Nhưng đối với loại tình huống này của Lãnh Phóng, Diệp Thiên không có chút đích đồng tình, bởi vì đây đều là do chính anh ta nguyện ý.
Trên thế giới này có một loại người, bọn họ vừa là thiên tài cũng vừa là kẻ điên.
Nói bọn họ là thiên tài, bởi vì bọn họ có tài năng bẩm sinh về một thứ gì đó. Và trong một thời gian rất ngắn, bọn họ sẽ vượt qua tất cả mọi người trên thế giới này và trở thành một cao thủ tuyệt đỉnh.
Nói bọn họ là kẻ điên, là bởi vì trong thế giới của bọn họ chỉ có một thứ mà bọn họ chuyên chú.
Vì vấn đề này bọn họ có thể buông bỏ tất cả những thứ khác của họ.
Ví dụ như tình cảm, ví dụ như lý trí, hay là như cuộc sống, thậm chí ngay cả sinh mệnh của bọn họ thì bọn họ cũng sẵn sàng buông bỏ.
Bởi vì ở trong cảm nhận của bọn họ, điều mà bọn họ chuyên chú so với sinh mệnh của bọn họ hay so với tất cả mọi điều mọi đồ vật tồn tại trên thế giới đều quan trọng hơn.
Mà Lãnh Phóng chính là thuộc một loại người như vậy, ở con đường trận pháp anh ta có thiên phú tuyệt đỉnh.
Nhưng đồng nghĩa với việc trong cảm nhận của cậu ta trận pháp chiếm cứ một địa vị vô cùng lớn khiến cho anh ta vì thế mà trở thành một kẻ điên.
Mà hành vi trước mắt của Lãnh Phóng chính là một cái minh chứng sống rõ ràng như vậy.
Anh ta vì có thể cùng Diệp Thiên so sánh trận pháp để có thể xác định trình độ của anh ta mà cư nhiên ngay cả tôn nghiêm của chính mình cũng buông bỏ.
Diệp Thiên bây giờ có thể nói là kẻ thù của toàn bộ Minh Đạo, là kẻ thù sinh tử.
Thời điểm anh ta nhìn thấy Diệp Thiên không chỉ không có một chút địch ý nào mà ngược lại lại có thể vì chứng minh năng lực của chính mình mà dập đầu với Diệp Thiên.
Điều này không thể nói anh ta không có cốt khí mà chỉ có thể nói anh ta hiện tại đã muốn điên rồi, vì trận pháp mà điên rồi.
Kinh nghiệm của Diệp Thiên quá phong phú, hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra trạng thái này của Lãnh Phóng.
Đối với người như thế, hắn không có chút đồng tình nà nên tự nhiên cũng sẽ không đánh thức anh ta.
Diệp Thiên tiến lên từng bước nói với Lãnh Phóng: "Muốn luận bàn trận pháp với tôi mà nói cũng không phải không thể, chẳng qua là tôi dựa vào cái gì mà phải làm như vậy?"
Nghe được lời nói của Diệp Thiên, trên mặt Lãnh Phóng nhất thời lộ ra thần sắc điên cuồng: "Chẳng lẽ anh không nghĩ đến muốn biết trận pháp của chính mình cường đại như thế nào hay sao? Chẳng lẽ anh không nghĩ đến việc xác minh xem chính mình rốt cuộc đã đi được bao xa trên con đường trận pháp hay sao? Cho dù anh có nghĩ hay không thì dù sao tôi vẫn muốn luận bàn, bởi vì đối với tôi mà nói trận pháp chính là toàn bộ của tôi, là sinh mạng của tôi, điều đó đến nay càng lớn hơn! Tôi van cầu anh giúp tôi xác minh trận pháp! Đúng rồi, anh vừa mới hỏi tôi dựa vào cái gì sao? Anh nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần anh đồng ý cùng tôi luận bàn trận pháp thì anh muốn cái gì tôi cũng sẽ cho anh cái đó, cho dù anh muốn tôi phản bội Minh Đạo rồi đi theo anh thì tôi cũng nguyện ý!”
Sau khi nghe xong lời nói của Lãnh Phóng, Diệp Thiên cau mày.
Nếu nói trước đó, hắn còn cảm thấy Lãnh Phóng là một kẻ điên từ đầu đến cuối như vậy thì hiện tại hắn cảm thấy kẻ điên này đã bị phong ấn xâm nhập sâu vào trong cốt tủy của anh ta rồi thật sự không có thuốc chữa.
"Đi theo tôi, cậu còn không xứng! Nếu theo như lời cậu vừa mới nói, vì trận pháp cậu có thể phản bội Minh Đế, phản bội cả Minh Đạo để đi theo tôi. Đồng nghĩa với việc nếu sau này cậu gặp được sự hấp dẫn lớn hơn nữa đối với bản thân cậu, như vậy cậu khẳng định cũng sẽ phản bội tôi, cho nên để người như cậu đi theo ta bên người chính là khiến tôi lo lắng không yên. Cho nên những lời vô nghĩa như vậy thì đừng nói nữa! Nếu như có lợi ích nào có tính thực tế một chút thì lấy ra còn không có thì cút đi!"
Diệp Thiên lạnh lùng nói, hắn chính là không muốn ở đây dây dưa với thằng nhóc Lãnh Phóng này.
Nhưng theo như hắn nó thì thằng nhóc Lãnh Phóng này căn bản không có dễ đuổi đi như vậy.
Dù sao đối phương chính là cao thủ cảnh giới ngũ trọng Minh Đế, ở trước mặt một cao thủ như vậy, chỉ sợ cho dù Diệp Thiên có đem hết thủ đoạn cũng không nhất định có thể trốn thoát được.
Sở dĩ hắn hiện tại ở đây cò kè mặc cả với tên Lãnh Phóng này, là bởi vì muốn ổn định anh ta trước.
Bởi vì trước mắt để có thể đánh bại một cao thủ cảnh giới ngũ trọng Minh Đế thì Diệp Thiên chỉ có thể dựa vào Hồng môn quốc độ.
Hắn không biết được Lãnh Phóng có nghe nói qua về Hồng Môn quốc độ của hắn hay không, nếu như có nghe nói qua, như vậy hôm nay hắn sẽ không có cách nào lừa đối phương tiến vào trong Hồng Môn quốc độ.
Nghe xong lời nói của Diệp Thiên trên mặt của Lãnh Phóng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Anh ta đột nhiên vung bàn tay to lên, đem trữ vật không gian của chính mình mở ra.
Sau đó ném tất cả các đồ vật có trong đó ra xếp thành một tòa núi nhỏ.
Lãnh Phóng quỳ trên mặt đất nhìn về phía Diệp Thiên nói: "Anh xem, đây là tất cả mọi thứ tôi tích trữ được qua nhiều năm! Tất cả mọi thứ tích trữ tôi đều cho anh! Theo như anh nói, những trận pháp sư như chúng ta căn bản sẽ không nghèo nàn. Giúp người khác bố trí một tòa trận pháp là có thể thu hoạch được rất nhiều thù lao, mà tôi là trận pháp sư cao cấp nhất của toàn bộ Minh Đạo, cho nên tôi rất giàu có. Mấy thứ này, chính là những thứ mà tôi tích trữ được trong mấy vạn năm qua, anh đều cầm đi! Nếu anh còn chê ít thì về sau tôi có thể đi đến Cung Minh Đế lấy cho anh thêm một ít bảo vật, chỉ cần anh mở miệng, cái gì tôi cũng đều có thể làm ra cho anh!"
Nhìn thấy đống bảo vật kia, trong lòng Diệp Thiên không khỏi nhảy dựng.
Bởi vì bộ sưu tập này của Lãnh Phóng, so với Lôi Báo ở núi Thương Long phải còn phong phú hơn nhiều.
Mà mấy thứ này không thể nghi ngờ chính là một khối tài sản vô cùng khổng lồ.
Bởi vì tài sản của một mình Lãnh Phóng có thể so sánh với tất cả mọi thứ dự trữ của một tông môn.
Không thể không nói, người này thật sự rất giàu có.
Diệp Thiên mặt không biểu cảm vung bàn tay to lên, đem tất cả đồ đạc mà Lãnh Phóng xuất ra thu lại.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên nhận đồ của chính mình, trên mặt Lãnh Phóng nhất thời lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Anh ta bật người đứng dậy nói với Diệp Thiên: "Anh đã nhận đồ của tôi rồi thì nói cách khác chính là anh đã đồng ý quyết đấu với tôi rồi có phải không? Thật tốt quá, chúng ta bắt đầu đi!"
Sau khi nói xong, Lãnh Phóng liền vội vàng lấy ra kiện vật liệu trận pháp đầu tiên.
Sau khi vật liệu trận pháp xuất hiện, chỉ thấy anh ta tùy tay ném chúng một cách thản nhiên đem những vật liệu trận pháp đó ném ở bốn phía.
Ở trong mắt người bình thường, khi Lãnh Phóng ném những tài liệu này thủ pháp thực tùy ý.
Nhưng ở trong mắt Diệp Thiên lại không phải như vậy.
Bởi vì những vật liệu trận pháp này đều được Lãnh Phóng để đặt ở những vị trí vô cùng có quy luật.
Và sau khi những vật liệu này được đặt vào, Lãnh Phóng thực sự sử dụng ngón tay của mình để ngưng tụ năng lượng tử khí của mình sau đó khắc các mô hình hình thành trận pháp trong khoảng không.
Chỉ trong thời gian vài hơi thở thì Lãnh Phóng đã khắc xong trận pháp khổng lồ.
Sau đó, chỉ thấy anh ta đưa tay ra và ấn vào khoảng trống.
Hoa văn rơi xuống đất và kết hợp với các vật liệu hoa văn đã được Lãnh Phóng vứt ra trước đó.
Ngay sau đó, chỉ nhìn thấy một mảng hoa văn trận pháp lớn sáng lấp lánh ánh sáng vàng.
Hoa văn trận pháp đó trực tiếp vây quanh động phủ nơi Diệp Thiên đang ở.
Sau đó, trận pháp bao vây xung quanh bên ngoài động phủ do Diệp Thiên bố trí, đều phát ra âm thanh áp bách không chịu nổi gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!