Lần này, Diệp Thiên ước chừng bay ra ngoài khoảng cách mấy ngàn trượng.
Cùng lúc đó, hắn đưa tay vung lên, một vòng tròn rực rỡ lập tức lơ lửng trên đỉnh đầu Tiết Hòa.
Hỏa diễm màu vàng nóng rực nhanh chóng thiêu đốt cơ thể Tiết Hòa.
Tiết Hòa kinh hãi, bởi vì hắn phát hiện, hỏa diễm màu vàng này vậy mà có thể thiêu đốt vong linh trong cơ thể hắn.
Tiết Hòa lập tức điều động tất cả vong linh trong cơ thể đi trấn áp hỏa diễm màu vàng.
Bởi vì tu vi của Tiết Hòa vượt qua Diệp Thiên quá nhiều cho nên hỏa diễm màu vàng nhanh chóng bị trấn áp xuống sau đó bị dập tắt hoàn toàn.
Sau khi trấn áp hỏa diễm màu vàng xuống, Tiết Hòa cũng sửng sốt.
Hỏa diễm màu vàng này vừa mới bắt đầu xuất hiện, hắn đã phát hiện hỏa diễm này phẩm chất cực cao.
Nhưng khi hắn bắt đầu đàn áp, hắn thấy rằng ngọn lửa này lại không đủ mạnh.
Nguyên nhân thật ra ở đây là vì tu vi của Diệp Thiên không đủ cao.
Tiên thuật Hạo Nhật này cần phải có đủ tu vi để chống đỡ mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của nó.
Mà trong thời gian ngắn ngủi một hai hô hấp này, Diệp Thiên đã sớm chạy không còn bóng dáng.
Tiết Hòa là tu vi minh đế cảnh nhị trọng, mà vừa rồi lại sử dụng phương thức đánh lén, đối với Diệp Thiên phát động tấn công.
Cho nên lần này Diệp Thiên bị thương rất nặng.
Vừa rồi dùng Hạo Nhật tiên thuật để giữ chân Tiết Hòa, hắn lập tức thi triển thổ độn chi thuật chui vào lòng đất.
Giờ phút này, hắn đã chạy trốn cách nơi vừa nãy mấy chục nghìn dặm.
Chờ hắn xác định chạy xa, Diệp Thiên mới từ dưới đất chui ra.
Vừa chui ra khỏi mặt đất, Diệp Thiên mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Tại thời điểm này, hắn phát hiện ra rằng trước mặt xuất hiện sương mù.
Đột nhiên một tiếng thú rống truyền ra, Diệp Thiên nhất thời cảm giác được đầu ong một tiếng vang lên.
Thân thể nghiêng ngả thiếu chút nữa ngã xuống, trong miệng lại phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Thiên trong lòng kinh hãi: “Đây là địa bàn hung thú gì? Tùy tiện rống một cái lại khủng bố như vậy!”
Mà một tiếng thú rống này đồng thời cũng kinh động đám người Tạ Bất Tu.
“Tiếng rống này thật khủng bố, trong Thập Vạn Đại Sơn này vậy mà có một con hung thú!”
“Tôi nhớ ra rồi, tôi ở trong sách cổ Cung Minh Đế có xem qua, ở sâu trong Thập Vạn Đại Sơn này có một con hung thú Cùng Kỳ thượng cổ! Con thú này hung ác thô bạo, hơn nữa thực lực rát mạnh, khi trưởng thành có thể đạt đến tu vi Minh Đế Cảnh tam trọng.” ên nói.
Những người khác nghe vậy đều
Tạ Bất Tu cau mày suy tư một lúc đột nhi lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Minh Đế Cảnh tam trọng? Vậy đám người chúng ta nếu gặp phải nó căn bản cũng không có chút phần thắng nào!”
“Không sai, chúng ta nên đi vòng qua lãnh thổ của nó!”
“Nhưng đang yên đang lành, hung thú Cùng Kỳ kia vì sao lúc nãy phát ra tiếng rống giận nhự vậy?”
Mọi người nhìn nhau một cái, lần lượt lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng nghi ngờ không thôi.
Tạ Bất Tu nhìn ra nghi hoặc của mọi người, lập tức bay lên không trung, điều khiển gương định thần .
Từng đạo thần quang từ trên gương định thần tỏa ra hướng về phía tiếng gầm của hung thú truyền đến, như mưa xối xả bắn ra.
Không bao lâu sau, trong tâm trạng ngưng trọng của mọi người, khí tức của Diệp Thiên xuất hiện ở đằng kia.
“Quả nhiên là Thánh Khư Thủy Tổ kia tiến vào địa bàn hung thú Cùng Kỳ đánh thức nó dậy!”
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đi qua đó hay không?”
Lúc này mọi người đều nhìn về phía Tạ Bất Tu.
Tạ Bất Tu trầm ngâm một lúc lâu sau đó nói: “Chúng ta đi qua, nhưng không thể đến quá gần mà chỉ nhìn từ xa! Hơn nữa quan trọng nhất là đem đường lui của Thánh Khư Thủy Tổ phong tỏa lại. Hung thú Cùng Kỳ kia rất tàn nhẫn, đối với người xông vào địa bàn của nó tuyệt đối là không chết không thôi! Mà việc chúng ta phải làm chính là đem Thánh Khư Thủy Tổ ở lại địa bàn hung thú Cùng Kỳ. Hãy để chúng tàn sát lẫn nhau!”
Nói xong, trên mặt Tạ Bất Tu lộ ra một nụ cười âm lãnh.
Mấy vị cao thủ Minh Đế Cảnh khác nghe xong trên mặt cũng nhao nhao lộ ra nụ cười.
Nụ cười này lộ ra vài phần cổ quái, còn có vài phần tàn nhẫn.
Rất nhanh, mấy người Tạ Bất Tu bọn họ đã đi tới ranh giới địa bàn của hung thú Cùng Kỳ.
Khi đến đây, họ phát hiện ra rằng phạm vi hàng chục ngàn dặm quanh nó đã được bao phủ bởi sương mù dày đặc.
Bọn họ không thể thấy rõ hoàn cảnh sâu bên trong.
Đồng thời, bọn họ lại không dám thả thần thức tiến vào.
Bọn họ sợ quấy rầy hung thú Cùng Kỳ khơi dậy sự thù địch của nó.
“Chúng ta tách ra chặn toàn bộ đường ra của khu vực sương mù dày đặc này. Một khi nhìn thấy Thánh Khư Thủy Tổ chạy ra lập tức ra tay với hắn. Cho dù không thể đánh chết hắn, cũng phải ép hắn lui về!”
“Được!”
Tất cả mọi người cười lớn một tiếng sau đó phân tán ra bao quanh khu vực sương mù dày đặc.
Mà lúc này ở bên trong địa bàn hung thú Cùng Kỳ, dưới sương mù dày đặc che đậy, Diệp Thiên ở trong sương mù dày đặc, giống như ruồi không đầu xông loạn.
Căn cứ vào tiếng gầm thú vừa rồi, hắn đã biết chỗ sâu trong khu vực sương mù dày đặc này có một con hung thú Cùng Kỳ.
Mà nghĩ đến hung thú Cùng Kỳ, trong lòng Diệp Thiên nhất thời dâng lên một ý nghĩ lớn mật.
Hắn không ngừng đi về phía sâu trong sương mù dày đặc, hắn muốn tìm được con hung thú Cùng Kỳ kia.
Lúc đầu hắn còn có thể thả ra thần thức phân biệt phương hướng.
Nhưng khi hắn dần dần đến gần khu vực trung tâm, hắn thấy sương mù dày đặc hơn.
Lúc này, thần thức của hắn có thể quan sát khoảng cách không ngừng rút ngắn.
Cho đến bây giờ, thần thức của hắn chỉ có thể thả ra khoảng cách khoảng mười trượng.
Cứ như vậy thần thức căn bản không có tác dụng thăm dò đường, vì thế hắn dứt khoát thu lại thần thức.
Hắn một đường dựa vào cảm giác mà đi, nơi nào sương mù nồng đậm liền hướng nơi đó đi vào.
Đi đại khái khoảng ba bốn canh giờ, sương mù dày đặc trước mắt Diệp Thiên đã nồng đậm không tả được, cơ hồ là đưa tay không thấy năm ngón tay.
Hơn nữa trong sương mù tản ra yêu khí nồng đậm, còn mang theo một mùi máu tanh.
Trong quá trình tiến lên, Diệp Thiên không ngừng lấy ra đan dược uống.
Tại thời điểm này, vết thương của hắn đã được phục hồi khoảng một nửa.
Mà theo sương mù trước mắt càng ngày càng dày đặc, Diệp Thiên biết hắn đã càng ngày càng tiếp cận trung tâm của địa bàn hung thú Cùng Kỳ.
Mặc dù lúc này hắn giống như một người mù hoàn toàn không nhìn thấy con đường phía trước.
Tuy nhiên hắn từ từ di chuyển về phía trước bằng trực giác của mình.
Lại đi thêm gần nửa giờ thời gian.
Lúc này quần áo của hắn đã hoàn toàn ướt đẫm.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!