Diệp Thiên hét lên.
Tuy nhiên, Bàn Cổ cũng không vì vậy mà dừng lại, dáng vẻ giống như không xử lý Trấn Nguyên Tử không được
"Ha ha!"
Tôn Ngộ Không thấy vậy liền bật cười: "Hay, hay lắm, Trấn Nguyên lão huynh lừa Tam Thanh một vố, bây giờ giáo chủ Thông Thiên nhất định tức giận đến mức muốn băm vằm Trấn Nguyên lão huynh cho mà xem.”
"Trước khi hợp thành Bàn Cổ, Thông Thiên lo lắng sẽ không thể tách ra được, sau này bị Thái Thượng và Nguyên Thuỷ chèn ép cho nên không muốn hoá thành Bàn Cổ. Nhưng Trấn Nguyên lão huynh nói không có việc gì, Thái Thượng Hoàng nhất định có thể tách bọn họ ra được, giáo chủ Thông Thiên tin lời hắn cho nhưng kết quả, ha ha ha! Bây giờ bọn họ lại không thể tách ra được! Giáo chủ Thông Thiên có thể không tức giận đến mức muốn băm vằm hắn ra được sao?”
"Buồn cười, thật là buồn cười quá đi mất!"
Tôn Ngộ Không ngồi giữa hư không, cười ngả cười nghiêng.
Diệp Thiên cũng lắc đầu cười khổ: "Tên Thông Thiên này thù dai thật."
Đoá Đoá lo lắng: "Phụ hoàng, liệu Bàn Cổ có làm thật không? Liệu ông ấy có nhất thời giận dữ mà chém Trấn Nguyên đại tiên không?”
“Hắn có lẽ sẽ không làm vậy đâu.” Diệp Thiên nói: “Chuyện cũng chẳng có gì lớn, hẳn Bàn Cổ cũng không làm thật.”
Đoá Đoá vẫn có chút lo lắng, nói: "Phụ hoàng, không thì chúng ta đi khuyên nhủ bọn họ đi. Lỡ như bọn họ làm thật, chém Trấn Tiên đại tiên vậy cũng không ổn."
Diệp Thiên nghĩ cũng thấy đúng, vì vậy Mang Đoá Đoá đuổi theo.
Nhắc tới Trấn Nguyên Tử.
Ông ta vừa chạy thục mạng vừa quay đầu nhìn về phía sau, thấy Bàn Cồ đang không ngừng đuổi theo mình, đồng thời mắng to: “Trấn Nguyên Tử, ngươi đứng lại cho ta, đồ nhà đảo nhà ngươi! Bây giờ không thể tách ra được, không phải nhà ngươi hại ta rồi hay sao! Ta phải chém chết ngươi, chém chết ngươi!”
Trấn Nguyên Tử vừa chạy vừa đáp: "Bây giờ Thái Thượng Hoàng không thể tách ngươi ra nhưng không có nghĩa vĩnh viễn không thể. Chuyện bé như mắt muỗi mà ngươi cũng muốn chém chết ta sao?”
"Nếu không phải ta bảo các ngươi hợp thành Bàn Cổ, các ngươi đã bị Hồng Quân giết chết lâu rồi. Hợp thành Bàn Cổ rồi nhưng không phải vẫn có cơ hội tách ra đấy thây?”
Bàn Cổ căn bản không nghe vào tai, vừa đuổi theo vừa mắng nhiếc: "Ta tin tưởng ngươi như vậy, nhưng ngươi thật sự là đã lừa ta. Nếu không cho ngươi một bài học, ta không thể nuốt trôi cục tức này!"
Trong lúc nói chuyện, Bàn Cổ giơ chiếc rìu Bàn Cổ lên rồi nhảy một cái, sau đó bất ngờ chém xuống.
Xoẹt!
Một luồng khí sáng chói được chém ra từ chiếc rìu, nó vô cùng cuồng bạo, chứa đựng sức mạnh khai thiên lập địa, trong nháy mắt vượt qua ngàn vạn dặm, chém lên lưng Trấn Nguyên Tử.
"Á!"
Trấn Nguyên Tử hét lên đầy đau đớn, sau lưng ông ta bị chém một nhát rìu sâu tận xương, máu me bắn tung toé.
"Bàn Cổ, ngươi điên rồi!"
Trấn Nguyên Tử tức giận: "Chuyện bé như mắt muỗi, sao ngươi có thể ra tay nặng như thế?"
Ông ta thật sự muốn đánh cho Bàn Cổ một trận. Nhưng mà sau khi Tam Thanh hoá thành Bàn Cổ, tu vi cao hơn Trấn Nguyên Tử rất nhiều, Trấn Nguyên Tử cũng không đánh lại.
Lấy tu vi cảnh giới Đại Đạo của ông ta, nếu thực sự liều mạng đánh nhau với Tam Thanh không phải không có cơ hội thắng. Nhưng sau khi bọn họ hợp thành Bàn Cổ, so về thực lực, ông ta thực sự cũng không đánh lại được.
Huống hồ thanh thần khí rìu Bàn Cổ này cũng mạnh hơn chuông Đông Hoàng. Bàn Cổ sức lực lớn, tu vi cũng cao hơn ông ta, thần khí lại lợi hại, ông ta căn bản không có cách nào đánh nhau với Bàn Cổ cả.
Có lẽ Thái Thượng Nguyên Thuỷ cũng đã cố gắng áp chế, chưa dùng hết toàn lực, nếu không nhát rìu này mà dùng toàn lực, Trấn Nguyên Tử đã bị chém thành hai khúc.
"Là ngươi lừa ta, ta phải khiến ngươi trả giá!"
Dứt lời, Bàn Cổ lại giơ rìu lên, thô bạo chém xuống một nhát nữa.
Lại một nhát rìu xé toạc hư không, chém về phía Trấn Nguyên Tử.
Ngay lúc nhát rìu ấy chém về phía Trấn Nguyên Tử, một luồng ánh sáng ập đến, đánh trúng năng lượng toả ra từ nhát chém khiến nó nổ tung, Trấn Nguyên Tử chấn động lùi lại mấy bước.
"Bàn Cổ sư đệ, ta tưởng rằng đệ chỉ hù doạ Trấn Nguyên sư đệ một chút nhưng không ngờ đệ lại thật sự ra tay.”
Diệp Thiên xuất hiện trước mặt Trấn Nguyên Tử, lạnh lùng nói.
Bàn Cổ cho dù có hung dữ, điên cuồng thế nào khi đứng trước mặt đại sư huynh Thái Nhất cũng chỉ có thể ngoan ngoãn, ông ta tức giận nói: “Đại sư huynh, Trấn Nguyên hắn lừa ta, nói hắn từ trong Địa Thư thấy chúng ta hợp nhất thành Bàn Cổ, sau đó huynh lại tách chúng ta ra. Nhưng bây giờ huynh nói huynh không thể tách chúng ta được. Hợp nhất thành Bàn Cổ, vậy chẳng phải Tam Thanh chết rồi hay sao? Trên đời này sẽ không còn Thông Thiên ta nữa, ta hận lắm! Trấn Nguyên Tử hắn làm vậy chẳng phải là giết ta hay sao? Ta còn không thể giết hắn được ư?”
"Bàn Cổ thúc thúc, Trấn Nguyên thúc thúc xuất phát từ mục đích cứu vớt chúng sinh cho nên mới lừa thúc, thúc hiểu cho thúc ấy một chút đi mà.” Đoá Đoá nói.
Bàn Cổ không vui, nói: "Ta không phản đối việc hắn cứu vớt chúng sinh, nhưng hắn lại hại chết ta, trên đời này cũng không còn Thông Thiên nữa. Theo quan điểm của mấy người, hắn ta làm việc tốt nhưng đối với ta, hắn đã giết ta, ta có thể không động thủ với hắn được sao?”
"Đại sư huynh, huynh tránh ra đi, hôm nay ta phải chém chết tên lừa đảo Trấn Nguyên Tử này!"
Diệp Thiên bất lực nói: "Bàn Cổ, đã lúc nào rồi mà đệ còn nào loạn ? Ta phải đề cao tu vi, ta không có thời gian lãng phí với các ngươi. Lỡ ảnh hưởng tới việc đề cao tu vi cua ta, lúc đó Ác Nguyên đến phải làm sao bây giờ? Đến khi ấy cho dù có muốn trở thành Bàn Cổ các người cũng không làm được nữa rồi!”
"Trước tiên đừng gây chuyện, để ta yên tâm tu luyện, tăng tu vi, sau đó từ từ tách các ngươi ra. Chắc có thể tách ra được, nếu không tách ra được thì đánh đệ ấy cũng không muộn, cũng không cần thiết phải ra tay ngay lúc này đúng không?”
"Nghe lời đại sư huynh, bỏ rìu đi, ngoan ngoãn đừng làm loạn, nếu không muốn đại sư huynh tức giận."
Hắn dỗ dành Bàn Cổ như một đứa trẻ.
Đại sư huynh đã nói như vậy, Bàn Cổ cũng phải nể mặt. Nghĩ cũng đúng thôi, ông ta không cần thiết phải vội vã như vậy: "Được rồi, đệ nể mặt đại sư huynh. Đợi đến lúc đó tu vi của đại sư huynh tăng lên, diệt trừ Hồng Quân và Ác Nguyên xong, đến lúc đó vẫn không có cách tách chúng ta ra. Đại sư huynh đừng cản ta, phải để ta chém chết hắn!”
"Được rồi, ta hứa với đệ."
Diệp Thiên nói một cách qua loa.
Lúc này Bàn Cổ mới chịu bỏ rìu xuống.
“Trấn Nguyên sư đệ, ngươi không sao chứ?” Diệp Thiên hỏi.
Trấn Nguyên Tử lắc đầu: "Coi như bị chó cắn vậy, đệ không sao."
Chiếc rìu Bàn Cổ lại bị rút ra.
Diệp Thiên cười khổ: "Nói ít đi, đừng gây rối nữa, vi huynh thật sự rát muốn đi tu luyện, không rảnh nhìn các ngươi gây chuyện, còn làm loạn nữa đừng trách vi huynh trở mặt.”
“Đại sư huynh huynh đi đi, chúng ta sẽ không náo loạn nữa.” Trấn Nguyên Tử cười.
Tất nhiên ông ta có thể hiểu được tâm trạng của Thông Thiên, cho nên mới không có nổi giận.
Dù sao Thông Thiên và Thái Thương Nguyên Thuỷ không hợp nhau, sau khi hợp thành Bàn Cổ lại phải chung một thân thể với hai người đó, Thông Thiên có thể chịu đựng được hay sao?
Vả lại hợp thành Bàn Cổ cũng có nghĩa Thông Thiên đã chết, chỉ còn lại ý thức, cho nên ông ta tức giận cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy, Diệp Thiên dẫn Đoá Đoá rời đi.
Quay về Tam Thập Lục Trọng Thiên, Diệp Chiến chạy tới, mừng rỡ hô lên: “Phụ hoàng, rốt cuộc nhi thần cũng được gặp lại người.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!