Diệp Thiên nâng tay phải lên, nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kiếm Tru Tiên.
Cảnh tượng Diệp Thương vì bị phản phệ mà ra sức giãy giụa trong ấn tượng của Mục Thanh Minh cũng không xuất hiện.
Nếu có thì chỉ là âm thanh rung động vui sướng của kiếm.
Kiếm Tru Thiên đang bày tỏ niềm vui sướng của mình!
Hình ảnh này khiến Mục Thanh Minh trực tiếp trợn tròn mắt.
Thanh bảo kiếm bà ta cực cực khổ khổ tế luyện suốt bao nhiêu năm vậy mà lại bị một người vừa mới quen biết chưa đến một ngày thu phục.
Kiếm Tru Tiên lúc ở trên tay bà ta còn chưa từng vui sướng như vậy đấy!
Thế mà bây giờ, nằm trong tay một người xa lạ lại vô cùng hưng phấn.
Giống như một đứa trẻ thất lạc nhiều năm bỗng dung tìm được người thân của mình.
Mục Thanh Minh sửng sốt trong chốc lát, sau đó cơn phẫn nộ trong lòng bà ta bộc phát, lửa giận ngút trời.
Có thể nói đây là pháp bảo cao cấp nhất trong số những bảo vật mà bà ta sở hữu.
Mục Thanh Minh đã dùng chính bảo vật này khiến uy danh của mình vang xa.
Cũng chính nó đã giúp bà ta ngồi chắc ngôi vị cung chủ của Minh Thập Tam Cung.
Thế mà bây giờ, người bạn đã đồng hành với bà ta vô số năm lại di tình biệt luyến, chạy vào tay người khác.
Sao bà ta có thể chịu đựng chuyện này được chứ, bà ta cảm thấy mình bị phản bội rất sâu.
Trong cơn tức giận, Mục Thanh Minh tung ra một cú đấm vào Diệp Thiên.
Vốn dĩ lúc bà ta ra tay sẽ hơi kiềm chế một chút bởi vì bà ta lo ngọn núi của Minh Thập Tam Cung sẽ sụp đổ.
Nhưng bây giờ dưới cơn thịnh nộ, bà ta căn bản không chút lưu tình, một lòng chỉ muốn giết chết Diệp Thiên.
Đối mặt với đòn tấn công chứa đầy lửa giận của Mục Thanh Minh, Diệp Thiên hoảng sợ.
Chỉ cần anh ta đứng gần một chút thì sức mạnh của cú đấm này có thể khiến cơ thể anh ta bị dập nát.
Diệp Thiên nhanh chóng hóa thành một đạo tàn ảnh, chạy trốn.
Cùng lúc đó, anh lấy Trấn Long Ấn ra, trực tiếp triệu hồi long hồn.
Long hồn của Hoàng Kim Thần Long ngang với thực lực của cao thủ Minh Đế Cảnh tam trọng, thế nhưng nó chỉ có thể tồn tại trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Tuy nhiên đối với tình huống trước mắt này thì chỉ cần chốc lát là đã đủ để xảy ra biến hóa lớn.
Sau khi hiện thân, Hoàng Kim Thần Long lập tức đánh về phía Mục Thanh Minh.
Trong tích tắc, một luồng khí tức kinh người bùng nổ.
Toàn bộ đại điện của Minh Thập Tam Cung đều sụp đổ, biến thành một đống đổ nát.
Nếu nhìn từ ngoài vào thì có thể thấy được.
Ngọn núi đen sẫm kia, bắt đầu từ vị trí của Minh Thập Tam, nổ tung ở chính giữa.
Toàn bộ đỉnh núi đều lăn xuống dưới, trông giống như một người vừa mới bị chém rớt đầu.
Tiếng động lớn khiến tất cả mọi người trong Ám giới chú ý.
Từng bóng người từ khắp các vùng của Ám giới bay đến, chốc lát đã vây kín cả ngọn núi.
Trong nháy mắt ngọn núi sụp xuống thành đống đổ nát, một con rồng vàng phóng lên không trung, tiếng rồng gầm vang tận mây xanh, vang vọng khắp đất trời.
Ngoài ra còn có bóng dáng của một người phụ nữ đang đối đầu với Hoàng Kim Thần Long, khí thế dọa người!
Đặc biệt là người phụ nữ kia, ai cũng có thể nhìn thấy bà ta đang trong trạng thái bạo nộ.
Mà những cao thủ đến Minh Thập Tam Cung giờ phút này đang hai mặt nhìn nhau.
Thấy cung chủ của mình đang vô cùng tức giận chiến đấu với Hoàng Kim Thần Long.
Bọn họ đơ người ra, phân vân không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không.
“Dường như cung chủ đang rất tức giận, con rồng kia chọc bà ta à?”
“Con rồng kia không phải thật thể mà là long hồn! Chẳng lẽ cung chủ muốn thu phục long hồn này nhưng lại bị long hồn phản kháng nên dưới cơn thịnh nộ mới ra tay giáo huấn nó?”
“Huynh đệ phân tích có lý, vậy rốt cuộc chúng ta có nên giúp hay không?”
Khi tất cả mọi người đều thất thần thì trong màn đêm bao phủ, Diệp Thiên đã sớm trốn vào một góc khuất nào rồi.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Kim Thần Long đã không chống cự nổi nữa.
Nó bị cú đấm của Mục Thanh Minh đánh dập đầu, trực tiếp vỡ tan thành những đốm sáng vàng trên bầu trời.
Một long hồn nhỏ bé lẩn trốn tầm mắt của mọi người, rung đùi đắc ý bay vào bóng tối.
“Đánh… Đánh tan?”
“Cung chủ từ bỏ long hồn của Hoàng Kim Thần Long kia rồi sao? Rõ ràng là trông có vẻ rất mạnh mà! Haiz, tính tình này của cung chủ nên sớm được sửa lại, mất đi một kiện pháp bảo như vật quả đúng là một tổn thất lớn nha.”
“Đúng vậy, nó có thể chính diện giao thủ với cung chủ đại nhân thì chắc chắn thực lực phải rất mạnh, nếu thu phục nó làm khí linh thì nhất định sẽ là một đế phẩm thần binh!”
Sau khi đánh tan long hồn của Hoàng Kim Thần Long, Mục Thanh Minh dùng thần niệm tìm kiếm khắp nơi.
Thế nhưng lại không phát hiện được chút tung tích nào của Diệp Thiên.
Đột nhiên, ánh mắt bà ta ngừng lại tại một điểm, bà ta bay xuống dưới chân núi.
Ngay khi đến chân núi, bà ta thấy một bóng người mặc áo choàng đen
Người mặc áo đen kia quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, hơn nữa đã không còn hơi thở.
Mục Thanh Minh lật cái xác lên, nhìn thấy một khuôn mặt khiến bà ta hận nghiến răng nghiến lợi mặt.
“Hắc Chúc Sinh!”
Bà ta lập tức sờ soạng khắp người Hắc Chúc Sinh, muốn tìm lại thanh kiếm của mình.
Đồng thời cái kim ấn có thể triệu hoán Hoàng Kim Thần Long Kim cũng là thứ đồ mà bà ta ao ước.
Thế nhưng dù bà ta đã sờ soạng toàn thân Hắc Chúc Sinh cũng không thu hoạch được gì.
Sau đó, dường như Mục Thanh Minh nghĩ đến điều gì đó, bà ta bắn ra một tia kình khí, xuyên thủng ngực xác của Hắc Chúc Sinh.
Một luông khí mang bắn ra.
Mục Thanh Minh quan sát tình hình trước mắt, lập tức niệm pháp quyết.
Luồng khí kia lập tức quay xuông trên không trung, phát ra những tiếng động quỷ dị.
Sau đó ở phí trên, một cánh cổng không gian chậm rãi mở ra.
Đây là không gian trữ vật của Hắc Chúc Sinh.
Khoảnh khắc không gian trữ vật xuất hiện, Thần Điện của Mục Thanh Minh cũng ầm ầm hiện ra.
Điên cuồng thổi quét trong không gian trữ vật của Hắc Chúc Sinh.
Thế nhưng dù bà ta đã tìm kiếm, lục lọi mọi ngóc ngách vẫn không thể tìm ra bóng dáng của kiếm Tru Thiên và Trấn Long Ấn.
Tia hy vọng vừa dâng lên trong lòng Mục Thanh Minh nháy mắt đã bị bóp tắt.
Vốn dĩ bà ta còn cho rằng Hắc Chúc Sinh chết ở dưới chấn núi là bởi vì bị những dư chấn từ trận quyết chiến của bà ta và long hồn của Hoàng Kim Thần Long đánh chết.
Nhưng bây giờ nhìn lại rõ ràng trong chuyện này có rất nhiều thứ kỳ quái.
Bà ta cẩn thận nhớ lại cuộc đối thoại giữa bà ta và Hắc Chúc Sinh trước đó.
Bây giờ bình tĩnh lại, bà ta phát hiện ra rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nửa giờ trước, Hắc Chúc Sinh đứng trước mặt bà ta khác xa so với Hắc Chúc Sinh mà bà ta quen biết.
Cho dù là cử chỉ, lời nói hay ánh mắt, hơi thở toát ra từ người ông ta đều khiến Mục Thanh Minh cảm thấy xa lạ.
“Thuật khống hồn?”
Mục Thanh Minh lập tức nghĩ đến một khả năng, truyền thuyế về thuật khống hồn này ở Minh Đạo cũng không phải không có.