Kim Quang kia vừa đi vào trong hố đen, liền có một âm thanh đinh tai nhức óc truyền ra ngoài. Cái hố đen vốn tối om như mực đột nhiên sáng chói mắt, lấp lánh bảy màu. Ánh sáng chiếu rọi xuống mọi nơi trên mặt đất khiến vạn vật hồi sinh, tất cả mọi thứ quay trở lại bình thường.
Mưa bão ngừng lại. Lực hấp cũng thôi. Tất cả mọi thứ quay trở lại vẻ yên ả trước kia.
Giống như con thuyền đang đi trên biển cả gặp mưa bão chợt ngừng, gió êm biển lặng.
Tôn Ngộ Không, Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thuỷ Thái Thượng vốn bị lực hút kéo lên trên không trun, không cách nào giãy giụa cũng trở về bình thường, tự do lên xuống, hành động thoải mái.
“Đây…”
Hồng Quân trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn Thôn Thiên Ma Công trên trời đã thay đổi màu sắc, không còn chút uy hiếp nào,trở thành thần quang chiếu xuống nhân gian. Trong mắt ông ta tràn ngập sự kinh ngạc, khó hiểu, nghi hoặc, khó tin, chần chờ.
Sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Thiên. Trong mắt đã không còn sự kiêu ngạo ngang tàng, càng không có sự miệt thị mà chỉ còn lại vẻ e ngại.
“Ngươi, ngươi, ngươi…. vậy mà thật sự làm được?”
Hồng Quân đến nói chuyện cũng trở nên không lưu loát.
Mặc dù bên ngoài đã sóng yên biển lặng, nhưng trong lòng ông ta lại giống như nổi bão, sợ hãi không thôi.
“Cái mà ông gọi là Ma Tổ Ác Nguyên chính là đồ đệ thứ ba của trẫm, tất cả võ công của nó đều do trẫm truyền thụ cho. Thôn Thiên Ma Công cũng là trẫm dạy cho nó, trẫm có thể dạy nó tất nhiên cũng có thể phá giải công pháp này.”
Diệp Thiên lạnh nhạt trả lời Hồng Quân.
Còn Hồng Quân thì ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập sự nghi ngờ.
“Ma Tổ Ác Nguyên và sư phụ Hỗn Nguyên của ông là sư huynh sư đệ, một người tu tiên còn một kẻ tu Ma. Ông chỉ là một đồ đệ của Hỗn Nguyên lại dám nói Ác Nguyên là đồ đệ của mình, ông như vậy chẳng phải là khinh sư diệt tổ hay sao?”
“Nếu ngươi nói Ác Nguyên là đồ đệ của ngươi, vậy chẳng phải Hỗn Nguyên cũng là đệ tử của ngươi hay sao?”
“Ngươi chỉ là đồ đệ của Hỗn Nguyên lại dám xưng là sư phụ của Hỗn Nguyên. Nếu truyền ra ngoài chẳng phải để mọi người truyền ra nói vào hay sao?”
Hồng Quân dùng đạo đức công kích Diệp Thiên.
Trấn Nguyên Tử lập tức đáp lại: “Hồng Quân, người khinh sư diệt tổ là ông.”
“Tất cả mọi người đều biết, đạo Ma thế bất lưỡng lập, Hỗn Nguyên Lão Tổ là sư phụ của ông mà ông lại gọi thẳng tên sư phụ mình như vậy, thậm chí còn bỏ tiên đạo để nhập Ma Đạo, ông thấy mình xứng với sự dạy dỗ cũng như tu vi mà sư phụ ông truyền dạy cho ông hay sao?”
“Ngươi câm miệng lại cho ta!” Hồng Quân giận dữ đáp lời: “Hỗn Nguyên có tài mà không có đức, ông ta nói đạo pháp tự nhiên, mọi chuyện phải thuận theo tự nhiên. Vậy ta giết chết Thái Nhất chẳng phải là thuận theo tự nhiên hay sao! Cá lớn nuốt cá bé, đây vốn là quy tắc sinh tồn của tự nhiên, cũng là quy luật của tự nhiên. Ta giết Thái Nhất, ta có tư cách ngồi lên vị trí cao nhất của tam giới. Nhưng Hỗn Nguyên lại vi phạm chính nguyên tắc tự nhiên của đạo pháp bản thân, giấu giếm ta hồi sinh cho Thái Nhất, giúp hắn khôi phục tu vi. Còn bảo ngươi giúp Thái Nhất để đối phó với ta, đây là chuyện mà người làm sư phụ như ông ta nên làm hay sao? Ông ta đã không xứng làm sư phụ, ta cũng cần gì phải tôn trọng ông ta chứ? Nếu không phải do ông ta, Hồng Quân ta sao có thể bị mọi người xa lánh, đệ tử do chính mình dạy dỗ lại phản bội chính mình chứ?”
Thái độ của Hồng Quân giống như ông ta không sai, là Hỗn Nguyên sai, là Thái Nhất sai, là do người trong thiên hạ sai, tất cả mọi người đều có lỗi với ông ta.
“Hồng Quân, ông tự hỏi lòng mình xem, thân là đệ tử tôi đã từng phản bội ông hay chưa? Chưa từng, cho dù Thái Nhất Hoàng Đế bật dậy, rõ ràng chúng tôi không chống lại được ngài ấy nhưng vẫn liều chết, không chịu đầu hàng, cho dù phải chết nhưng vẫn đứng về phía ông. Nhưng kết quả chúng tôi nhận được gì? Là bị ông thôn phệ vào trong bụng, trở thành đồ ăn của ông! Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông thì lại ăn thịt ngay cả đồ đệ của mình, đúng là khến người khác thất vọng. Từ giây phút ông thôn phệ chúng tôi, chúng tôi coi như đã trả lại ông những gì ông dạy dỗ, chúng tôi không thiếu Hồng Quân ông cái gì nữa, bởi vào giây phút ông ăn thịt chúng tôi, chúng tôi đã chết rồi.”
“Là Thái Nhất Hoàng Đế hồi sinh chúng tôi, cho chúng tôi một cuộc đời mới, để chúng tôi nhận ra rằng, nói đến thực lực ông không bằng Thái Nhất Hoàng Đế, nói đến lòng dạ ông không bằng Thái Nhất Hoàng Đế, nói đến đức độ ông càng không bằng Thái Nhất Hoàng Đế. Chúng tôi không đứng về phía Thái Nhất Hoàng Đế lại đứng về phía Ma đầu mất tính người như ông hay sao?”
Những lời này của đạo nhân Chuẩn Đề đâm thẳng vào chỗ đau của Hồng Quân, chẳng khác nào đang phê phán ông ta.
Đối với Hồng Quân mà nói những lời này vô cùng khó nghe, chói tai, giống như đâm vào tim ông ta.
Ma khí trên người ông ta cũng theo đó không ngừng bốc ra, sắc mặt càng thêm điên cuồng.
“Một đám ăn cây táo rào cây sung, các ngươi vậy mà lại có thế nói chuyện phản bội một cách đương nhiên như vậy, ban đầu ta không nên dạy dỗ các ngươi! Lại còn dám dùng đạo đức để chỉ trích ta, các ngươi không xứng!”
“Hôm nay ta phải đày lũ ăn cây táo rào cây sung các ngươi vào cửa súc sinh để các ngươi không thể làm người!”
Ngay sau đó cả bầu trời Thiên Giới liền bị bao phủ bởi một lớp màng mờ tối, nó giống như một tấm lưới đen quây cả Thiên Giới lại bên trong. Khi tấm lưới này phủ xuống mọi người rõ ràng cảm giác được bầu không khí trở nên đục ngầu, không khí vốn trong lành giờ đây tanh hôi khó ngửi vô cùng.
“Trời ạ, chuyện gì thế này?”
“Sao đột nhiên trời lại trở thành như thế này?”
“Là Hồng Quân đang dùng Ma pháp, ông ta định giết trên mọi người sao?”
Trong nháy mắt tất cả dân chúng trên Thiên Giới đều trở nên hoảng loạn sợ hãi, không ít người run rẩy, không ít người bị dọa khóc, vô số người lại quỳ xuống đất cầu phúc, còn vô số người…
Đến ngay cả kính Trọng Thiên vốn kim quang chói lọi, uy nghiêm May mắn giờ phút này cũng trở nên lờ mờ, xám xịt, giống như bị thứ gì đáng sợ bao phủ.
Tất cả thần tiên trong ban tiên thấy vậy đều biến sắc.
Trong cung Thiên Đế cũng rơi vào rối loạn.
“Đã xảy ra chuyện gì? Ai nói cho trẫm biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Chiến chạy ra ngoài cung, cậu ta nhìn lên bầu trời xám xịt, rốt cuộc mất bình tĩnh.
“Bệ hạ, chỉ sợ là Hồng Quân thi triển Ma pháp, định Ma hoá hoặc trực tiếp giết chết muôn dân!”Một đại thần sợ hãi trả lời.
Sắc mặt Diệp Chiến lập tức trở nên nghiêm trọng.
“Bệ hạ! Người nhìn xem ai đến rồi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!