chạy thoát khỏi phạm vi chiến trường quá trăm trượng.
Bởi vì trên chiến trường này không chỉ có mỗi cao thủ Hư Không cảnh của Ngũ Đạo.
Nhân số binh sĩ của bọn họ hiện giờ đã nghiền ép tất cả đệ tử Minh Đạo thành Tần Phong.
Rất nhanh thôi, trong cả biển máu này, tất cả đệ tử Minh Đạo thành Tần Phong sẽ bị tàn sát vùi thây không còn một người.
Toàn bộ thành nội thành Tần Phong có thể nói là máu chảy thành sông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!