Hạo Thiên Tiên Đế sợ tè ra quần, quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.
Nói đùa, hai vị Thái Thượng Hoàng của tiên tộc và thần tộc, đó là sự tồn tại trâu bò cỡ nào chứ, trong nháy mắt liền có thể đánh nổ Hạo Thiên Tiên Đế ông ta. Nhưng chính là hai vị đại năng kinh khủng như vậy lại ở trước mặt của Tôn Ngộ Không lại xảy ra chuyện bị hắn ta một gậy đánh chết. Hạo Thiên Tiên Đế ông ta há lại có thể đào thoát trước mắt người kinh khủng như Tôn Ngộ Không sao?
Cho nên, vì bảo vệ mạng sống, ông ta chỉ có thể quỳ rạp xuống cầu xin.
Nhưng mà, Tôn Ngộ Không cũng không chút lưu tình.
“Dám đứng ở phe đối lập với con trai của lão đại của lão Tôn ta đây, lão Tôn ta đây há có thể tha cho cái mạng chó của ngươi?”
Dứt lời, hắn ta nâng tay đánh một gậy.
Đùng!
Hạo Thiên Tiên Đế, tính cả tường thành, đều bị chụp hủy.
“Ôi!”
Chính bản thân Tôn Ngộ Không cũng choáng váng.
“Tính hủy diệt của lão Tôn ta đây như thế nào lại trở nên lớn như vậy? Mới nhẹ nhàng đánh một gậy thôi mà đã làm cho tường thành sụp đổ, lúc ở tại Thiên Giới lão Tôn ta đây đánh một gậy cũng không có tính hủy diệt lớn như vậy?”
Nói đùa, một gậy này của hắn ta hạ xuống đã có thể làm tường thành vừa cao vừa dày trực tiếp nổ ra một cái đánh lỗ hổng. Hơn nữa trên mặt đất còn xuất hiện một khe rãnh tiếp tục kéo dài đến trong thành, phá hủy không ít kiến trúc, đoán chừng cũng sẽ đè chết người. Hắn ta vốn vô tâm, lại tạo thành vụ tai nạn có tính chất hủy diệt lớn như vậy, chỉ cảm thấy a di đà phật, tội lỗi tội lỗi.
Văn Tuyết Tâm cười nói: “Ta từng nghe chồng nói qua, Địa Giới không có bị gò bó bởi pháp tắc, ở Địa Giới động thủ thì trong lúc phất tay cũng là tai nạn mang tính hủy diệt. Còn ở Thiên Giới thì lại khác, có pháp tắc tồn tại, sẽ không phất tay một chút chính là sơn băng địa liệt, ít nhất là dưới Thánh Nhân sẽ không đánh ra hiệu quả hủy diệt lớn như vậy.”
“Cho nên ngươi tới Địa Giới động thủ thì phải nhẹ tay một chút, Ngươi thế nhưng là chỉ cách Đại La Kim Tiên chỉ có khoảng cách nửa bước, cẩn thận đem toàn bộ Tử Vi Tinh cho đánh bể, vậy cũng không tốt.”
Nghe xong lời nói này của Văn Tuyết Tâm, Tôn Ngộ Không cười ha ha: “Thì ra là thế à, còn hại lão Tôn ta đây còn tưởng rằng, lão Tôn ta đây đã lặng lẽ vào Đại La nữa đó, cao hứng hụt một hồi.”
Trêu đến Tư Thần bọn người cười ha ha.
Lúc này, Thẩm An Kỳ và Diệp Tử Cương, từ trong phế tích đầu bò ra.
“Giờ đến phiên các ngươi!”
Tôn Ngộ Không giơ gậy Kim Cô lên.
Diệp Tử Cương kinh hãi muốn chết kêu to: “Đại Thánh tha mạng, ta là con trai của Diệp Bắc Minh, chớ nên giết ta!”
Gậy Kim Cô cũng sắp chụp trên đầu Diệp Tử Cương.
Nghe lời nói này, Tôn Ngộ Không bỗng nhiên đem gậy Kim Cô nâng lên.
“Ngươi là con trai của lão đại Diệp Bắc Minh của lão Tôn ta đây?” Tôn Ngộ Không rất là kinh ngạc.
“Đúng đúng đúng!” Thẩm An Kỳ liên tục gật đầu: “Ta là vợ lẽ của Diệp Bắc Minh, thằng bé là con trai của ta, Đại Thánh chớ nên giết mẹ con chúng ta!”
Cô ta vừa thốt ra lời này, Hoàng Phủ Tang cả giận nói: “Bây giờ biết mình là con trai và vợ của chồng rồi sao? Lúc tạo phản sao lại không nghĩ đến các người là con trai và vợ của chồng?”
“Lúc đem đầu mâu nhắm ngay con trai Tư Thần của tôi tại sao lại không nghĩ đến, con trai Tư Thần của tôi cùng là con của chồng?”
“Lúc hại chết một nhà chị Lạc Tuyết, Bảo Bảo, Huân Nhi một nhà sao các người không có nghĩ đến bọn họ cũng là con trai và vợ của chồng, còn có cả con dâu và cháu của chồng?”
Ba cái vấn đề này hỏi ra làm Thẩm An Kỳ và Diệp Tử Cương không còn gì để nói, đem đầu chôn thật thấp.
“Cái gì!”
Văn Tuyết Tâm chấn kinh hỏi: “Chị Lạc Tuyết cùng với trưởng tử, con dâu, cháu trai, cháu gái của chồng, toàn bộ đều bị hai mẹ con này hại chết?”
“Đúng vậy!”
Hoàng Phủ Tang nộ khí đằng đằng nói: “Quân địch đánh tới bên ngoài Tử Vi Tinh, tất cả mọi người đang chóng đỡ kẻ địch, mẹ con bọn họ lựa chọn đầu hàng kẻ địch. Sau đó họ còn tạo phản bức thái tử thoái vị, đem một nhà thái tử Bảo Bảo giam cầm lại, phái người đi đàm phán đầu hàng với kẻ thù, còn dẫn kẻ thù vào Tử Vi Tinh, làm cho Tử Vi Tinh chưa đánh đã tan. Hơn nữa còn bức tử cả nhà chị Lạc Tuyết và Bảo Bảo.”
“Hai mẹ con này, thật sự là tội đáng muôn chết!”
“Đại Thánh, chồng ta là một đời anh danh đều để hai mẹ con này làm hỏng rồi, ngài cũng không cần thủ hạ lưu tình, trực tiếp đánh chết bọn họ, để bọn họ đến dưới Cửu U sám hối đi!”
Tôn Ngộ Không nghe thì vô cùng nổi nóng, lần nữa giơ lên gậy Kim Cô.
“Đừng có giết ta!”
Diệp Tử Cương kinh hãi muốn chết kêu to, quỳ trên mặt đất, hướng Văn Tuyết Tâm hô: “Mẫu hậu, chúng ta cũng không muốn đầu hàng. Thật sự là kẻ thù rất đáng sợ, bọn họ vẻn vẹn 500 nghìn tỷ đại quân, từ thiên lộ đánh hạ tới, chúng ta 800 nghìn tỷ đại quân đều không phải là đối thủ của bọn họ.”
“Vì chống cự bọn họ, chúng ta đem mấy chục triệu tỷ đại quân đều đến đây hết rồi. Nhưng mà vẫn không chống đỡ được bước chân của bọn họ. Có thể nói là một đường quét ngang tiến lên, mới có thời gian ngắn ngủi một năm liền tiến đánh đến bên ngoài cổng thông tin Tử Vi Tinh.”
“Sau đó họ buông lời rằng trong ba ngày nếu chúng ta không đầu hàng, liền muốn đem toàn bộ thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, ba trăm sáu mươi phục thuộc tinh cầu tiêu diệt sạch.”
“Quá dọa người, mấy trăm triệu tỷ tính mạng, nhưng mà chúng ta lại đánh không lại người ta. Nếu là đánh thắng được thì cũng có thể liều mạng, thế nhưng mà thậm chí cả hy vọng liền liều chết cũng không có.”
“Dưới tâm lý hoảng sợ mãnh liệt, cũng vì bảo toàn mạng sống của mấy trăm triệu tỷ người kia con và mẹ con lúc này mới lựa chọn đầu hàng. Hơn nữa cũng được tám phần bá quan văn võ của cả triều ủng hộ tọa phản bức thái tử thoái vị thành công.”
“Sau khi bức thái tử thoái vị thì chúng ta cũng không định giết một nhà của hoàng quý phi và thái tử, chỉ là đem bọn họ giam lỏng, vốn định chờ sau khi đại cục định xong lại thả bọn họ ra. Thế nhưng anh Tư Thần đem người đến đây cần vương, vì phòng ngừa anh ta đánh vào, chúng ta liền đem một nhà hoàng quý phi và thái tử uy hiếp anh ta muốn cho anh ta cũng đầu hàng, không nên cùng kẻ thù liều mạng. Thế nhưng anh ta không đồng ý, nhất định phải ngăn cản con không được đầu hàng kẻ thù, nếu không thì phải giết vào. Vì có hoàng quý phi và thái tử trên tay, nên anh ta cũng không dám động thủ.”
“Ai ngờ... hu hu hu... hoàng quý phi và thái tử, vì không muốn làm vật uy hiếp nên lựa chọn tự bạo.”
“Bọn họ là tự sát, không phải là bị con và mẹ con giết, xin mẫu hậu tha mạng!”
Nói đến đây thì Diệp Tử Cương dập đầu trên đất, khóc như mưa, run lẩy bẩy.
Thẩm An Kỳ cũng sắp vùi đầu thật thấp, toàn thân đều đang run rẩy.
“Các ngươi...”
Văn Tuyết Tâm tức giận bộ ngực phập phồng, nghiêm nghị quát lớn: “Đầu hàng thì cũng có thể lý giải, nhưng còn tạo phản. Các ngươi có năng lực tạo phản thì cũng phải có năng lực nghĩ đến hậu quả phía sau của tạo phản.”
“Các ngươi không có thực lực chống đỡ thì bỏ đi tạo phản. Đội ngũ cần vương đến rồi, không chống đỡ được liền lấy người trong nhà làm tấm thuẫn. Trong mắt các ngươi thì còn coi một nhà thái tử là người trong nhà của các ngươi sao?”
“Phàm là các ngươi còn xem bọn họ là người trong nhà thì cũng sẽ không bắt bọn họ làm tấm thuẫn. Hơn nữa còn đường hoàng nói đầu hàng là vì bảo toàn mạng sống người trong thiên hạ, ta thấy là vì bảo toàn mạng sống hai mẹ con các ngươi mà không tiếc chết sống của người trong nhà!”
“Chị nói rất đúng!” Hoàng Phủ Tang giơ ngón tay cái lên, nói: “Em đã sớm nhìn ra, Thẩm An Kỳ nhớ thương vị trí thái tử rất lâu, nằm mơ cũng hy vọng đem con trai cô ta đẩy lên vị trí thái tử, cho nên lần này liền mượn việc đầu hàng, để cho con trai cô anh làm thái tử. Trái tim của cô quá đen, hoàn toàn không để ý chết sống của vợ con khác của chồng, loại phụ nữ lòng dạ hiểm độc này nên xuống địa ngục!”
Lời nói này vừa ra khỏi miệng, Thẩm An Kỳ cả giận nói: “Hoàng Phủ Tang, cô đừng đem chính cô nói mình giống như là thánh nhân vậy, cô không có tư cách dùng danh nghĩa đạo đức để phê phán ta. Sao cô không nói mình cũng mưu đồ bí mật, muốn đưa con trai Tư Thần cô đẩy lên vị trí thái tử?”
“Lúc tôi chưa có bảo Tử Cương tạo phản bức thái tử thoái vị tạo phản thì cô liền chạy đi tìm Tư Thần. Cô đừng có nói với tôi là cô đi tiền tuyến đánh trận, cô cũng là đi bảo Tư Thần lựa chọn đầu hàng, tạo phản bức thái tử thoái vị. Cô đi tìm Tư Thần trước cả tôi, nếu như không phải Tư Thần ý chí kiên địn thì chuyện tọa phản bức thái tử thoái vị không phải Tử Cương của tôi mà là Tư Thần nhà cô!”
“Cô đánh rắm!” Hoàng Phủ Tang cả giận nói: “Tôi không có!”
Lời nói này, chính cô ta cũng cảm thấy chột dạ.
“Ha ha!” Thẩm An Kỳ cười to: “Có hay không trong lòng chính cô rõ ràng nhất, Tư Thần nhà cô cũng biết! Cô có bản lĩnh thì bảo Tư Thần vỗ bộ ngực nói với tất cả mọi người cô không bảo Tư Thần tạo phản đi!”
Hoàng Phủ Tang nhìn về phía Tư Thần.
Tư Thần nói không nên lời nói như vậy tới.
Dù sao thì có là có, anh ấy cũng không thể che giấu lương tâm nói không có.
“Ha ha!” Thẩm An Kỳ cười càng điên cuồng: “Nhìn thấy chưa, Tư Thần nhà cô không dám vỗ ngực đảm bảo. Cô cũng là tâm cơ đầy mình, cô có tư cách gì nói tôi?”
“A!”
Hoàng Phủ Tang tức muốn nổ phổi.
“Cô ở đây nói hươu nói vượn, tôi muốn xé nát miệng của cô!”
Cô ta vọt tới.
Dọa đến Tôn Ngộ Không xa xa trốn đến đi một bên.
Chỉ cảm thấy những người phụ nữ này quá dọa khỉ, lật đổ tư tưởng của khỉ.
“Được rồi!”
Văn Tuyết Tâm quát lên: “Đều chớ quấy rầy ầm ĩ, công tội đúng sai, chờ chồng có thể trở về để anh ấy phân xử!”
Dù sao cũng là mẫu hậu của Thiên Đế.
Nói chuyện rất có trọng lượng.
Hoàng Phủ Tang lập tức phanh lại cước bộ.
Thẩm An Kỳ cũng miệng ngậm lại.
“Tiêu Dao Vương, ngươi thử thử xem có thể phục sinh cả nhà chị Lạc Tuyết cùng Bảo Bảo được không.”
Văn Tuyết Tâm nhìn về phía Tôn Ngộ Không nói, cô ấy từ chỗ của Đóa Đóa biết được, mẹ của Đóa Đóa rất tốt, Bảo Bảo cũng rất hiếu thuận.
Lúc đó Diệp Thiên cũng thường xuyên có đề cập với cô ấy về mấy người Tần Liên Tâm, Bảo Bảo và Lạc Lạc. Cho nên trong ấn tượng của cô ấy thì Tần Liên Tâm chính là người làm gương, cô ấy cũng một mực tại bắt chước Tần Liên Tâm, giúp chồng dạy con để Diệp Thiên có thể từ trên người cô nhìn thấy cái bóng của Tần Liên Tâm. Như vậy thì Diệp Thiên cũng sẽ không thống khổ như vậy.
Vì thế, cô ấy đặc biệt muốn tận mắt nhìn xem, Tần Liên Tâm này là một cái người thế nào. Làm sao mà có thể sinh ra một đứa con gái ngoan như là Đóa Đóa và làm cho chồng nhớ mãi không quên như thế.
“Được Thái Hậu! Lão Tôn ta đây thử xem!”
Nói xong thì Tôn Ngộ Không liền thi triển tiên pháp, đi giúp mấy người Tần Liên Tâm Bảo Bảo ngưng kết nhục thân cùng linh hồn.
Bởi vì mấy người Tần Liên Tâm và Bảo Bảo có tu vi cũng không cao, lại vừa mới chết không bao lâu. Còn Tôn Ngộ Không lại là Vũ Trụ Kính đại viên mãn nửa bước Đại La Kim Tiên, thực lực vượt xa mấy người Tần Liên Tâm. Việc phục sinh mấy người dưới Kim Tiên đối với Tôn Ngộ Không mà nói, không tính quá khó.
Quả nhiên.
Sau khi hắn ta thi triển một trận tiên pháp thì cuối cùng mấy người Tần Liên Tâm, Bảo Bảo, Huân Nhi, cùng với bốn người con của Bảo Bảo toàn bộ được phục sinh.
“Cái này...”
Nhìn xem chung quanh, trên mặt của đám người Tần Liên Tâm, Bảo Bảo, Huân Nhi hiện lên một mảnh mờ mịt và khó hiểu.
“Bà nội, mẹ, ba, mọi người nhìn cái người này đi, giống như là Tôn Ngộ Không vậy!” Có cháu gái nhỏ chỉ về hướng Tôn Ngộ Không nói.
Vừa nhìn thì Tần Liên Tâm và Bảo Bảo đều sợ ngây người!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!