Đóa Đóa, công chúa ma tộc, bọn người Tiêu Cẩm Sắc nghe được tiếng nổ vang thì từng người một từ trong nước nhảy ra.
Thấy Diệp Thiên mở mắt, đồng thời đứng lên, Đóa Đóa vội vàng tiến lên hỏi: “Phụ hoàng, tiêu hoá đến tu vi đến cảnh giới gì?”
“Đại Thừa Cảnh cấp năm.” Diệp Thiên nói.
“Quá tốt rồi!” Đóa Đóa cao hứng vô cùng.
Bởi vì cô từ chỗ công chúa biết được, người bên ngoài thì người lợi hại nhất bất quá cũng chỉ là Đại Thừa Cảnh cấp ba mà thôi, người đó cũng chính là thần hoàng. Tu vi của ma hoàng mặc dù không có cao bằng thần hoàng nhưng mà thực lực của ông ta và thần hoàng cũng không kém nhau là bao nhiêu.
Bây giờ phụ hoàng có thực lực Đại Thừa Cảnh cấp năm thì hoàn toàn có thể nghiền ép bọn họ.
Vốn Đại Thừa Cản cấp ba là đủ rồi. Nhưng mà Diệp Thiên lo lắng như vậy thì không thể đi ra khỏi vòng vây của đại quân, vì thế lại tiêu hóa thêm hai cấp nữa, đem thực lực nâng lên cấp năm, bảo đảm có thể thuận lợi trở về Tử Vi Tinh cứu người nhà.
Lúc này, hắn đi tới quan tài ngọc bên cạnh.
Đi đến phần đầu liếc mắt nhìn, tất cả đều là pháp bảo thần binh mà trước kia hắn đã dùng qua.
Lấy tu vi hiện tại của hắn thì cũng không cách nào khống chế những thứ này pháp bảo thần binh. Hơn nữa cũng không có thời gian để cẩn thận nghiên cứu những thứ pháp bảo thần binh này, liền đem pháp bảo thần binh nhanh chóng thu lại, tiếp đó dẫn một đám người rời đi ngôi mộ.
Lúc này, bên ngoài.
“Ma tôn đại nhân, Thái Nhất nấp bên trong không ra, chúng ta cũng không dám đi vào, làm như thế nào mới tốt đây?” Thái Huyền Tiên Đế hỏi.
Ông ta quá muốn Diệp Thiên chết đi, ngày nào Diệp Thiên còn ở bên trong mà không chết được thì ông ta đều không tĩnh tâm được ngày đó. Chỉ sợ Diệp Thiên ở bên trong thu được chỉ điểm của chủ nhân quan tài ngọc tu vi nhanh chóng tăng cao, đả kích lại ông ta vậy ông ta liền không thể vui nổi.
“Không sao.” Người mặc đồ đen nói: “Chủ nhân của ta dự tính một năm sau liền sẽ bắt đầu hành động, trên trời một ngày thì dưới đất một năm, trên trời một năm thì dưới mặt đất là ba trăm sáu mươi lăm năm. Chúng ta cứ như vậy mà vây lấy hắn cái ba trăm sáu mươi lăm năm đi.”
“Lấy chút điểm tu vi này của hắn thìc có cho hắn ba trăm sáu mươi lăm năm đi nữa thì cũng lật không nổi sóng gió gì. Đến ngày mà chủ nhân ta đánh hạ được Thiên Đình thì cũng chính là mà Thái Nhất hắn chết. Bởi vì chủ nhân ta so với ai khác đều hy vọng hắn chết nhất!”
Nghe nói người mặc đồ đen lời này thì tất cả mọi người đều an tâm không thôi. Bởi vì trước đó Thái Nhất ở bên trong chờ đợi một ngàn năm nhưng mà tu vi cũng không đề cao được bao nhiêu, đánh không lại Đại Thừa Cảnh.
Bọn họ thế nhưng mà lại có ba người cao thủ Đại Thừa Cảnh, còn có mười mấy cường giả Thái Ất Cảnh, căn bản là cũng không cần lo lắng. Hơn ba trăm năm bên trong dó thì Thái Nhất làm sao có thể nghịch tập mà đánh bại bọn họ được! Huống chi, còn có mấy trăm nghìn tỷ đại quân đang ở bên ngoài trông coi.
Đúng lúc này.
“Rầm rầm rầm!”
Đột nhiên truyền đến âm thanh oanh tạc dày đặc.
“Chuyện gì xảy ra?” Ngũ hoàng cùng với tất cả mọi người, cũng không khỏi mày nhăn lại.
“Báo cáo!”
Rất nhanh liền có người đến báo: “Truyền âm báo lại ở phương hướng tây bắc đã phát hiện bọn người Thái Nhất!”
Dứt lời, người mặc đồ đen mừng rỡ.
“Mau qua đó!”
Tiếp đó một đám người liền hướng về phía tây bắc chạy tới.
Lúc này, phía tây bắc.
Đóa Đóa tế ra vạn trượng pháp thân, trên thân hào quang lập loè, trên bàn tay khổng lồ của cô bỗng nhiên đứng một đám người, Diệp Thiên cũng đứng ở trong đó.
Hỏa lực của đại quân hiện tại đang không ngừng oanh kích Đóa Đóa.
Mà Đóa Đóa cũng không bị hỏa lực đang oanh kích, bốc lửa hừng hừng, từng bước từng bước hướng về phía trước chậm rãi đi đến. Đại quân một bên oanh kích cũng vừa hướng về cô vừa lui lại, họ đều ở đây đề phòng cô chạy trốn.
Rất nhanh, người mặc đồ đen cùng với bọn người ngũ hoàng toàn bộ đuổi tới nơi đây.
“Ha ha!” Người mặc đồ đen cười to.
“Thái Nhất, chung quy là ngươi vẫn không giữ được bình tĩnh, để cho con gái ngươi mang theo ngươi thử xông ra, không kịp chờ đợi muốn trở về cứu người thân của ngươi phải không?”
“Không còn kịp rồi, đã không kịp nữa rồi, đại quân ngũ tộc chắc chắn đã đến quê hương của ngươi, nói không chừng giờ này khắc này đang tàn sát người nhà của ngươi với quy mô lớn đó, ha ha ha!”
Diệp Thiên cũng không gấp gáp.
Bởi vì dù sao cũng đã không kịp cho nên gấp gáp cũng không có tác dụng gì.
Huống chi bây giờ hắn cũng không còn quá lo lắng cho người nhà. Nếu như còn sống sót thì tất nhiên là tốt nhất, còn nếu như là đã chết đi thì chủ cần đem tu vi nâng lên Phiêu Miểu Thượng Nhân Chi Cảnh, đến lúc đó còn không phải chỉ cần mất vài phút là có thể phục sinh bọn họ hay sao.
Lúc trước hắn khẩn trương, lo lắng và sợ hãi không sai.
Nhưng mà bây giờ, với một thân tu vi tràn đầy, chỉ cần giải phong ấn tu vi là được, hơn nữa cũng không cần bao lâu thời gian. Coi như người nhà chết cũng vẫn có thể làm cho họ sống lại được. Dù cho Tử Vi Tinh có nổ thành mảnh vụn chỉ cần lấy thực lực Phiêu Miểu Thượng Nhân là cũng có thể để Tử Vi Tinh khôi phục.
Nói đùa, Hồng Mông nổ tung, trên Hư Không Tôn Thượng Chi Cảnh là có thể ngưng tụ ra thế giới hỗn độn.
Cảnh giới Phiêu Miễu so với Hư Không Cảnh thì thấp một cảnh giới, mà Tử Vi Tinh so với hỗn độn thì liền giống như giọt nước trong biển cả, ngưng kết một cái Tử Vi Tinh cũng quá là đơn giản.
Do đó cũng không cần phải gấp gáp làm cái gì nữa.
Bằng không hắn cũng sẽ không nâng tu vi lên đến cấp năm, lúc ở cấp hai thì cũng có thể tạo ra sóng gió rồi.
“Phải không?”
Diệp Thiên cười lạnh: “Vậy ta liền tàn sát các ngươi để báo thù thôi.”
“Chỉ bằng ngươi?” Người mặc đồ đen cười nhạo: “Nếu như người có cái bản lĩnh này thì cũng sẽ không trốn ở trong ánh hào quang của con gái ngươi không dám đi ra.”
“Thái Nhất, không cần phải giả bộ không sợ hãi mà vùng vẫy nữa, trực tiếp đơn giản đi ra nhận lấy cái chết đi. Chết sớm thì có thể thoải mái sớm, cớ sao mà cứ lần lữa không chịu?”
Hắn vừa dứt lời bọn người ngũ hoàng cũng đều ồn ào lên.
“Đi ra đi! Đừng có mà làm con rùa đen rút đầu mau ra đây!”
Công chúa ma tộc thở phì phò đạo: “Phụ hoàng, không nên cùng chồng con đối nghịch, phụ hoàng đấu không lại anh ấy đâu. Phụ hoàng nhanh chóng chạy qua chỗ chồng con bên này đi, đây là lựa chọn sáng suốt nhất, bằng không phụ hoàng không thể đảm đương nổi hậu quả!”
“Con ngậm miệng!” Ma hoàng quát lên: “Muốn hại phụ hoàng của con sao, nếu con vẫn là con gái ngoan của phụ hoàng thì hãy nhanh chóng đến bên cạnh phụ hoàng. Phụ hoàng sẽ cầu xin ma tôn đại nhân tha thứ cho con, bằng không thì khi chủ nhân của ma tôn đại nhân nhất thống Tam Giới ngày, đó chính là ngày chết của con đó!”
Nói đến đây, ông ta lại hướng về phía Diệp Thiên hô: “Thái Nhất, mau ném con gái của ta qua đây, ngươi đừng kéo con bé xuống nước!”
Lúc trước người mặc đồ đen tu vi cao nên ông ta không có cách nào cứu công chúa, bây giờ người mặc đồ đen đã bị phế rồi nên ôn ta mới dám mở miệng xin người mặc đồ đen tha thứ công chúa.
“Được rồi.” Diệp Thiên không nhịn được nói: “Ta cũng lười nói nhảm cùng các ngươi, bảo đại quân ngừng bắn giữa chúng ta cũng nên làm một cái kết thúc rồi.”
“Làm cái kết thúc gì?” Người mặc đồ đen hỏi.
Diệp Thiên nhàn nhạt mở miệng: “Ta cũng không muốn ở ở lại bên trong nữa, các ngươi bên ngoài trông coi như thế này thì cũng khổ cực, nếu đều là khổ cực vậy thì đơn đấu một hồi đi. Không phải là các ngươi chết thì chính là ta vong.”
“Ha ha!”
Ngũ hoàng cười to, ma hoàng trước tiên hô: “Ngừng bắn! Đều ngừng bắn hết đi!”
Rất nhanh, hỏa lực ngừng.
Diệp Thiên từ trong tay Đóa Đóa đi ra, chắp tay sau lưng, xuất hiện ở bên trong không trung.