“Thánh Khư Thuỷ Tổ, đã lâu không gặp!”
Nghe thấy lời của người đàn ông gầy gò kia, Diệp Thiên hơi ngây người.
Cái gì đã lâu không gặp chứ, tôi có quen biết ông à?
Diệp Thiên cẩn thận suy ngẫm, tìm tòi trong ký ức mấy lần nhưng căn bản không thể nhớ ra người trước mặt này.
“Rốt cuộc ông là ai? Thứ cho tôi đôi mắt vụng về, không thể nhận ra ông!”
Diệp Thiên thành thật trả lời nói.
Lão giả đang ngồi trên ngai vàng bỗng bật ra một tràng cười.
Tiếng cười vô cùng chói tai, tựa như tiếng hai mảnh sắt vụn cọ xát vào nhau.
Thấy lão giả bỗng nhiên cất tiếng cười to, Diệp Thiên ngược lại cũng không sốt ruột.
Hắn cứ lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn lão giả cười.
Lão giả cười hồi lâu, cười điên cuồng, cười đến thở hổn hển.
“Cười đủ chưa!”
Trong mắt Diệp Thiên hiện lên một tia không kiên nhẫn, người trước mặt này thật sự rất quái lạ, hắn cũng không có đủ kiên nhẫn để tiếp tục chơi cùng ông ta.
Mắt thấy Diệp Thiên chuẩn bị động thủ, lão giả lúc này mới ngừng lại.
Ông ta áy náy nói với Diệp Thiên: “Thật xin lỗi Thánh Khư Thủy Tổ! Bởi vì khi nãy cậu quá khách khí với tôi nên tôi không thể nhịn xuống được, quả thật thụ sủng nhược kinh! Nhớ năm đó, cậu cỡ nào khí phách, hăng hái, cao cao tại thượng mà tôi cũng chỉ là một tiểu lâu la Minh Thiên Cảnh, ngay cả tư cách để được gặp cậu cũng không có, thế mà bây giờ, tôi đã dựa vào chính thực lực của mình làm cho người đã từng ngồi trên ngôi cao như Thánh Khư Thủy Tổ đây khách khách khí khí với tôi như vậy!”
Diệp Thiên khẽ cau mày, hắn không ngờ được rằng lão già này lại là một tên biến thái.
Bây giờ hắn đã hoàn toàn mất đi suy nghĩ sẽ cùng trò chuyện với ông ta.
Vì thế hắn xoay người rời đi không chút do dự.
Mà ngay khi hắn xoay người, lão giả phía sau lại đột nhiên nóng nảy.
“Thánh Khư Thuỷ Tổ, cậu đừng đi, cậu muốn đi đâu chứ? Chúng ta mới vừa nói được mấy câu mà cậu đã muốn đi rồi à? Cậu cũng quá không cho tôi mặt mũi rồi!”
Diệp Thiên không thèm để ý đến ông ta, tiếp tục đi về phía trước.
“Ở chỗ tôi có một bảo vật, chẳng lẽ cậu không muốn có nó sao? Đây chính là Trấn cung chi bảo của Minh Thập Tam Cung đấy!”
Ông ta tung ra đòn sát thủ, cuối cùng bước chân của Diệp Thiên cũng dừng lại.
Hắn đứng ở cửa đại sảnh, liếc nhìn lão giả.
“Nếu đó là Trấn cung chi bảo của Minh Thập Cung, ông thật sự muốn giao cho tôi à?”
“Đương nhiên sẽ không tặng không cho cậu, cậu phải dùng bản lĩnh của mình để lấy được nó!”
“Thế nào gọi là lấy bằng bản lĩnh?”
“Bây giờ món bảo vật kia đã cùng tôi hòa hợp nhất thể, chỉ cần cậu giết được tôi thì cậu có thể dễ dàng lấy được món bảo vật đó! Thánh Khư Thủy Tổ vĩ đại, năm đó, cậu là sự tồn tại vĩ đại khiến tôi phải ngẩng đầu nhìn lên, thế mà bây giờ, cậu lại đứng dưới chân tôi, chờ tôi bố thí! Tôi thật sự rất vui! Đến đây đi, để tôi đánh bại cậu đi! Như vậy, tôi có chết cũng không thấy hối tiếc!”
Lão giả điên cuồng nói.
Diệp Thiên cứ lẳng lặng đứng nhìn ông ta, cuối cùng hắn cũng hiểu được suy nghĩ của lão già này rồi.
Ông ta chính là một tên biến thái, trước kia khi không có thực lực, lòng tự tôn của ông ta rất cao.
Thân là một con kiến lại hy vọng có thể nhận được sự tôn trọng của thần.
Sau khi ông ta có đủ thực lực thì lại muốn dẫm thần dưới chân.
Ông ta oán hận thần lúc trước hờ hững với mình.
Mà bây giờ, khi ông ta có đủ thực lực để đối đầu trực diện với thần, ông ta cuối cùng cũng bộc lộ ra mặt âm u, u tối trong nội tâm của mình.
Không ngờ rằng sức mạnh sẽ thay đổi theo thời gian.
Có nhận được sự tôn trọng hay không đều là do sức mạnh quyết định.
Trước khác nay khác, ông ta muốn dùng trạng thái bây giờ để trả lại nỗi ủy khuất trước kia.
Không thể không nói, chấp niệm của lão già này đủ sâu!
Lão già kia nhìn Diệp Thiên, ánh mắt đột nhiên sáng bừng lên, áy náy nói:
“Thánh Khư Thuỷ Tổ, vô cùng xin lỗi! Trò chuyện với cậu lâu như vậy mà lại quên mất tự giới thiệu bản thân! Cậu hẳn nên nhớ kỹ tên tôi bởi vì hình tượng của cậu đã tồn tại trong lòng tôi hàng trăm triệu năm rồi!”
“Tôi tên là Diệp Thiên Trung, đã từng vô cùng sùng bái cậu, cậu chính là thần tượng trong lòng tôi! Thế nên cho dù cậu hoàn toàn không giống như lúc trước, thậm chí ngay cả khí tức của người tu luyện cũng không có nhưng tôi vẫn nhận ra cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tuy cậu thuộc về trận doanh đối nghịch với tôi nhưng sự dùng bái đối với cường giả không phân biệt trận doanh! Cậu cũng thấy rồi đấy, tất cả trận pháp ở chỗ này đều phỏng theo trận pháp mà Thánh Khư Thủy Tổ đã bố trí trước đây. Lúc ấy, khi ngũ đạo tụt dốc, tôi điên cuồng thu thập các tác phẩm trước kia của cậu, đáng tiếc chỉ tìm được những trận pháp đó!”
Lúc này Diệp Thiên mới lên tiếng: “Chỉ tìm được những trận pháp đó? Chẳng phải thanh bội kiếm lúc trước tôi từng sử dụng đang nằm trong tay Mục Thanh Minh ư?”
Lão giả sửng sốt: “Cái gì? Con nhóc kia có bội kiếm của Thánh Khư Thủy Tổ? Sao tôi lại không biết chứ? Tại sao nó lại không nói cho tôi? Thật là đáng chết! Có điều, so với bội kiếm của cậu, chẳng phải chân thân càng thêm trân quý sao? Đợi tôi giết cậu, cậu sẽ có thể vĩnh viễn quỳ gối dưới chân tôi, bầu bạn với tôi! Ha ha ha…”
Ánh mắt của Diệp Thiên dần dần trở nên lạnh lẽo. Hắn phát hiện ra tâm lý của lão già này không phải vặn vẹo bình thường thôi đâu!
Hắn cũng lười nói nhảm với ông ta, trực tiếp mở miệng nói: “Ông nói nhảm quá nhiều rồi đấy, bây giờ có thể ra tay chưa?”
Diệp Thiên Trung mỉm cười với Diệp Thiên, nói: “Thánh Khư Thuỷ Tổ đừng sốt ruột! Được rồi, nếu đã như vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu đi!”
Nói xong, Diệp Thiên Trung nâng tay lên, trên tay ông ta hiện ra một luồng sáng đen.
Luồng sáng đen kia không ngừng vặn vẹo, dần dần ngưng tụ thành một cây dao găm đen nhánh.
Ngay khi nhìn thấy cây dao găm kia, Diệp Thiên nhíu mày: “Thương Lan Nhận?”
Diệp Thiên Trung lắc đầu nói: “Đây không phải là Thương Lan Nhận mà là bảo vật mà hậu bối của tôi đã phỏng chế theo Thương Lan Nhận trong lời Thánh Khư Thủy Tổ. Món pháp bảo này của tôi tên là Dao găm Thí Thần! Có được khả năng giết thần! Đợi lát nữa Thánh Khư Khư Thủy Tổ cần phải cảm nhận uy lực của Dao găm Thí Thần này của tôi cho tốt nhé!”
Trong giây phút cây dao găm này xuất hiện, Diệp Thiên cảm giác được khí thế quanh người Diệp Thiên Trung đang dần dần ngưng tụ.
Chẳng mấy chốc, khí thế của ông ta trở nên vô cùng sắc bén, hơn nữa còn đạt đến trạng thái vào thời kỳ đỉnh phong của ông ta.