Đùng!
Một tiếng vang thật lớn, nắp quan tài không có bị mở ra, ngược lại là ma hoàng bị đẩy lui trở về.
Hít!
Đám người hít vào một ngụm khí lạnh.
Ma hoàng nói: “Chẳng thể trách hắn mở không ra, ngay cả tu vi của quả nhân cũng mở không ra, hắn thì không có lợi hại bằng quả nhân làm sao có thể mở? Cho nên trong quan tài ngọc này tuyệt đối có bảo bối, bằng không quan tài ngọc sẽ không khó mở như thế!”
Lần này tất cả mọi người càng hiếu kỳ hơn.
“Tới tới tới, chúng ta cùng hợp lực đánh vào một chỗ thử thử xem có thể mở quan tài ngọc này ra hay không.” Hoàng đế của con người đề nghị.
Tiếp đó, ngũ hoàng đều đưa tay chụp vào nắp quan tài.
“Một!”
“Hai!”
“Ba!”
Đếm đến ba, ngũ hoàng cùng dùng sức vào một chỗ kéo cái nắp quan tài một cái.
Kết quả, nắp quan tài vẫn như cũ không hề động một chút nào.
“Lại lần nữa!”
Bọn họ tiếp tục dùng lực.
Thử nhiều lần rồi nhưng vẫn không có cách nào đem nắp quan tài đẩy ra.
“Các còn thất thần đứng đó làm gì tới trợ giúp đẩy nắp quan tài ra đi, ngoại trừ ma tôn thì tất cả mọi người đều lên xem có thể mở ra hay không.” Tiên hoàng hô lên.
Tiếp đó mấy chục vương gia ngũ tộc, đếm một hai ba cùng hợp lực vào một chỗ để đẩy. Nhưng mà họ đã đem hết sức bú sữa mẹ ra rồi nhưng nắp quan tài vẫn là không hề động một chút nào.
Một phen cố gắng không có kết quả, tất cả bọn họ đều buông lỏng ra nắp quan tài ra rồi chửi bậy lên.
“Người nào vậy, chết cũng đã chết rồi, còn đem quan tài làm kín như vậy, cái này thì người nào có thể mở ra chứ!”
“Cái ma quỷ động tay động chân gì rồi, nắp quan tài sao khó mở như vậy chứ?”
“Bên trong khẳng định có bảo bối gì đó, nếu không phải vậy thì cái người ma quỷ này cũng sẽ không đem quan tài làm kín như vậy.”
Càng là mở không ra, bọn họ càng hiếu kỳ.
“Ma tôn đại nhân, nếu không thì ngài tới thử thử xem có thể mở ra không?” Hoàng đế của con người cười hỏi.
Người mặc đồ đen gật gật đầu, vén tay áo lên, nói: “Các ngươi đều lui ra đi, bản tôn đi thử một chút.”
Đám người lập tức thối lui.
Người mặc đồ đen thủ thế trung bình tấn, vận đủ sức mạnh, một chưởng vỗ về hướng nắp quan tài.
Đùng!
Một tiếng vang thật lớn nhưng mà nắp quan tài không có việc gì, bởi vì người mặc đồ đen tu vi cao, đánh ra một chưởng uy lực cũng lớn. Mà khi hắn xuất lực càng lớn thì bị phản hệ lại càng lớn, trong nháy mắt liền bị đánh ngược ra ngoài, đập tới trên tường ngôi mộ, nằm rạp trên mặt đất, ngã gục.
“Cái này...”
Tất cả mọi người đều choáng váng!
Liền ngay cả Diệp Thiên và Đóa Đóa cũng đều choáng váng!
Đặc biệt là Diệp Thiên, hắn sở dĩ không có đem nắp quan tài hoàn toàn mở ra chính là sợ sau khi mở ra hoàn toàn thì bị ngũ hoàng đi lấy bảo bối bên trong trước tiên. Sau đó thì bị đại năng trong quan tài ngọc động thủ với họ, đem bọn họ xử lý sạch sẽ khiến người mặc đồ đen sợ hãi mà không dám tới gần.
Cho nên hắn không có dùng Thanh Mộc Ất Cương đem nắp quan tài mở ra hoàn toàn.
Cho là với tu vi của người mặc đồ đen thì việc mở ra nắp quan tài cũng không là vấn đề lớn. Nhưng mà hắn lại không có nghĩ đến, người mặc đồ đen vậy mà cũng mở không ra.
Mà nắp quan tài không mở ra được thì đại năng bên trong cũng sẽ không động thủ, như vậy kế hoạch mượn tay đại năng, diệt trừ người mặc đồ đen cũng liền phá sản. Chờ khi ánh hào quang biến mất, người mặc đồ đen liền sẽ động thủ với hắn, đến lúc đó chắc chắn phải chết.
“Nên làm cái gì bây giờ?” Trong lòng Diệp Thiên có chút phát hoảng.
Kế hoạch không thể theo trong tưởng tượng tiến hành, đây đối với hắn, đối với Đóa Đóa, thậm chí đối với người đang ở dưới nước mà nói thì cũng tương đương với cái chết!
“Ma tôn đại nhân, ngài không có sao chứ?”
Một đám người chạy về phía người mặc đồ đen.
“Có!”
Vừa vặn khi những người này chạy đi Diệp Thiên phát hiện cơ hội tới lặng lẽ rời đi hào quang của Đóa Đóa thôi thúc Thanh Mộc Ất Cương, một chưởng hướng nắp quan tài đánh ra.
Lúc này, người mặc đồ đen được đỡ dậy, ho hai tiếng, sau đó nói: “Người trong quan tài này nhất định là một vị đại năng cấp bậc Thánh Nhân. Trước khi chết chắc chắn ông ta đã động tay động chân với quan tài ngọc, người dưới Thánh Nhân e rằng mở quan tài ngọc này không được.”
Hắn vừa mới dứt lời.
Đùng một tiếng.
“Tình huống gì vậy?”
Đám người lập tức xoay người nhìn, chỉ thấy nắp quan tài đột nhiên bay ra, rơi xuống đất.
“Không tốt, nắp quan tài của vị đại năng đã mở ra rồi, đại năng sắp tới, chạy mau!”
Thân thể của người mặc đồ đen chấn động, vội vàng hô, trước tiên hướng ra ngoài chạy đi.
Đám người cũng đều bị hù dọa, nhao nhao hướng ra phía ngoài chạy, vừa chạy có người còn bên cạnh hướng phía sau nhìn thì thấy một chút động tĩnh cũng không có, thì có một nhân vương hô: “Ma tôn đại nhân, không có đại năng đi ra, một chút động tĩnh cũng không có.”
Nghe nói tiếng la, tất cả mọi người phanh lại bước chân quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên, không có ai từ trong quan tài đi ra.
Hô!
Bọn họ đều thả lỏng rồi buông câu chửi thề.
“Ngươi, đi qua nhìn một chút, bên trong có đồ vật gì.”
Người mặc đồ đen chỉ chỉ hoàng đế của con người rồi nói.
Hoàng đế của con người nào dám đi, lúc này đẩy Tần Thái Huyền ra nói: “Ngươi đi xem có nguy hiểm thì ma tôn đại nhân sẽ cứu ngươi trước.”
“Thần thần thần...”
Tần Thái Huyền run lẩy bẩy, không dám đi qua.
“Nếu không đi qua thì quả nhân sẽ giết ngươi!” Hoàng đế của con người quát lên.
Thân thể của Tần Thái Huyền run lên, thận trọng tới gần quan tài ngọc.
“Ai, cuối cùng cũng không có đạt đến hiệu quả mà mình muốn, người mặc đồ đen sợ trong đại năng trong quan tài ngọc như thế thì sao lại dám đi qua? Xem ra kế hoạch của mình sắp phá sản rồi.” Diệp Thiên thầm nghĩ trong lòng.
Lúc này, Tần Thái Huyền đi tới phía trước quan tài ngọc, khiếp đảm đem đầu vươn ra hướng vào quan tài ngọc.
Đúng vào lúc này, bộ xương khô bỗng nhiên đứng lên, vung ra một cái tát vào đầu Tần Thái Huyền.
Bộp một tiếng.
“A!”
Tần Thái Huyền bay ra ngoài, nện ở trước mặt bọn người hoàng đế của con người, đầu đều bị đập nứt, máu tuôn trào ra.
“Cái này, cái này, cái này...”
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, nhao nhao lui về phía sau, vẻ mặt kinh dị.
“Ma tôn đại nhân, chạy mau đi, đại năng trong quan đứng lên, nó còn biết đánh người, thật là dọa người.” Hoàng đế của con người khiếp đảm nói.
Tần Thái Huyền cũng vội vàng đứng dậy, lảo đảo nghiêng ngã hướng về phía sau chạy đi.
Thấy Tần Thái Huyền còn có thể chạy, người mặc đồ màu đen lập tức an tâm, khinh thường hừ lạnh nói: “Một đám đồ hèn nhát, đây mà coi là dạng đại năng gì? Ngay cả một người Thái Ất Kim Tiên con đánh không chết, chỉ là đánh ra một chút vết thương nhỏ thôi thì có cái gì đáng sợ?”
“Xem ra là do chết thời gian dài, nhục thân thối rữa, thần hồn biến mất, chỉ còn dư một tia tàn niệm để đối phó với những con kiến hôi các ngươi thôi. Nhưng ở trước mặt người cách Thánh Nhân chỉ có hai bước như bản tôn vậy thì còn không thể để vào mắt được.”
Nói xong thì hắn nhảy lên một cái, tay cầm trọng quyền, giống như như đạn pháo, hướng người mặc đồ đen kia bắn qua, trong miệng còn hô hào: “Dám hù dọa bản tôn, nhìn bản tôn làm thế nào mà đánh nát ngươi!”
Thấy thế thì trái tim của Diệp Thiên và Đóa Đóa cũng theo đó nhấc lên.
Đó là một thời cơ tốt, là thời cơ mà bọn họ mong muốn.
Ba con hai cũng không cần biết trong quan tài ngọc này là dạng đại năng gì, chỉ muốn biết có thể đánh chết người mặc đồ đen đó hay không mà thôi.
Nhưng xem đến bây giờ, đại năng trong quan tài ngọc này ra tay thì cũng là đem người đả thương chứ không đánh chết người. Hắn, Đóa Đóa, Tần Thái Huyền, cũng là như thế.
Đối với người mặc đồ đen thì bộ xương màu vàng đó có thể đánh bị thương không?