Lão già Hồng Quân đáng ghét! Từ khi Bàn Cổ mở ra thế giới, ông ta luôn là người tính kế người khác, chưa bao giờ là người bị tính kế cả, cho dù là Thái Nhấn, cũng bị ông ta tính kế cho đến chết.
Kết quả là Tôn Ngộ Không, con khỉ hôi hám đã cho ông ta hai vố liên tục, mỗi lần hắn đều làm cho ông ta trọng thương, có thể nói là khiến ông ta tức đến nổ phổi, ông ta rất muốn giết Tôn Ngộ Không, nhưng ông ta vẫn chưa đủ thực lực để giết con khỉ này.
Bây giờ cơ hội đã đến. Hồng Quân, người đã hoàn toàn phục hồi tất cả tu vi, lòng tràn đầy tự tin. Ông ta tin tưởng rằng với tu vi hiện tại, chỉ cần có thể tính kế Tôn Ngộ Không, thì sẽ có thể khiến hắn ta trọng thương một lần. Cho dù không giết được Tôn Ngộ Không thì cũng khiến hắn bị thương. Kết quả là, Hồng Quân dừng lại, thay đổi cơ thể và biến thành một vị thần, tự hăng máu lên, giấu tay, ngồi vào chỗ trống và hét lên.
"Giúp ta, ai có thể cứu ta không? Ta bị một bóng đen đánh gãy hai tay, còn bị đánh trọng thương. Ai có thể cứu ta..."
Mặc dù ông ta không có Địa Thư và không thể biết liệu Tôn Ngộ Không có đến đây hay không nhưng ông ta vẫn chắc chắn rằng Tôn Ngộ Không sẽ đến đây. Bởi vì trong khoảng thời gian này, ông ta đã dùng bùa tăng tốc và, chạy vòng quanh bầu trời, giống như trái đất luôn quay quanh mặt trời, và Tôn Ngộ Không đã đuổi theo ông ta. Vì vậy, chỉ cần vừa dừng lại, sẽ không mất nhiều thời gian để Tôn Ngộ Không xuất hiện.
Sau hai lần bị Tôn Ngộ Không tính kế, nếu ông ta không đáp trả một lần thì ông ta có lẽ sẽ không nuốt trôi cục tức này.Và ông ta cũng tin chắc rằng dù Tôn Ngộ Không có Hỏa Nhãn Kim Tinh thì với năng lực biến hóa của mình thì Tôn Ngộ Không rất khó có thể nhận ra ngay lập tức. Đối với Trấn Nguyên Tử, ông ta cũng không thể luôn nhìn chằm chằm vào Địa Thư. Chỉ cần Trấn Nguyên Tử không tiếp tục nhìn chằm chằm vào Địa Thư thì ông ta có thể thành công ám toán. Ông ta rất tự tin, Trấn Nguyên Tử sẽ không bao giờ nhìn chằm chằm vào Địa Thư cả.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, ông ta đã bay vòng quanh thiên giới. Trấn Nguyên Tử biết được hành tung quỹ đạo chạy trốn của ông ta. Chỉ cần theo dõi quỹ đạo này và cùng với Tôn Ngộ Không đuổi theo là được. Thỉnh thoảng, mới xem liệu ông ta có tiếp tục bay không, và nếu vẫn chạy thì tiếp tục đuổi, nếu như dừng thì sẽ bắt đầu đi tìm. Và vì ông ta luôn bay, Trấn Nguyên Tử sẽ không nhìn chằm chằm vào Địa Thư nữa, cũng không biết rằng ông già này là do ông ta biến ra.
Quả nhiên là đúng như ông ta mong đợi. Không lâu sau, Tôn Ngộ Không và Trấn Nguyên Tử đã xuất hiện.
"Hả?"
Có nhìn thấy một vị thần tiên già đang khóc, thân thể bê bết máu, rất đáng thương, Tôn Ngộ Không nhíu mày, dừng bước chân, tò mò đi tới.
“Ông già, ngươi làm sao thế này?” Tôn Ngộ Không hỏi.
Hồng Quân khóc: "Có một bóng đen hất ta lên không trung, làm hai tay ta bị chặt đứt. Ta bị thương rất nặng. Toàn thân gãy xương và ta không thể đứng dậy được."
"Ngươi là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không phải không? Xin hãy giúp ta, ngươi hãy đỡ ta lên, ta đau quá."
"Hả..." Tôn Ngộ Không gãi đầu và mỉm cười xin lỗi.
Hắn biết rằng ông già nhỏ bé này đã bị trúng đòn của Hồng Quân. Còn Hồng Quân lại bị hắn ta đuổi theo, chạy lung tung như lợn rừng. Còn về phần ông già bầm dập này thì nói ra Tôn Ngộ Không hắn ta cũng nên có trách nhiệm.
"Được rồi, lão Tôn ta sẽ dìu ông dạy và nhân tiện giúp ông dậy chữa bệnh, ông sẽ không sao."
Cùng với đó, Tôn Ngộ Không đã đến giúp Hồng Quân.
“Ngộ Không, cẩn thận!” Trấn Nguyên Tử đột nhiên nhìn thấy chân tướng, nếu như ông già này bị Hồng Quân đánh trúng, còn có thể sống sao? Đâm thì cũng đâm hỏng người rồi, cho dù ngay như lời ông lão này nói, xương cốt bị va đập, đứng dậy không nổi, còn có thể lơ lửng trong hư không? Vì lý do này, ông lo lắng hét lên: "Cái này nhất định là được biến ra bởi Hồng Quân, ngươi mau ra tay đi, nhanh lên!"
Khi nghe những lời đó, Tôn Ngộ Không đã bị kinh ngạc và thả Hồng Quân ra như điện giật. Nhưng tại thời điểm này.
"Ha ha!" Hồng Quân cười và đấm với tất cả sức mạnh của mình, đánh vào ngực Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không đã không chuẩn bị trước, đã bị một đòn nặng của Hồng Quân đánh mạnh. Hắn ta bay ra ngoài như một cánh diều bị gãy và phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ta nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Trấn Nguyên Tử hiện tại.
"Ha ha! Ha ha ha!" Hồng Quân cười điên cuồng: "Con khỉ hôi hám chết tiệt, dám âm mưu với ta, bây giờ bị ta tính kế rồi, thật là nhẹ nhõm quá đi, ha ha ha..."
Ông ta rất vui, nhưng Trấn Nguyên Tử lại đen mặt.
"Mau rút nhanh!"
Ông ta không dám ở lại thêm một giây nào nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy. Đùa chút thôi, Tôn Ngộ Không bị đánh bay, cũng không có ở bên cạnh, ông ta còn dám không chạy sao? Tên trộm già Hồng Quân, có thể bóp chết ông ta! Ông ta cũng rất hối hận. Ông ta nên nhìn chằm chằm vào Địa Thư và theo dõi Hồng Quân mọi lúc, là đã có thể thấy được kế sách của Hồng Quân, và Tôn Ngộ Không sẽ không bị đánh. Và ông ta cũng sẽ không rơi vào nguy hiểm.
Trên thực tế, anh thực sự không biết rằng mình sẽ gặp phải thảm họa này. Bởi vì lần trước khi đọc Địa Thư, ông ta không nhìn một cá nhân mà nhìn toàn bộ thiên giới và liệu nó có bị Hồng Quân chiếm giữ hay không. Kết quả anh ấy thấy rất ly kỳ, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là tốt, và ông ta đã không chết. Vì vậy, ông ta đã không xem quá trình này. Kết quả là khá tốt, nên không cần phải xem quá trình.
Sau khi xem quá trình, có lẽ kết quả không tốt. Chỉ không nhìn nó, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy. Vì lý do này, ông ta chỉ sử dụng Địa Thư để tìm tung tích của Hồng Quân, và Hồng Quân vẫn tiếp tục chạy xung quanh như cũ thì ông ta cũng không cần phải tiếp tục nhìn chằm chằm vào Địa Thư, mà chỉ cần đuổi theo ông ta theo cùng một lộ trình và chỉ thỉnh thoảng nhìn vào Địa Thư để kiểm tra mà thôi.
Bất ngờ thay, Hồng Quân, cái tên trộm già này, cũng học theo con khỉ kia, và bắt đầu chơi trò chơi ám toán. Nhưng ông ta không phát hiện ra kịp thời, khiến con khỉ bị trúng kế. Cũng may kết quả cuối cùng ông ta cũng không chết, chứng tỏ lần này tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng không có thương vong, điều này cho ông ta được an ủi một chút. Nhưng không phải cuối cùng ông ta không chết mà ông ta có thể bỏ qua Hồng Quân. Nếu cần phải chạy, thì vẫn phải chạy, và bạn phải đề phòng thật cẩn thận và an toàn, nếu không thì vẫn có thể chết như thường. Kể từ đó, ông ta vừa chạy vừa sử dụng Địa Thư để phòng ngự cẩn mật.
"Trấn Nguyên Tử, cái đồ chỉ biết nhìn trộm, đúng là kẻ tiểu nhân trong đội, đừng chạy trốn nữa!" Hồng Quân giận dữ hét lên và sử dụng bùa tăng tốc đuổi theo.
Trấn Nguyên Tử nhìn về phía sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vừa chạy vừa hét lên: "Nhị sư huynh, nể tình nghĩa sư huynh sư đệ, ta sẽ khuyên ngươi một điều cuối cùng, dừng lại đi, ngươi không phải là đối thủ của đại sư huynh, ngươi cũng biết ta có Địa Thư trong tay, có thể nhìn thấy tương lai, cũng biết ngươi cuối cùng sẽ thua, cho nên ta sẽ không đứng về phía ngươi, nếu như ngược lại thì ta đã đứng về phía ngươi rồi."
"Nếu như kết quả cuối cùng, ngươi sẽ thua thảm hại, ta đã nói cho ngươi biết hết kết cục rồi, thì ngươi hà tất phải phạm sai lầm? Nhất định phải bắt đại sư huynh giết ngươi sao?"
Hồng Quân khịt mũi: "Trấn Nguyên Tử, người đừng lừa ta, Thái Nhất đã giao tu vi cho Tôn Ngộ Không rồi. Có nghĩa là Thái Nhất đã chết. Hắn ta đã giao phó cho Tôn Ngộ Không trước khi chết. Nếu không, hắn ta làm sao có thể có đưa trăm triệu năm tu vi mà hắn ta phải khổ công tu luyện cho một con khỉ hôi hám như vậy cơ chứ?"
"Không có Thái Nhất, chỉ dựa vào đám các ngươi, làm sao có thể khiêu chiến với Hồng Quân ta?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!