Ban đầu, Hồng Quân liên tục nói rằng sức mạnh của Ma Đạo vô cùng kinh khủng khiến Diệp Thiên nghĩ rằng nếu Ma Đạo được tạo ra, Hồng Quân có thể sử dụng sức mạnh của Ma Đạo để đả thương hắn hoặc thậm chí giết chết hắn.
Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng Hồng Quân sau khi dung hợp quả thật có mạnh hơn. Nhưng cũng chỉ là mạnh hơn một chút mà thôi, còn lâu mới có thể đả thương hắn, càng không phải nói giết hắn, đơn giản chính là chuyện không thể.
Tuy rằng chịu một phen tấn công của Hồng Quân, nhưng Diệp Thiên không hề cảm thấy đau đớn hay tổn thương gì mà chỉ là bị đẩy lùi về sau thôi, phòng ngự mạnh mẽ của hắn căn bản không thể bị phá vỡ được.
Ngay cả phòng ngự của hắn cũng không thể phá vỡ được, vậy mà muốn đả thương hắn rồi giết hắn sao?
Đã không phá nổi phòng ngự của hắn, vậy hắn cũng không có gì phải sợ hãi.
Diệp Thiên trực tiếp bỏ qua Hồng Quân, thúc giục chiêu thứ mười lăm của Hư Không Thánh Kiếm quyết, hắn muốn thử xem liệu Vạn Vật Sinh phải chăng có thể chém rách được Ma Đạo.
Nếu có thể, với sức mạnh của Bàn Cổ, có hy vọng giết được Hồng Quân!
"Điều này là không thể! Sao có thể?"
Nhìn thấy Diệp Thiên không có việc gì, Hồng Quân như muốn phát điên, tiếng hét của ông ta vang vọng cả Thiên Giới.
Ông ta không thể tin được rằng Diệp Thiên lại có thể bình an vô sự.
Tuy nhiên, ông ta không có thời gian để nghĩ nhiều về chuyện đó.
Bởi vì thanh cự kiếm trong tay Diệp Thiên đã xé không trung, dường như sắp phá nát Ma Đạo.
"Ta không tin không giết được ngươi!"
Hồng Quân không tin vào chuyện này, cự chưởng duỗi ra từ trong Ma Đạo mở ra, Ma khí phun trào trong lòng bàn tay, Ma chú lấp lóe, bàn tay cũng theo đó biến lớn. Kim thân cao lớn hơn mười tám trượng của Diệp Thiên đứng trước của lòng cự chưởng này liền nhỏ như một con kiến trước lòng bàn tay của con người.
"Xem ta như thế nào đập chết ngươi!"
Giọng nói hung dữ của Hồng Quân vọng ra từ khoảng không.
Ông ta vừa dứt lời.
Lòng cự chưởng màu đen lập tức quét qua hư không, càng ngày càng tới gần Diệp Thiên.
Diệp Thiên không thèm để ý tới lòng bàn tay, tiếp tục tụ lực, dồn hết tất cả sức Manh vào trong kiếm Hoàng Thiên. Hắn muốn dùng một kiếm phá nát Ma Đạo, cho nên hắn không rảnh để tâm đến công kích của Hồng Quân.
Giây tiếp theo!
Bùm!
Cự chưởng đập vào người Diệp Thiên, đánh Diệp Thiên bay ra ngoài.
Nhưng hắn chỉ bắn ra ngoài mà không bị thương chút nào, cự kiếm trong tay tiếp tục bay lên.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Hồng Quân liên tục đập Diệp Thiên mấy phát, giống như đánh bóng bàn vậy. Dù đánh bóng ra ngoài nhưng quả bóng bàn sẽ không vì vậy mà nổ hay bị thương. Cũng giống vậy, Diệp Thiên bị đập bay, bắn ra khắp nơi, nhưng với phòng ngự chắc chắn, vẫn chống lại được của thế tấn công điên cuồng của Hồng Quân.
"Thái Nhất! Rốt cuộc ngươi đã dùng pháp bảo phòng ngự nào! Phòng ngự của ngươi sao lại mạnh như thế!"
Hồng Quân cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
Ban đầu hắn cho rằng chỉ cần chế tạo thành công Ma Đạo liền có thế giết chết Thái Nhất.
Nhưng không ngờ rằng Ma Đạo được chế tạo thành công, không nói tới chuyện có giết Thái Nhất hay không, đến đả thương hắn đều không làm được vậy chế tạo Ma Đạo có ích lợi gì?
"Thực lực của ta vượt xa sức tưởng tượng của ngươi. Thừ dịp Ma Đạo còn chưa bị phá tan, chịu trừng phạt của ta. Ta còn có thể cho ngươi cơ hội để cho ngươi tiếp tục đầu thai, tiếp tục làm người một lần nữa. Nếu ngươi vẫn không chịu dừng tay, chờ đến lúc Ma Đạo bị phá, cũng là lúc kết thúc của ngươi.”
Diệp Thiên nói.
Trong giọng điệu tràn ngập sự chắc chắn không thể nghi ngờ.
"Hừ!"
Hồng Quân căn bản cũng không nghe lọt tai.
"Ta không tin, ta không thể giết ngươi!"
"Ma Tướng Ma Soái, hãy cùng bổn tôn đối phó Thái Nhất, phá vỡ phòng ngự của hắn trước, sau đó tống hắn xuống địa ngục!"
Lúc Hồng Quân nói xong, Diệp Thiên cũng đã thi triển xong đại chiêu, một kiếm đột ngột chém xuống.
Hồng Quân hoàn toàn không dám để cho Diệp Thiên chém xuống môt kiếm này, hắn sợ Ma Đạo sẽ bị đánh nát, tâm huyết của hắn liền trở thành uổng phí. Đại thủ lập tức nắm lấy cự kiếm, ngăn cản đại kiếm chém xuống.
Diệp Thiên nhờ có đạo cốt của Thánh Hư Lão Tổ cho nên phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ, nhưng sức tấn công của hắn không cao là bao, do vậy khi cự kiếm bị khống chế, trong tình huống sức mạnh của hắn không bằng Hồng Quân, hắn không thể nào chém được nhát kiếm đó.
"Ma Tôn, chúng ta đang đối phó với con khỉ kia. Con khỉ này quá mạnh và chúng ta căn bản không thể ngăn Tam Thanh dung hợp thành Bàn Cổ. Chúng ta nên tiếp tục cố gắng ngăn chặn Tam Thanh dung hợp thành Bàn Cổ, hay tới giúp Ma Tôn đối phó với Thái Nhất?"
Một tên Ma Soái hỏi.
Hồng Quân vốn định buông tay ra đánh bay con khỉ kia sau đó bóp chết Tam Thanh.
Nhưng cự kiếm của Diệp Thiên đã bay lên.
Nếu ông ta rút đi để đối phó với Tam Thanh và để Diệp Thiên một kiếm chém nát Ma Đạo, vậy thì không đáng giá.
"Mặc kệ bọn hắn, đến giúp bản tôn đối phó Thái Nhất, Bàn Cổ xuất thế biết được hắn sẽ giúp ai chứ!”
Ông ta cảm thấy mình có quan hệ tốt với Bàn Cổ, nếu Bàn Cổ xuất thế, hắn nhất định sẽ nghe lời ông ta.
"Vâng!"
Ma soái và ma tướng, lập tức thu tay lại, hòa vào trong Ma Đạo.
Tương đương với việc Hồng Quân thôn phệ tất cả bọn chúng, tăng sức mạnh của bản thân, khiến cho cự chưởng duỗi ra từ trong Ma Đạo trở nên to lớn hơn.
"Ma Đạo! Hãy ban sức mạnh cho ta !!!"
Giọng của Hồng Quân vang dội.
Ma Đạo giống như biến thành một chiếc máy hút bụi khổng lồ, hút tất cả chúng sinh trên thiên giới vào trong sau đó xoắn nát, tăng sức mạnh của bản thân.
"A!!!"
Trong nhất thời, rất nhiều người trên Thiên Giới bị hút rồi nghiền nát trong Ma Đạo.
Ma Đạo tím đen ban đầu đã thêm một chút đỏ tươi.
"Ha ha ha !!!"
Tiếng cười của Hồng Quân trở nên điên cuồng và dữ tợn.
"Thái Nhất, ngươi cho rằng Ma Đạo rất yếu ớt, thật sự không giết được ngươi, muốn làm gì thì làm, không để Hồng Quân ta vào trong mắt sao?"
"Sai rồi, ngươi hoàn toàn sai!"
"Ma Đao đáng sợ hơn ngươi tưởng rất nhiều. Vừa rồi ta hợp nhất với Ma Đao nhưng vẫn chưa dùng sức mạnh khác cho rằng có thể giết chết ngươi nhưng lại không thành công. Ta rất bất ngờ còn ngươi lại vui mừng.”
"Hiện tại ta dùng Ma Đạo, mượn sinh mệnh lực, ta không tin không giết được ngươi!"
Nói xong, cự chưởng của ông ta đột ngột siết chặt thanh kiếm.
Răng rắc! ! !
Kiếm Hoàng Thiên lập tức xuất hiện các vết nứt, phảng phất lúc nào cũng có thể bị bóp nát.
Đúng lúc này Đoá Đoá chạy tới.
Thấy cảnh đó, Đoá Đoá lập tức chạy về phía Diệp Thiên.
Nhìn thấy Đoá Đoá tới, Diệp Thiên lập tức dùng thần niệm nói với Đoá Đoá: "Phụ hoàng không sao, phòng ngự của phụ hoàng rất mạnh. Con xem có thể xâm nhập vào Ma Đạo hay không, sau đó bảo vệ Tam Thanh, bảo đảm bọn họ có thể an toàn hoá thành Bàn Cổ. Đây chính là việc mấu chốt, sức mạnh của Bàn Cổ mạnh hơn đòn tấn công của phụ hoàng. Hy vọng phá vỡ Ma Đạo chỉ có thể dựa vào Bàn Cổ, con nhất định phải đảm bảo an toàn cho hắn. "
Nghe vậy, Đoá Đoá xoắn xuýt mất một lúc.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn nghe theo phụ hoàng.
"Vậy phụ hoàng nhất định phải đảm bảo an toàn của bản thân."
"Phụ hoàng nhất định."
Đoá Đoá lập tức bay về phía Ma Đạo.
Bất ngờ chính là Đoá Đoá giống như Tôn Ngộ Không có thể tuỳ tiện ra vào Ma Đạo, nha chóng tìm thấy Tam Thanh.
“Đoá Đoá sao ngươi lại ở đây?” Tôn Ngộ Không hỏi.
Sau khi ma soái và ma tướng cuối cùng rời đi, hắn và đám người Trấn Nguyên Tử ở lại bảo vệ cho Tam Thanh, vô cùng an toàn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!