"Tôi nhận thua!"
Câu này vừa nói ra, tất cả mọi người ở hiện trường đều sợ ngây người.
Này còn chưa bắt đầu đánh đâu, liền có người nhận thua rồi, người này rốt cuộc bị gì vậy?
Mà lúc ánh mắt mọi người đều hướng về phía lôi đài, bọn họ phát hiện, cái người nói nhận thua kia chính là Thái Duy Đức.
Lúc này tất cả mọi người đều đang nhìn Thái Duy Đức, trên mặt đều lộ ra vẻ cổ quái.
Bởi vì Thái Duy Đức này không giống Diệp Thiên, anh ta là dựa vào thực lực, từng trận từng trận đánh vào đến trận chung kết.
Mà Diệp Thiên, tuy rằng thực lực của hắn cũng đạt được sự tán thành của mọi người.
Nhưng mà mấy trận đấu cuối cùng, hắn hoàn toàn dựa vào vận khí, một đường thẳng đến trận chung kết.
Cho nên trong ấn tượng của rất nhiều người, Diệp Thiên không bằng Thái Duy Đức.
Mà bây giờ, Thái Duy Đức được phần lớn mọi người coi trọng, lúc này thế mà lại nói ra lời nhận thua.
Tất cả mọi người đều có chút không hiểu.
Chỉ còn một trận cuối cùng, vì sao lại không đánh?
Vị trưởng lão chủ trì kia phản ứng lại đầu tiên, ông ta lập tức dùng giọng điệu nghi ngờ hỏi Thái Duy Đức.
"Thái Duy Đức, cậu có biết cậu đang nói gì không? Này còn chưa bắt đầu đánh, cậu đã nhận thua rồi? Cậu đã đánh nhiều trận như vậy rồi, chỉ còn lại một trận cuối cùng thôi, vì sao không tiếp tục đánh tiếp? Phải biết rằng thực lực của cậu chính là Minh Vương Cảnh tam trọng, mà cái tên nhóc béo Lý Hải bên cạnh này, tu vi của cậu ta chỉ là Minh Thiên Cảnh đỉnh phong! Cậu xác định cậu muốn nhận thua?"
Những lời này của trưởng lão chủ trì, đã hỏi ra nghi ngờ của tất cả mọi người.
Hai người này thực lực rõ ràng đối lập như vậy, mà nói ra nhận thua, cư nhiên lại là Thái Duy Đức thực lực cao hơn Lý Hải rất nhiều, này thật sự là quá bất thường rồi.
Mọi người đều không hiểu điều này tới cùng là chuyện gì xảy ra.
Vì thế đều nhao nhao đem ánh mắt nhìn về phía Thái Duy Đức, hy vọng nhận được lời giải thích của anh ta.
Thái Duy Đức nâng con ngươi mỏi mệt lên, nhìn Diệp Thiên một cái.
Sau đó anh ta uể oải nói: "Không có gì, tôi thật sự không muốn đánh nữa. Tôi liều chết liều sống đánh đến trận chung kết, lại không so được với một tên may mắn trực tiếp nằm cũng thắng, cho nên vị trí quán quân này không cần cũng được, nếu cậu ta đã dựa vào may mắn, đi tới một bước này, vậy thì để cậu ta tiếp tục may mắn đi. Dù sao đối với tôi mà nói, tôi đã là quán quân rồi, hư danh ở mặt ngoài mà nói, đã không còn quan trọng nữa."
Nói xong những lời này, Thái Duy Đức đầu cũng không quay lại đi xuống lôi đài.
Nghe anh ta nói xong, tất cả trưởng lão cùng đệ tử, trên mặt đều lộ ra vẻ tán thưởng.
Mà đồng thời, lúc bọn họ lại nhìn về phía Lý Hải, trên mặt đã tràn ngập vẻ khinh thường.
Diệp Thiên nhất thời cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nói, vì sao bọn họ lại đối với hắn như vậy?
Trong lòng Diệp Thiên sâu kín thở dài một hơi.
Hắn lắc lắc đầu, bỏ đi một số cảm xúc khác thường trong lòng.
"Xem ra đúng là diễn quá sâu rồi, thế mà thật sự vào vai Lý Hải này. Phải biết rằng, ta chính là Thánh Khư Thủy Tổ, ta tới nơi này là vì cứu đệ tử Linh Nguyên của ta, không thể lẫn lộn đầu đuôi. Mà ánh mắt và thái độ của những người xung quanh này, đối với ta mà nói căn bản không quan trọng. Xem ra ở trong khối thân thể này quá lâu rồi, có chút quên mất bản thân. Thực ra ta không nên quên, bởi vì bản thân ta vẫn luôn ở đây. Chỉ là khi một chút chuyện bên ngoài che đậy linh đài của ta, vậy thì chính ta sẽ ở trong lòng ta dần dần trở nên ảm đạm. Cuối cùng sẽ bị lạc trong thế giới trước mắt, trở nên vô tri vô giác, không thể tự thoát khỏi!"
Diệp Thiên ở trong lòng tự nói với chính mình.
Hắn đem tất cả những điều trước mắt tổng kết lại một phen, hiểu rõ nguyên nhân cảm xúc xảy ra biến hóa trong lòng mình.
Tuy rằng hắn trên bản chất, là một cao thủ đứng đầu Hư Không Cảnh lục trọng.
Nhưng mà bây giờ thực lực hắn giảm xuống, bất luận là tu vi hay là tâm cảnh, dường như đều bị ảnh hưởng.
Trước đây hắn vẫn luôn làm chính mình, chấp nhận chính mình nhỏ yếu, bị người của Cung Minh Đế đuổi giết.
Nhưng lúc đó trong lòng hắn vẫn luôn rõ ràng, chính mình là một tên cường giả chân chính.
Mà những người này chẳng qua chỉ thừa dịp tu vi của hắn giảm xuống, mới có thể bắt nạt đến trên đầu hắn.
Đợi sau khi tu vi của hắn hồi phục, những người này chỉ là những con kiến mà thôi, hắn lật tay là giết được.
Mà trước mắt lần này lại không giống vậy, hắn ở trong cơ thể của cái tên Lý Hải này một thời gian dài, hơn nữa trải qua quá nhiều chuyện.
Mà trong bất tri bất giác, hắn cư nhiên bị biểu tượng trước mắt mê hoặc, xâm nhập vào khe hở nội tâm.
Mà cho tới bây giờ hắn mới nhận ra, thì ra đạo tâm của hắn không hề vững chắc như vậy, còn tồn tại rất nhiều kẽ hở.
Mà trải qua chuyện lần này, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ kẽ hở trong đạo tâm của hắn.
Mà chỉ cần hiểu rõ được kẽ hở, hắn liền có thể bù đắp lại những lỗ hổng này.
Sau khi hiểu rõ tất cả xong, Diệp Thiên chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Khí tức toàn thân hắn toàn bộ đều thu lại, không tản mát ra một chút tu vi dao động nào nữa.
Hơn nữa cùng lúc đó, cảm giác tồn tại của cả người hắn đều giảm thấp đến cực điểm.
Cho dù hắn đứng trên trung tâm lôi đài, nơi dễ thấy nhất của nơi trường đấu.
Ánh mắt của những người xung quanh kia, cũng rất khó tập trung trên người hắn.
Lúc này trong cơ thể Diệp Thiên, đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Theo cảnh giới tư tưởng của hắn tăng lên, kẽ hở trên đạo tâm của hắn, đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mà theo những kẽ hở kia từng cái từng cái khép lại, đạo tâm của hắn dần dần trở nên hoàn mỹ.
Bất tri bất giác, một tia lực lượng không nói rõ được chậm rãi dâng lên từ trên người Diệp Thiên.
Loại lực lượng này không phải tu vi, không có bất kỳ tính công kích nào.
Nhưng mà lúc cảm nhận được cỗ lực lượng này xong, nội tâm mỗi người đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Dường như khi bọn họ đối mặt với cỗ lực lượng này, bản thân chỉ là một tên đầy tớ thấp kém vậy.
Mà thanh niên mập lùn trước mắt này, lại là chúa tể chân chính trong trời đất.
Cỗ khí thế này không ngừng kéo lên, làm cho khí tức trên người Diệp Thiên dần dần trở nên quỷ dị.
Một tiếng sau, cỗ khí tức này đạt tới đỉnh điểm.
Mà ở xung quanh Diệp Thiên, cư nhiên xuất hiện một cái lốc xoáy nhìn không thấy.
Lúc này, vị trưởng lão chủ trì cách Diệp Thiên gần nhất kia, cảm thụ sâu sắc nhất.
Ngay từ đầu, lúc Diệp Thiên vừa mới tản mát ra loại khí thế kia xong, dựa vào tu vi cường đại của ông ta, còn có thể trụ được.
Mà theo khí tức của Diệp Thiên kéo lên đến đỉnh điểm, lốc xoáy mà cỗ khí thế kia hình thành ra không phải là thứ mà ông ta có thể chống lại được.