Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên

Vào lúc này, bên trong cung điện, Diệp Thiên sửng sốt.

Ác Nguyên, Văn Tuyết Tâm và những người khác chạy tới cũng đều sững sờ trước cổng cung điện.

Họ nhìn phân thân của Diệp Thiên đang dựa vào quan tài băng pha lê, trên người có một lỗ máu cực lớn, còn Diệp Thiên vẫn nguyên vẹn và đang vô cùng sửng sốt, họ chỉ cảm thấy bối rối.

Vị trí của hai người họ thay thế cho nhau rồi sao? Mọi người đều khó hiểu.

Lúc này, họ cũng không biết có nên vào cung điện hay không.

Còn phân thân của Diệp Thiên nhìn bốn người đi tới cổng cung điện, trầm giọng nói: "Tôi… Tôi khuyên mấy người! Tạm thời... tránh xa khu vực này!"

Nói xong, phân thân cứ thế im lặng, nheo mắt nhìn Diệp Thiên đang ngẩn người.

Bốn người họ rất ngạc nhiên khi nghe những lời đó.

Suy nghĩ của Ác Nguyên và đạo trưởng Hư Không nhanh như điện, nhưng sau một hồi suy nghĩ, chợt có dự cảm không lành!

Ngay lập tức, một người kéo Đóa Đóa, người còn lại kéo Văn Tuyết Tâm, thoát ra xa hàng nghìn mét!

Phía sau bọn họ, tu sĩ ở Thành phố Cực Lạc vừa đến thì thấy bốn người lui ra, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

"Ông Bạch, sao bọn họ lại đi rồi?"

"Làm sao tôi biết được?"

"Ôi quan tâm làm gì, chúng ta đến cũng đến rồi, chúng ta đi vào xem một chút!"

"Ừ, nhìn là biết ngay mà."

Trong lúc nói chuyện đến đây, hàng ngàn tu sĩ lần lượt tiến vào cung điện, giống như bốn người Ác Nguyên, đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt!

"A, Thủy Tổ xảy ra chuyện gì? Tại sao phân thân lại nằm trên mặt đất?"

"Tại sao Thủy Tổ lại đứng im thế kia? Tại sao không động thủ?"

"Không lẽ bị đoạt xá rồi sao?"

Đám tu sĩ thảo luận.

Trong cung điện, phân thân phớt lờ họ, chỉ nở một nụ cười dễ chịu trên gương mặt, lẩm bẩm một mình:

"Nào, để tôi xem ông phản ứng như thế nào!"

Bùm!

Trên trời vang lên một tiếng gầm chói tai!

Các tu sĩ nghe vậy đều cảm thấy không ổn, chỉ nghe thấy tiếng gọi của ông Bạch!

"Các vị! Chạy đi! Là yêu quái! Chạy đi nếu không muốn chết!"

Khi các tu sĩ nghe thấy thế, trái tim của họ run lên.

Bạch Vũ Sinh không bao giờ nói nhảm, lần này sợ rằng đã xảy ra chuyện!

Tuy nhiên, sau khi Bạch Vũ Sinh nói xong, ông ta đã trốn đi cả trăm mét, tiếp tục tránh xa cung điện.

Mọi người hoàn hồn trở lại, nhìn Bạch Vũ Sinh đã trốn đi từ lâu, lần lượt chửi mắng!

Cùng lúc đó, hàng ngàn bóng người quét qua, hàng loạt chiêu thức khác nhau xuất hiện.

"Ồ, mẹ kiếp, ông Bạch, sao ông chạy nhanh như vậy?"

"Các vị, đừng nói nữa! Chạy đi, tôi cũng cảm giác được có gì đó không đúng!"

"Mẹ kiếp! Ông Bạch cũng chạy nhanh quá, tôi còn không có phản ứng kịp!"

Đám tu sĩ chửi mắng, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng vẫn còn cách Bạch Vũ Sinh hàng trăm mét.

Đúng lúc này, sấm sét nổ vang!

Giữa không trung, chỉ nhìn thấy một tia sấm sét màu bạc rộng bằng một người, chém xuống trời, thẳng vào cung điện của Thánh Khư Thủy Tổ!

Rầm!

Mái của Thánh Khư Điện đã bị thủng một lỗ lớn do sấm sét!

Những tu sĩ còn ở xa bên ngoài cung điện nhìn lại, càng thêm kinh ngạc, không khỏi tăng tốc.

Nhưng chưa đợi các tu sĩ đi được vài mét.

"AAA!"

Một giọng nói khàn khàn, giống như một tiếng hú đau đớn kinh hoàng từ trong cung điện, vang vọng khắp bầu trời!

Nghe thấy tiếng hét này, tất cả mọi người đều không khỏi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một tia sáng vàng vọt lên trời, thẳng vào mây, mây mù tan biến.

Một lúc lâu sau.

Chùm sáng cao vút biến mất, tiếng hú kèm theo vài tiếng nức nở rồi dừng lại.

Nước mắt rơi trên mặt Diệp Thiên.

Phân thân bên cạnh cũng tiêu tán trước quan tài băng mang theo nụ cười cuối cùng trong tiếng hét của Diệp Thiên.

"Đáng hận!"

Diệp Thiên nhìn quan tài bên cạnh, nghẹn ngào nói.

Nhưng phân thân trước quan tài đã biến mất từ ​​lâu.

Trái tim Diệp Thiên thắt lại!

Hắn đau khổ ngồi phịch xuống đất, lúc này hắn đang dựa vào quan tài.

Hắn đang kìm chế sự tức giận và buồn bã của mình, và vào lúc này, hắn nhìn chằm chằm ra khỏi cái lỗ khổng lồ phía trên cung điện.

Trời xanh mây trắng, mọi thứ thật bình yên.

Giờ phút này, bên ngoài cung điện, một đám tu sĩ đã lâu tránh xa cung điện từ lâu, thở phào một hơi, thầm nhủ, tình huống vừa rồi quá nguy hiểm.

"Mọi người nói xem chuyện gì vừa xảy ra? Thủy Tổ sao lại sống lại?"

"Tôi không biết, dường như đã xảy ra chuyện gì."

Đám tu sĩ đang thảo luận sôi nổi.

Ác Nguyên và đạo trưởng Hư Không ở một bên nhìn nhau khẽ lắc đầu.

Khi họ nhìn thấy quan tài băng, họ đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Ác Nguyên, làm sao vậy?"

Văn Tuyết Tâm lo lắng hỏi, Đóa Đóa ở bên cạnh cũng nhìn về phía Ác Nguyên.

Ác Nguyên lắc đầu, không nói gì, lẳng lặng nhìn cung điện trước mặt.

"Tôi cần chút thời gian, mọi người về trước đi."

Giọng nói của Diệp Thiên vang vọng bên tai mọi người.

Ngay lập tức, cung điện to lớn biến mất trước mắt mọi người.

Các tu sĩ cũng đang bàn tán xôn xao, nhưng không có ai rời đi, tất cả đều yên lặng chờ đợi.

Trong thiên cung, Thánh Khư Điện.

Diệp Thiên vào lúc này, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ký ức, chỉ cảm thấy trái tim tan nát.

"Thật nực cười, hóa ra tất cả những chuyện này đều là do tôi tự chuốc lấy."

Diệp Thiên thì thào nói rồi chậm rãi đứng lên.

Hắn dùng hai tay vuốt ve chiếc quan tài băng, mắt đỏ hoe khi nhìn người phụ nữ nằm trong quan tài trước mặt.

Bùm bùm bùm bùm!

Có tiếng động đậy của quan tài, Diệp Thiên chỉ có thể nhìn thấy một bên nắp quan tài bị đẩy sang một bên.

Lúc này, cô gái trong quan tài, quần áo thơm tho, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt trắng nõn lộ ra một chút nhân hậu.

Diệp Thiên một tay giữ mép quan tài, tay kia vuốt ve khuôn mặt của người phụ nữ.

"Viên Nguyệt, con thật là ngu ngốc."

"Con luyện tâm cho ta, nhưng ai sẽ luyện tâm cho con?"

Diệp Thiên tự lẩm bẩm một mình, kinh ngạc nhìn cô gái.

Trong suy nghĩ của hắn, dường như mọi thứ đã quay ngược trở lại ngày một tỷ năm trước.

"Chủ nhân, tại sao Hồng Trần luyện tâm, chỉ có phụ nữ mới có thể làm được?"

"Viên Nguyệt, trên đời chỉ có phụ nữ là si tình nhất, mà chữ “tình” này lại là sự thăng hoa lớn nhất giữa một đôi tình nhân. Đó cũng là một tai ương. Nếu không trải qua tất cả những tai ương, sẽ không bao giờ có thể đặt được chân lên đỉnh cao. Đến cuối cùng chỉ còn là một nắm xương khô, cả nam và nữ đều như thế."

"Vậy sao, hi hi, vậy thì sau này Viên Nguyệt sẽ luyện tâm cho sư phụ."

"Viên Nguyệt đừng nói nhảm, con muốn chết sớm vì sư phụ sao?"

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!