Viên Tư Thiên nghe thế thì đột nhiên cứng đờ, sau đó nặn ra một nụ cười nói.
“Chẳng giấu gì hai vị, Đế Nguyên Đan đối với tôi mà nói là rất quan trọng. Không biết hai người có thể thay đổi điều kiện được không? Chỉ cần cả hai sẵn sàng thay đổi, cho dù phải trả giá lớn hơn, tôi cũng sẵn lòng!”
Ác Nguyên mở miệng nói.
“Cũng được, ông muốn đổi thì chúng tôi cũng cho ông đổi!”
Vẻ mặt của Viên Tư Thiên thoáng buông lỏng.
“Vậy thì xin cảm tạ hai vị, hai người chỉ cần lên tiếng, chỉ cần đó là thứ mà phủ thành chủ chúng tôi có, tôi liền sẵn lòng dâng lên cho hai người!”
Ác Nguyên cười toe toét nói.
“Vậy đổi bằng mạng chó của ông đi!”
Vẻ mặt Viên Tư Thiên lập tức thay đổi.
“Hai người, hai người dám dẫm đạp lên mặt mũi thành chủ tôi đây sao? Phải biết rằng các người...”
Viên Tư Thiên chưa kịp nói xong đã bị Ác Nguyên tung một cước vào mặt đến nỗi phải chúi mặt xuống sát đất.
Ác Nguyên hung ác mở miệng.
“Thành chủ đại nhân, xem ra ngài còn chưa đoán ra được tình huống hiện tại của ngài! Hiện tại ngài đang nằm trong tay chúng tôi, vậy mà còn dám cùng chúng tôi cò kè mặc cả sao? Xem ra là gan của ngài cũng quá lớn rồi đó. Tôi hỏi lại một lần cuối, Đế Nguyên Đan đó ngài có bằng lòng đưa cho chúng tôi hay không?”
Viên Tư Thiên hét lên một tiếng thảm thiết, liên tục cầu xin tha thứ.
“Được! Được! Tôi sẽ đưa nó cho hai người!”
Nghe được những lời này, Ác Nguyên thoáng buông lỏng cái chân đang giẫm lên mặt ông ta.
Viên Tư Thiên mất một lúc lâu mới có thể cử động lại phần đầu của mình.
Sau đó, ông ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên và Ác Nguyên với vẻ mặt đầy kinh hãi.
“Hai vị xin hãy nguôi giận, tôi nguyện ý đem Đế Nguyên Đan giao lại cho hai vị! Chỉ là bây giờ tôi không có mang theo nó bên người, không biết hai vị có thể cho tôi quay về phủ thành chủ để lấy nó được không? Tôi sẵn sàng để người phụ nữ này ở lại để hai vị bắt cô ta làm con tin!”
Nghe những lời này của Viên Tư Thiên, Ác Nguyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền bật cười ha hả.
“Viên Tư Thiên ơi Viên Tư Thiên! Ông nghĩ quay về tìm người cứu giúp là có thể gây sức ép cho chúng tôi sao? Chúng tôi chỉ đòi ông có một viên thuốc mà sao thấy khó khăn quá!”
Ác Nguyên không thể chịu đựng được nữa, ông ta giơ thẳng chân đá vào thân người Viên Tư Thiên.
Tu vi của ông ta hiện giờ đã bị Diệp Thiên hoàn toàn phong ấn.
Vì thế bây giờ ông ta chỉ có thể dùng chính thân mình chống lại sự công kích ác liệt từ Ác Nguyên.
Vì vậy chỉ sau vài phút, ông ta đã bị Ác Nguyên đánh cho tuôn trào khí huyết đến mức sắp hấp hối.
Viên Tư Thiên đã nhiều lần muốn mở miệng lên tiếng xin tha.
Nhưng lúc này Ác Nguyên đang tức giận bừng bừng, ông ta vừa thấy Viên Tư Thiên định mở lời liền giáng thẳng một cước ngay vào mặt ông ta, làm cho ông ta đem những lời mình sắp nói ra lập tức nuốt trở lại trong miệng.
“Còn tiếp tục ông ta sẽ chết đấy!”
Nghe thấy Diệp Thiên ngăn lại, Ác Nguyên cuối cùng cũng đành chịu hậm hực thu chân về.
Diệp Thiên nhìn xuống Viên Tư Thiên nói.
“Thành chủ đại nhân, không cần đem những chiêu trò trẻ con như vậy ra lừa gạt chúng tôi nữa. Trước khi bắt ông tới đây, chúng tôi đã tra xét cả phủ thành chủ một lượt kỹ càng, những gì trong kho phòng nhà ông cũng bị chúng tôi mang đi luôn rồi, nhưng mà vẫn chưa tìm thấy được tung tích của Đế Nguyên Đan, vì vậy ông cũng nên biết điều nhanh giao ra Đế Nguyên Đan cho chúng tôi, nếu không cái mạng già này của ông đành phải chôn vùi tại nơi này rồi.”
Lúc này khuôn mặt của ông ta đã trở nên huyết nhục mơ hồ, nói ra từng chữ cũng rất khó khăn.
Ông ta mơ hồ nói một hồi lâu nhưng Diệp Thiên cùng Ác Nguyên một chữ cũng không hiểu ông ta đang nói gì.
Ác Nguyên bị ông ta chọc tức, trợn to hai mắt, vừa định nhấc chân đá ông ta lần nữa thì ông ta đột nhiên giật mình một cái, lập tức chạy nhanh đến mở kho hàng trữ vật.
“Ông sớm biết điều như vậy thì chúng tôi đâu cần phí công như thế?! Nhiều tuổi rồi mà vẫn lì gan như thế, phải đợi chúng tôi ra tay dạy dỗ một trận mới chịu hợp tác!”
Ác Nguyên hùng hùng hổ hổ lấy hết những thứ từ kho hàng đem ra ngoài.
Nhìn thấy hành vi của ông ta chẳng khác nào mấy bọn thổ phỉ, Viên Tư Thiên đã nhiều lần muốn mở miệng điều gì đó nhưng lần nào cũng bị ánh mắt lạnh lùng của Ác Nguyên dọa cho một phen khiếp sợ.
Giữa đống đồ đạc hỗn độn, Ác Nguyên cuối cùng cũng tìm thấy một bình ngọc có chứa Đế Nguyên Đan.
Diệp Thiên cầm lên Đế Nguyên Đan, vẻ mặt đầy hài lòng vui vẻ gật đầu.
“Thành chủ đại nhân đã vất vả rồi, tôi sẽ phái người đưa ngài trở về.”
Viên Tư Thiên nghe thế lộ ra ánh mắt tràn đầy cảm kích.
Nhưng sau khi Diệp Thiên quay đầu đi, ông ta bỗng nhìn thấy trong ánh mắt của hắn toát lên đầy vẻ hận ý.
Khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm của ông ta dường như bị đóng băng ngay tại chỗ.
Ông ta nhìn Ác Nguyên với một biểu cảm khó tin, sau đó đầu ông ta nhanh chóng lăn khỏi cổ.
“Này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như thế chứ, chúng tôi nói là sẽ đưa ông trở về, nhưng rất tiếc không phải là về nhà mà là về chầu trời với ông bà!”
Ác Nguyên lắc lắc thanh đao sắc bén trong tay, mỉm cười nói.
Sau khi giết chết Viên Tư Thiên và bà vợ lẽ của ông ta, Ác Nguyên nhanh chóng đuổi theo kịp Diệp Thiên.
“Sư phụ, người định xử lý thi thể của hai người này như thế nào? Còn có kế tiếp chúng ta sẽ làm gì?”
Diệp Thiên hờ hững nói.
“Chúng ta trước hết cứ giữ nguyên thi thể ở nơi này, không được bại lộ ra ngoài, tránh dọa cho bên ngoài một phen khiếp đảm. Việc tiếp theo chúng ta cần làm là lấy lại hết tất cả vật phẩm đấu giá ở Không Vân thành này!”
Ánh mắt Ác Nguyên lộ ra vẻ hưng phấn thấy rõ.
“Haha, tuyệt quá! Vậy chúng ta mau đi lấy đồ thôi!”
“Chú ý lời nói, chúng ta không lấy đồ gì của ai cả, chúng ta chỉ là lấy lại những cái thuộc về chúng ta mà thôi!”
Ác Nguyên sửng sốt một lúc, sau đó liền bật cười ha hả.
“Hahaha! Đúng, đúng, chính là lấy lại những gì thuộc về chúng ta, sư phụ, người thật là...”
“Bùm!”
“A!!!”
Ác Nguyên hét lên một tiếng, cả cơ thể ông ta đột nhiên bị đánh bật về phía sau.
Diệp Thiên chậm rãi thu lại nắm đấm, nhàn nhạt nói.
“Không nói ra cũng không ai bảo là con bị câm đâu, cư nhiên dám nhận xét sư phụ của con là hạng người như vậy, ta cam đoan nếu con dám nói ra lời đó, ta liền lập tức đánh gãy chân của con!”
Lúc này, màn đêm vẫn tối đen như mực.
Trong phủ thành chủ của Vân Không thành đột nhiên xuất hiện hai cái bóng đen kì lạ.
Ngay sau khi hai bóng đen này xuất hiện liền tỏa ra hai hướng lập tức hành động.
Ứơc chừng trải qua một khoảng thời gian cũng không quá lâu, toàn bộ Vân Không thành liền bị nháo thành một trận hỗn loạn gà bay chó sủa.
“A, hôm nay tôi vừa mới mua Độc Long Tiễn ! Là kẻ nào không biết sống chết dám đến nhà họ Lý của tôi trộm đồ!”
Bóng đen nhanh chóng đem Độc Long Tiễn ném vào không gian lưu trữ, cười haha với người đàn ông đang tức giận trước mặt.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!