Ngay sau khi Diệp Thiên dùng Trấn Long Ấn tàn sát toàn bộ Huyền Âm Môn.
Hắn lập tức cảm nhận được một vài khí tức cường đại từ hướng Nguyên Thành đang tiến đến đây.
Diệp Thiên không khỏi nhíu mày: "Họ đến nhanh quá? Chẳng lẽ họ có thể bắt mình ngay cả khi mình đã xuyên qua không gian ư?"
Diệp Thiên cảm thấy khó tin, nhưng hiện thực trước mắt nói cho hắn biết chắc chắn như thế.
Diệp Thiên cũng phải thán phục trước thủ đoạn của những người ở Minh Đạo.
Xứng đáng là một chủng tộc đã phát triển qua hàng trăm triệu năm, một số thủ đoạn quả thực là khá hữu dụng.
Không kịp cảm khái, Diệp Thiên lập tức hóa thành một tia Độn Quang trốn đi, rời khỏi Huyền Âm Môn.
Không lâu sau khi Diệp Thiên rời đi, có vài bóng người lần lượt chạy tới địa điểm cũ của Huyền Âm Môn.
Một trong những bóng người đó thấy hàng chục ngọn núi nguyên vẹn ở Huyền Âm Môn đã sụp đổ thành một cái vực, tức thì quỳ trên mặt đất mà gào khóc.
"Thánh Khư Thủy Tổ, cậu thật quá đáng, tôi chẳng qua chỉ là tham gia vây khốn cậu, cậu lại thật sự tàn sát cả nhà tôi! Loại hành vi tàn sát cả một tộc, một môn của cậu có được coi anh hùng hay không? Tục ngữ có câu, ai làm người nấy chịu, chớ bắt cả nhà cùng gánh, cậu xuống tay với môn đồ đệ tử của tôi, còn dám nói tới đạo nghĩa giang hồ sao? Huyền Âm Môn của tôi vừa mới thu nhận hàng nghìn đệ tử nhập môn, họ còn chưa tu luyện ra một chút tu vi nào, họ chỉ là một nhóm người bình thường mà thôi. Vậy mà cậu cũng không tha cho họ, thật sự là quá ác độc! Tôi, Trần Huyền Phong thề rằng, đời này sẽ bắt Thánh Khư Thủy Tổ cậu lẫn môn đồ đệ tử của cậu phải đền mạng!"
Trần Huyền Phong này là người đứng đầu Huyền Âm Môn, là chưởng môn Trần, lúc này ông ta hoàn toàn chỉ còn lại một mình.
Nhìn thấy bộ dạng bi thương của Trần Huyền Phong, những người khác khó tránh khỏi có chút đồng cảm.
Tạ Bất Tu bước tới, nặng nề vỗ vỗ bả vai Trần Huyền Phong.
Ông ta trầm giọng nói: "Nếu chưởng môn Trần không chê, ông có thể gia nhập Cung Minh Đế cùng tôi! Tôi và ông đều là người của Minh Đạo, vì Cung Minh Đế mà dốc sức thì âu cũng là một vinh dự tối cao! Hơn nữa tôi và chưởng môn Trần quen biết đã lâu, tôi vô cùng ngưỡng mộ cách đối nhân xử thế của chưởng môn Trần. Sau khi chưởng môn Trần gia nhập Cung Minh Đế, có thể trực tiếp đến đến Âm La Đường của tôi, phó chủ nhân của Âm La Đường nếu không phải là chưởng môn Trần thì không phải ai khác!"
Nghe Tạ Bất Tu mời chào, trên mặt Trần Huyền Phong lập tức lộ ra vẻ vui mừng.
Nhưng ông ta vẫn nhìn Tạ Bất Tu với vẻ không chắc chắn.
"Trưởng lão Tạ, tôi không hề hoài nghi tính tình của ông, nhưng công pháp tôi tu luyện vô cùng đặc biệt, yêu cầu đối với đạo đường tương đối cao, không biết..."
Tạ Bất Tu ngay lập tức ngắt lời ông ta: "Chưởng môn Trần đừng quá lo lắng, sau khi vào Âm La Đường, tôi và ông là một nhà, đạo đường thi khí cứ tính lên người tôi! Lúc đó, tôi sẽ dùng tính mạng của đệ tử Ngũ Đạo làm ra một cái đạo đường cho ông! Ông cứ yên tâm! Hơn nữa ông Trần cũng không phải lo lắng về việc đạo của mình bị thất truyền, Cung Minh Đế của tôi nhất định sẽ tìm đệ tử chân truyền cho ông!"
Lúc này Trần Huyền Phong mới lộ ra nụ cười cảm kích.
Ông ta cúi đầu thật sâu với Tạ Bất Tu: "Cảm ơn trưởng lão Tạ, về sau Trần mỗ tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình vì Cung Minh Đế đến chết mới thôi!"
Tạ Bất Tu rất hài lòng với thái độ của Trần Huyền Phong, cười nói: “Ông Trần thật quá khách khí rồi, vào Âm La Đường của Cung Minh Đế, chúng ta sau này sẽ là người một nhà, không cần giữ lễ tiết, nên nói ít những lời xa lạ này lại!"
Thấy rằng Tạ Bất Tu và Trần Huyền Phong đã đạt được thỏa thuận, những người khác nhao nhao đến để chúc mừng.
"Chúc mừng trưởng lão Tạ đã có thêm một mãnh tướng! Có chưởng môn Trần gia nhập, Âm La Đường của trưởng lão Tạ nhất định sẽ như mặt trời ban trưa, từng bước đi lên!"
"Chúc mừng ông Trần “cá chép vượt Long Môn” ra nhập Cung Minh Đế, từ đây về sau hẳn rồi sẽ phất lên như diều gặp gió, địa vị cao ngút trời! Ông Trần, về sau xin đừng quên những người bạn cũ là chúng tôi đó!"
Trong toàn bộ Minh Đạo, số lượng cao thủ Minh Đế Cảnh rất hiếm.
Ngay cả trong Cung Minh Đế, số lượng cao thủ Minh Đế Cảnh cũng không vượt quá ba mươi người.
Có thể thấy rằng, cao thủ ở Minh Đế Cảnh vô cùng khan hiếm.
Tuy rằng Trần Huyền Phong này chỉ là Nhất Trọng Minh Đế Cảnh, nhưng ông ta cũng là cao thủ Minh Đế Cảnh hàng thật giá thật.
Có Trần Huyền Phong gia nhập, Âm La Đường không thể nói là như hổ thêm cánh, nhưng thực lực cũng được cải thiện đáng kể.
Tạ Bất Tu cảm tạ Trần Huyền Phong cũng không phải là điều vô lý.
Sắp xếp xong xuôi tương lai về sau của Trần Huyền Phong, tất vả mọi người lại xuất phát lần nữa.
Trong tay Tạ Bất Tu cầm Định Thần Kính, căn cứ vào điểm chỉ dẫn màu đen của Định Thần Kính, truy tìm theo phương hướng chạy trốn của Diệp Thiên mà đi.
Diệp Thiên đang trong quá trình chạy trốn, thử che giấu hơi thở của mình.
Thế nhưng hắn phát hiện bọn người Tạ Bất Tu đi đằng sau không vì hắn ẩn giấu mà bị mất phương hướng.
“Cho nên bọn người này truy tìm phương hướng của mình, không phải căn cứ vào khí tức của mình! Vậy rốt cuộc là bọn họ căn cứ vào đâu?”
Diệp Thiên vừa bỏ chạy vừa suy nghĩ.
Hắn tin tưởng công pháp che dấu khí tức của mình rất cao siêu.
Đối phương tuyết đối không thể dưới tình huống hắn đã ẩn đi hơi thở mà có thể truy tìm hắn.
Định Thần Kính phát ra thần quang, cũng chỉ khi thần quang đi vào bên trong cơ thể của Diệp Thiên mới có tác dụng bại lộ hơi thở của hắn.
Mà hiện tại bên trong cơ thể Diệp Thiên hoàn toàn không có thần quang xâm nhập vào.
Cho nên Diệp Thiên đoán bọn người Tạ Bất Tu này phải có vật gì mới thì mới có thể tìm ra tung tích của hắn.
Diệp Thiên cau mày suy nghĩ một lúc, sau đó bàn tay khẽ đảo, trên tay hắn xuất hiện một con dao găm đen sì.
Dao găm Thí Thần này là trước đó đoạt được từ trong tay Diệp Thiên Trung.
Nếu nói Diệp Thiên có sự khác biệt nào so với lúc trước, thì chính là trên người hắn có thêm con dao găm Thí Thần này.
Nếu như đối phương có thể căn cứ vào điều gì mà có thể truy tìm chuẩn xác hơi thở của hắn.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đó là nhờ Dao găm Thí Thần mà hắn mang theo bên người.
Bởi vì dao găm Thí Thần cắt chém không gian rất tiện lợi, cho nên Diệp Thiên vẫn khư khư giữ lấy chứ không ném nó vào trong Hồng môn quốc độ.
Nghĩ thông suốt được điểm này, Diệp Thiên lập tức đem Dao găm Thí Thần trở lại Hồng môn quốc độ.
Mà bọn người Tạ Bất Tu ở đằng sau truy kích Diệp Thiên, ngay từ đầu bọn họ đã nhắm đến Dao găm Thí Thần của Diệp Thiên.
Bọn họ phát hiện điểm đen trên Định Thần Kính đột nhiên run rẩy, giống như là biểu đạt tâm trạng vô cùng hưng phấn.
Thế nhưng sau đó, cái điểm đen kia đột nhiên mờ dần, cuối cùng di chuyển loạn xạ trên mặt kính.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!