Dựa theo mưu kế của Diệp Thiên, sáu người bọn họ chia nhau ra sáu khu vực của thành phố Thiên Hà.
Trong sáu khu vực này, bọn họ đem binh của mình đến đó dàn trận, sau đó tiến hành thao luyện cả một ngày một đêm.
Bọn họ sở dĩ muốn chia thành sáu nhóm, tiến hành thao luyện riêng biệt vì đây cũng là ý của Diệp Thiên.
Hắn muốn sáu tổ này, trong mỗi khoảng thời gian huấn luyện sẽ được tiến hành so sánh kết quả thao luyện.
So sánh kết quả thao luyện đương nhiên là dùng đối chiến, mở lôi đài, chiến đấu với nhau.
Người thắng sẽ được nhận một phần thưởng phong phú, người thua thì phải không ngừng cố gắng!
Dưới chính sách kích thích khích lệ binh lính thao luyện này của Diệp Thiên, các đệ tử Ngũ Đạo có tốc độ phát triển vô cùng khủng khiếp.
Thật ra ngoài trừ tác dụng khích lệ thúc đẩy, tác dụng thật sự chính là có thể giúp bọn họ liên tục phát triển và trưởng thành, ngoài ra còn giúp bọn họ hình thành “khí”.
Luồng “khí” này được hình thành trong người dưới sự ép buộc, từ những người sống tạm bợ nhút nhát không chút tôn nghiêm trong mấy triệu năm qua.
Càng không được tôn trọng, tùy tiện đánh mắng, trốn chạy tránh né mà thành phẫn nộ.
Mà bây giờ, khi bọn họ biết được Thánh Khư Thủy Tổ - người sáng lập nên Ngũ Đạo lúc trước đã trở về.
Đồng thời còn sắp dẫn đầu bọn họ tiến đánh Minh Đạo.
Cỗ “khí” kia trong lòng bọn họ cuối cùng cũng có một mục tiêu để trút xuống.
Bọn họ cần phải trút sự phẫn nộ của mình, trút hết “khí” đó lên người của đám Minh Đạo.
Bởi thế mỗi người bọn họ đều liều mạng rèn luyện, tu luyện không thiết ngày đêm.
Để có thể giết thêm một mấy tên đệ tử Minh Đạo trong cuộc chiến này.
Tình trạng như thế kéo dài cả nửa năm trời.
Mà sau khi trải qua nửa năm huấn luyện này, những đệ tử của Ngũ Đạo lúc trước, dù là ngoại hình hay khí chất đều xảy ra sự thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Lúc này bọn họ đang đứng trên võ trường, đứng thẳng như tùng, ngăn nắp chỉnh tề, không hề còn dáng vẻ lộn xộn như trước.
Hiện giờ mỗi người bọn họ đều là một thanh lợi kiếm chỉ chực chờ được rút ra khỏi vỏ.
Chỉ đợi mệnh lệnh được đưa ra, bọn họ liền có thể trở thành một cỗ máy giết người sắc bén nhất.
Lúc này ở trên tháp cao của võ trường, Diệp Thần dẫn theo đám người Linh Nguyên và Ác Nguyên xuất hiện ở trước mặt các đệ tử Ngũ Đạo.
Nhìn thấy sự thay đổi của đám người ở bên dưới, mấy người Diệp Thiên không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Lúc này, Diệp Thiên chậm rãi mở miệng nói: “Chư vị đệ tử Ngũ Đạo, các người đã phải vất vả nhiều rồi! Chẳng qua những khổ cực này sẽ không bị uổng phí, bởi vì chính những khổ cực từ huấn luyện khắc nghiệt sẽ giúp các người trở nên mạnh mẽ hơn, để các người một lần nữa tìm lại được sự tôn nghiêm của đệ tử Ngũ Đạo! Tiếp theo đây ta cần các người trở thành một chiến sĩ thực thụ, bởi vì chúng ta sẽ lập tức tiến đánh Minh Đạo! Để ta nhìn xem thành quả huấn luyện trong khoảng thời gian qua của các người, để ta nhìn thử xem các người phải chăng có tư cách trở thành đệ tử Ngũ Đạo chân chính hay không! Hãy nói ta biết, các người có dám đánh hay không?”
“Đánh!”
“Đánh!”
“Đánh!”
Tiếng hò hét rền vang như tiếng sấm bên tai.
Mấy người trên tháp cao lần lượt hiện ra vẻ mặt vui mừng, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Diệp Thiên gật đầu nói: “Mục tiêu của chúng ta chính là thành Long Tuyết ở gần nhất! Dựa vào kết quả điều tra của chúng ta trong khoảng thời gian gần đây, Minh Đạo đã tập trung một số lượng lớn binh lực ở thành Long Tuyết, mục đích của bọn họ chính là lại một lần nữa cướp đi thành Thiên Hà! Mà chúng ta thì có thể đánh bất ngờ, tiên hạ thủ vi cường! Trước khi bọn họ kịp phản ứng, chúng ta có thể giành được thành Long Tuyết đến tay! Các người có lòng tin hay không?”
“Giành được thành Long Tuyết!”
“Giành được thành Long Tuyết!”
Sau đó Diệp Thiên vung tay lên, hô to: “Xuất phát!”
Theo tiếng ra lệnh của Diệp Thiên, sáu bóng người bay ra từ phía sau lưng hắn, rơi xuống trước sáu đội quân.
Dưới sự dẫn dắt của đám người Linh Nguyên, sáu đội quân đều xuất phát hướng thẳng về phía cửa thành Thiên Hà.
Khoảng cách từ thành Long Tuyết đến thành Long Tuyết chỉ vào khoảng hai mươi lăm triệu cây số.
Với tốc độ của đại quân bọn họ thì mất một khoảng thời gian nửa tháng là có thể đến.
Nửa tháng sau, Diệp Thiên dẫn theo sáu đội quân Ngũ Đạo đến dưới cửa thành thành Long Tuyết.
Sau khi đến dưới cửa thành, bọn họ không nói hai lời lập tức nghe theo lệnh Diệp Thiên, tất cả bọn họ bắt đầu tấn công cửa thành.
Trước khi công thành, Diệp Thần đã để quân lính ẩ nấp nghỉ ngơi mấy ngày ở giữa vùng rừng núi cách thành Long Tuyết năm nghìn cây số.
Hiện giờ tất cả binh sĩ đều đang ở trong trạng thái sung sức nhất, hơn nữa đây cũng là trận đầu của bọn họ.
Vì thế mỗi một đệ tử Ngũ Đạo đều có dáng vẻ long tinh hổ mãnh, tinh lực vô cùng đầy đủ.
Lực chiến đấu của bọn họ cũng vô cùng phi thường.
Đối diện với cửa thành kiên cố sừng sững thẳng đứng trước mặt, quân lính dưới sự dẫn dắt của sáu người bao gồm cả Linh Nguyên.
Sức mạnh đồng lòng của đông đảo đệ tử Ngũ Đạo, chỉ trong khoảng mười hơi thở, cửa thành đã bị công phá.
Mà đến tận lúc này, nhân tài Minh Đạo bên trong thành Long Tuyết mới phát giác.
Sau đó mới tổ chức tập hợp các đệ tử Minh Đạo tiến hành phản kháng.
Vào lúc này, sĩ khí của đệ tử Ngũ Đạo đã đạt đến đỉnh.
Bọn họ tựa như một đám mãnh thú từ thời hồng hoang tràn vào trong từ cửa thành, liên tục chém giết.
Diệp Thiên đứng trên không trung giữa thành Long Tuyết, nhìn xuống chiến trường bên dưới.
Ở nơi đó, đệ tử Ngũ Đạo thế như chẻ tre, giết hăng đến mức khiến đám người Minh Đạo quăng mũ cởi giáp.
Nhưng đám đệ tử Minh Đạo đóng trong thành Long Tuyết có hơn ba mươi tỷ người.
So về số lượng, đệ tử Ngũ Đạo không chiếm được chút ưu thế nào.
Nhưng so về khí thế và chiến lực, đệ tử Ngũ Đạo mạnh hơn đệ tử Minh Đạo nhiều.
Hơn nữa bọn họ còn chiếm thế chủ động, bởi thế ở chiến trường bên dưới hiện ra xu thế nghiêng hẳn về một bên.
Lần này Diệp Thiên đưa hết tất cả đệ tử ở thành Long Tuyết đến thành Thiên Hà này.
Sự nguy hiểm của lần dẫn quân này là cực kỳ to lớn.
Bởi vì thế, thành Thiên Hà hậu phương của bọn họ trở nên trống rỗng.
Nếu như lúc này có người đánh lén thành Thiên Hà, thế thì bọn họ không thể nào phòng bị nổi.
Nhưng lần này Diệp Thiên nhất định phải làm thế.
Bởi vì những đệ tử Ngũ Đạo này đã nhiều năm rồi không được tắm mình trong máu tươi, bọn họ nhất định phải trưởng thành từ bên trong khói lửa chiến tranh.
Để đảm bảo sự an toàn của Văn Học Kỳ và Đóa Đóa, hắn đã đưa các cô ấy vào trong Hồng môn quốc độ.
Đệ tử Ngũ Đạo mặc dù khí thế dâng trào nhưng vẫn chịu không ít tổn thương.
Nhất là sau khi đệ tử trong thành Long Tuyết trấn định lại, họ bắt đầu tổ chức phản công.
Lúc này, bước chân của đệ tử Ngũ Đạo rõ ràng bị kiếm hãm.
Đồng thời bắt đầu từ giờ phút này, đệ tử Ngũ Đạo cũng bắt đầu chết đi từng mảng lớn.
Nhưng đây đều là những giai đoạn cần phải trải qua, chỉ có trải qua sự sàng lọc ngay trên chiến trường mới có thể trở thành tinh anh sau này.
Bên dưới chiến trường, sáu người đám Linh Nguyên đang đối đầu với cao thủ Minh Đế Cảnh trong thành Long Tuyết.