Diệp Thiên khẽ động tâm niệm, lập tức ra khỏi Hồng môn quốc độ.
Ác Nguyên cũng đi ra cùng với hắn.
Khi vừa bước ra, Diệp Thiên đã nhìn thấy bên ngoài Hồng môn quốc độ, bị đám người Tạ Bất Tu bao vây xung quanh.
Đám người Tạ Bất Tu trước khi nhìn thấy ma thi tiến vào Hồng Môn Quốc Độ, trong lòng cảm thấy bất an.
Bởi vì trong ấn tượng của bọn họ, phàm là cao thủ cảnh giới Minh Đế sau khi tiến vào Hồng Môn Quốc Độ đều không thể thoát khỏi bàn tay thâm độc của Diệp Thiên.
Họ muốn nhắc nhở Ma Thi không được vào trong.
Nhưng tốc độ của Ma Thi quá nhanh, họ còn chưa kịp nói thì ma thi đã chui vào.
Theo kinh nghiệm lần trước, trong ấn tượng của họ, lần này tám mươi phần trăm ma thi chết chắc rồi.
Quả nhiên, sau khi chờ đợi một lúc lâu, bọn họ nhìn thấy người bước ra đầu tiên quả nhiên là Thánh Khư Thủy Tổ.
Ngay sau khi nhìn thấy Diệp Thiên, trong lòng mấy người bọn họ cảm thấy có hơi thất vọng.
Càng thêm oán thầm với tên ma thi có sức mạnh cường đại đó.
Rõ ràng là hắn ta lợi hại như vậy, nhưng bộ não lại không dùng được.
Đồng thời, nỗi sợ hãi của họ đối với Diệp Thiên của Hồng Môn Quốc Độ càng thêm sâu sắc hơn mấy phần.
Họ bất giác nhìn ra phía sau của Diệp Thiên.
Khi nhìn thấy một tòa đại điện lóng lánh ánh vàng, trong mắt họ lại đầy vẻ ghen tị.
Khi bọn họ nhìn thấy ma thi, trong lòng ai ai cũng đều cảm thấy bồi hồi.
Thậm chí cả người có tu vi cao nhất là Tạ Bất Tu, khi đối mặt với Ma Thi, cũng cảm thấy bất lực.
Vì vậy, họ sớm đã đánh giá sức mạnh của Ma Thi trong lòng họ.
Chí ít cảnh giới Minh Đế tứ trọng, thậm chí có thể đạt tới cảnh giới minh đế ngũ trọng.
Cho dù có sức mạnh cao như vậy, sau khi tiến vào đại điện, vẫn bị Thánh Khư Thủy Tổ ăn chắc rồi.
Cho nên, trong lòng mỗi người bọn họ đều hạ quyết tâm.
Cho dù Diệp Thiên khiêu khích bọn họ như thế nào, sỉ nhục bọn họ, hoặc là chọc tức bọn họ thế nào, bọn họ nhất định sẽ không bước vào đại điện vàng đó nửa bước!
Sau khi Diệp Thiên đi ra, nhất thời đám người Tạ Bất Tu vẫn chưa ra tay.
Nhìn Diệp Thiên, Tạ Bất Tu trầm giọng hỏi: "Thánh Khư Thủy Tổ, không ngờ đại điện pháp bảo hoàng kim của ngươi lại mạnh đến như vậy, ngay cả một cao thủ thế mà cũng có thể bị ngươi áp chế! Thật sự khiến cho bọn ta rất là kinh ngạc! "
Diệp Thiên khẽ mỉm cười nói: "Quá khen rồi, chút chuyện nhỏ này đâu đáng nhắc tới chứ! Nếu các ngươi muốn ngạc nhiên như vậy, thế ta cho các người nhìn thấy một thứ, đảm bảo sau khi xem xong, các ngươi chắc chắn sẽ càng thêm kinh ngạc!"
Diệp Thiên nói xong, trong lòng liền kết nối với Hồng môn quốc độ.
Đồng thời hắn cũng khẽ gọi một tiếng: "Ma Gia!"
Khi giọng nói của Diệp Thiên dứt, sau lưng hắn, xuất hiện một bóng người mặc áo choàng đen tràn đầy ma khí lượn lờ.
Đám người Tạ Bất Tu bất ngờ trợn tròn mắt khi nhìn thấy bóng dáng đen nhẻm này.
"Thánh Khư Thủy Tổ, rốt... rốt cuộc làm sao ngươi làm được như thế?"
Đối diện với sự hoài nghi của Tạ Bất Tu, Diệp Thiên cũng không định giải đáp nghi vấn giúp bọn họ.
Hắn chỉ cười nhẹ, rồi chỉ tay về phía đám người Tạ Bất Tu.
"Giết bọn họ! Tập trung vào kẻ vừa nói nhiều nhất, nhất định phải giết hắn!"
Ma Gia lập tức cung kính cúi đầu: "Vâng, thưa tổ sư!"
Cùng lúc đó, trong lòng Ma Gia cũng kinh ngạc.
Hóa ra tổ sư thật sự rất ghét người nói nhiều.
Sau này nhất định phải quản lý tốt cái miệng của mình, tuyệt đối không được lắm lời trước mặt tổ sư.
Căn bản không biết trong lòng Ma Gia đang nghĩ gì.
Diệp Thiên và Ác Nguyên nhìn Tạ Bất Tu đầy mong đợi, đợi một màn kịch lớn sẽ diễn ra.
Ngay sau đó, bóng dáng của Ma Gia lao đến Tạ Bất Tu và đám người kia.
Dưới sự chỉ bảo của Diệp Thiên, Ma Gia dồn toàn bộ sự tập trung vào tấn công Tạ Bất Tu.
Nhìn thấy một cái bao cát lớn, giơ ra nắm đấm dũng mãnh, đang lao nhanh tới trước mắt mình.
Tạ Bất Tu càng thêm kinh hãi vạn phần.
Theo cảm nhận của hắn ta, cú đấm này của Ma Gia đánh ra, không hề có chút dao động pháp lực nào.
Hoàn toàn phụ thuộc vào sức mạnh của cơ thể.
Hơn nữa sức mạnh thân xác này vậy mà lại khiến ông ta có một loại cảm giác sởn gai ốc.
Sức mạnh quá lớn, hắn hoàn toàn không đối phó được!
Sau khi nhanh chóng hiểu được khoảng cách giữa đối phương và bản thân, Tạ Bất Tu đã đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Hắn liều mạng rút lui, cố gắng tạo khoảng cách với Ma Gia.
Nhưng mặc dù Ma Gia không có pháp lực, bản năng và kỹ năng chiến đấu của hắn lại mạnh hơn Tạ Bất Tu rất nhiều.
Chí ít là tu vi, hắn hoàn toàn có thể trấn áp được Tạ Bất Tu.
Cho nên, bất luận Tạ Bất Tu trốn thoát nhanh đến đâu, nắm đấm của Ma Gia vẫn cứ như khối u bám riết lấy Tạ Bất Tu không buông.
Khoảng cách giữa nắm đấm của Ma Gia và Tạ Bất Tu đang thu hẹp lại tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong lòng Tạ Bất Tu lúc này vô cùng hoảng sợ.
Theo hắn ta cảm thấy, nếu bản thân cố chấp đánh với đám người này, hắn ta nhất định sẽ bị thương nặng.
Tình thế cấp bách, Tạ Bất Tu nảy ra một ý tưởng.
Hắn ta quay đầu và hét lên với mấy cao thủ cảnh giới Minh Đế khác bên cạnh: "Các người mau ra tay đi, đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Trơ mắt nhìn ta bị hắn đánh chết sao?"
Nghe những lời của Tạ Bất Tu, mười mấy cao thủ cảnh giới minh đế cuối cùng cũng có phản ứng lại.
Lúc đầu, họ bị khí thế ra tay của của Ma Gia làm cho kinh ngạc, nhất thời quen đánh trả lại.
Khi nãy, Tạ Bất Tu lên tiếng nhắc, bọn họ mới có phản ứng.
Bây giờ bọn họ đang đánh nhau, không phải đang xem kịch.
Cho nên đã nhanh chóng hành động, lần lượt lao về phía Tả Bất Tu, hỗ trợ cho hắn ta.
Nhưng bọn họ đứng cách hắn quá xa, tốc độ của Ma Gia thì lại rất nhanh.
Họ chưa kịp chạy đến thì đã thấy Tạ Bất Tu bị Ma Gia chưởng một cái vào tim.
"Phụt!"
Trước khi nắm đấm của Ma Gia đánh tới mình, Tả Bất Tu ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lấy ra một thanh trường đao của ông ta. Sau đó vô thức chắn ngang trước ngực.
Đúng lúc chặn được một chưởng này của Ma Gia.
Nhưng mà, lực đạo của chưởng này quá lớn, Tạ Bất Tu bị thương không hề nhẹ.
Đồng thời, cơ thể của hắn ta cũng bay ngược trở lại.
Nhân cơ hội này, Tạ Bất Tu cuối cùng cũng mở được khoảng cách với Ma Gia.
Đồng thời những cao thủ cảnh giới minh đế khác cũng lao tới bên cạnh hắn.
"Tạ trưởng lão, ông không sao chứ?"
Trần Huyền Phong ngay lập tức quan tâm hỏi han.
Tạ Bất Tu là người quản lý trực tiếp của anh ta và là người dẫn đường cho anh ta đến Cung Minh Đế.
Nếu hắn ta có bất trắc gì, Trần Huyền Phong tin rằng con đường tương lai sau này của anh chắc chắn sẽ bị cản trở.
Vì vậy, anh ta quan tâm đến sự an nguy của Tạ Bất Tu hơn ai hết.
Tạ Bất Tu giật giật khóe miệng, vừa rồi ông đây gặp nguy hiểm, đám khốn kiếp các người đứng ở đó xem kịch.
Bây giờ ông đây thoát cơn nguy hiểm rồi, các người mới lần lượt mò tới giả bộ quan tâm ông!
Các người xem ông đây là tên ngốc không bằng à?
Nhưng Tạ Bất Tu chỉ thầm nghĩ trong lòng, không có mở miệng nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!