Diệp Thiên thực sự không thể đoán ra được ai là kẻ đứng sau người đàn ông mặc đồ đen.
Hắn vắt óc nghĩ ra rất nhiều người, nhưng hắn đều loại bỏ tất cả, không ai trong số họ có thể khiến hắn chắc chắn, chính người nào đã cử người mặc đồ đen đến giết hắn.
Tuy nhiên, hắn cũng không thể nghĩ về nó nữa.
Bởi vì vào lúc này, hào quang trên cơ thể Đóa Đóa đã bắt đầu mờ đi.
“Ha ha!” Thấy vậy, người mặc đồ đen cười lớn.
“Thái Nhất, hào quang trên cơ thể con gái ngươi sắp tiêu tan. Nếu không có sự bảo vệ của hào quang thì ngươi cũng chỉ là con kiếm dễ bị tổn thương trước mặt ta mà thôi. Chỉ cần chờ ta và nghiền nát ngươi là được!”
“Ha ha! Ha ha ha!”
Người mặc đồ đen cười điên cuồng, như thể tính mạng của Diệp Thiên đã ở trong tầm tay của hắn.
Còn Diệp Thiên và Đóa Đóa, biểu cảm của họ vô cùng trịnh trọng!
“Phụ hoàng làm sao vậy?”
Đóa Đóa hoảng sợ: “Nếu hào quang biến mất, chúng ta hoàn toàn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của hắn. Thần niệm của hắn có thể khiến chúng ta không thể cử động, sau đó giết chúng ta từng người một.”
Trước mặt một cao thủ như vậy, Diệp Thiên cũng không có biện pháp nào.
Dù sao thì thực lực giữa họ cách biệt mười vạn tám ngàn dặm, hắn muốn chống lại nhưng mà lấy gì để chống đây?
Chỉ cần một ánh mắt là người ta có thể giết hắn rồi! Trước mặt người ta thì hắn cũng giống như một con kiến, chỉ cần người ta muốn bóp chết con kiến này thì con kiến dù có chống cự đến đâu cũng sẽ bị nghiền nát.”
Đạo lý tương tự, chỉ cần hào quang biến mất và người mặc đồ đen muốn hắn chết thì hắn không còn chỗ để chống cự.
“Mong công chúa có thể nhanh hơn một chút, trước khi hào quang biến mất có thể đưa Địa Tạng Vương đến đây.”
Diệp Thiên chỉ có thể đặt hy vọng vào Địa Tạng Vương.
Tuy nhiên, hào quang sắp biến mất rồi Địa Tạng Vương có thể đến hiện trường kịp thời không?
Trong lòng hắn chút tự tin cũng không có.
Nếu công chúa suôn sẻ và báo tin cho Hoàng Phi Hổ trong thời gian nhanh nhất thì vẫn còn hy vọng.
Một khi công chúa ở Minh Giới và gặp phải một số việc nhất định và trì hoãn một thời gian, mọi chuyện sẽ quá muộn.
Dần dần, hào quang trên cơ thể Đóa Đóa ngày càng yếu đi, cả Diệp Thiên và Đóa Đóa đều trở nên căng thẳng.
Mà người đàn ông mặc đồ đen càng cười điên cuồng: “Thái Nhất, đừng có giãy dụa nữa, trốn trong ánh hào quang của con gái, đây không phải là phong cách của ngươi. Mau ra ngoài ta sẽ cho ngươi chết một cách thống khoái, nếu ngươi lại không ra, để ta bắt được thì lại chết rất khó coi.”
Diệp Thiên hừ: “Đừng vui mừng quá sớm, ai chết trong tay ai còn chưa biết.”
“Ha ha!” Người mặc đồ đen cười điên cuồng: “Nói thật cho ngươi biết, không ai có thể cứu ngươi, bởi vì thổ địa cùng Lục Đinh Lục Giáp đều bị ta giết chết, hiện tại không ai biết tình huống của ngươi nên không ai có thể phái người đến giúp ngươi được.”
“Hơn nữa, chủ nhân của ta cũng đã phong ấn đường U Minh rồi, cho dù người ở Minh Giới biết ngươi gặp nguy hiểm thì bọn họ cũng không cách nào lên Thiên Đình tìm người cứu ngươi.”
“Còn những người trong Minh Giới, ngươi không phải là không biết, bọn họ là một lũ vô dụng. Mấy người trong Minh Giới so với ta thì hoàn toàn không phải là đối thủ của ta. Đây cũng là lý do tại sao chủ nhân của ta muốn ta đến đây.”
Khi nghe thấy điều này, Diệp Thiên và Đóa Đóa đều cau mày.
“Vậy, Địa Tạng Vương cũng không phải là đối thủ của ngươi nữa sao?” Đóa Đóa hỏi.
Nếu Địa Tạng Vương không phải là đối thủ của người mặc đồ đen, thì cô và phụ hoàng thật sự vô vọng.
“Ừm.”
Người mặc đồ đen gật đầu cười nói: “Trong toàn bộ Minh Giới, ngoại trừ Địa Tạng Vương có thể cùng ta đánh mấy chiêu thì không ai là đối thủ của ta nữa. Nhưng Địa Tạng Vương cũng không thể đánh bại ta, chủ nhân ta đã nói rồi tu vi của ta và Địa Tạng Vương cũng gần nhau. Nhưng mà ta là ma, ông ta là phật, thực lực của ta trên ông ta, ông ta cuối cùng cũng chết thôi.”
“Nhưng mà ông ta có thể biết các ngươi đang gặp nguy hiểm mà đến cứu các ngươi sao?”
“Ông ta không biết, đúng không? Ha ha!”
Không ngờ, giọng người đàn ông mặc đồ đen vừa dứt thì vào lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Ai nói ta không biết?”
“Hả!” Người mặc đồ đen cau mày, lập tức nhìn ra.
Chỉ thấy một người đầu trọc, chân ngồi trên đài sen, mặc áo cà sa, tay cầm thiền trượng, sau đầu có phật quang chiếu sáng. Ông ấy đang từ một hướng đến gần hắn giống như là ánh sáng bình thường. Bên cạnh cái người đầu trọc này cũng là một con yêu thú, một người đàn ông mặc áo choàng đen và không đội vương miện, một người phụ nữ.
Bởi vì người mặc đồ đen là một ma bị phong ấn trong pháp bảo trong đại chiến Thần Ma nên hắn đã không ở thế giới này bao lâu, chưa từng nhìn thấy Hoàng Phi Hổ hay Địa Tạng Vương nên hắn không biết họ là ai.
Nhưng mà, từ khi cái tên đầu trọc đáp lại lời của hắn thì không khó đoán ra cái đầu trọc phân nửa chính là cái người tên Địa Tạng Vương.
“Đến rồi! Địa Tạng Vương đến rồi!”
Đóa Đóa trở nên hào hứng. Mặc dù người mặc đồ đen nói rằng Địa Tạng Vương không phải là đối thủ của mình, nhưng mà người mặc đồ đen nói rồi Địa Tạng Vương này có thể đánh với hắn mấy chiêu. Chỉ cần Địa Tạng Vương có đủ thời gian để cầm chân người mặc đồ đen, để hai ba con cô tận dụng tiến vào núi Độc Long Lĩnh. Khi Địa Tạng Vương bỏ đi rồi, hắn trở về Minh Giới thì đã có hàng chục nghìn tỷ âm binh, người mặc đồ đen sẽ khó vào Minh Giới.
Mà cô và phụ hoàng trốn trong Độc Long Lĩnh thì sẽ được an toàn.
Diệp Thiên cũng có thể nghĩ tới những gì cô có thể nghĩ tới vì lý do này mà vẻ mặt của Diệp Thiên từ trang nghiêm thành vui mừng.
Hắn biết rằng hắn có thể sẽ không chết.
Rất nhanh sau đó, Địa Tạng Vương, Hoàng Phi Hổ và công chúa dừng lại trước mặt Diệp Thiên.
“Hô!”
Công chúa thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chồng, em không để cho anh thất vọng đúng không?”
“Không có.” Diệp Thiên vui vẻ cười, không thể không nói, công chúa trên giường rất ra sức, làm chuyện cũng rất nhiệt tình.
Công chúa mỉm cười, chạy tới hiện thần khí tăng tốc, tiến vào trong hào quang mờ mịt, linh hồn trở lại thân thể, sau đó thân thể cũng có thể động đậy, cô ta vui vẻ nói: “Em tưởng sau này sẽ không có thân thể của em nữa, không ngờ chồng lại ngưng tụ lại thân thể cho em rồi, cảm ơn chồng nhiều!”
Cô ta đã rất hạnh phúc.
Lúc này, Hoàng Phi Hổ cùng Địa Tạng vương quay đầu lại nói: “Tham kiến Thái Thượng Hoàng.”
“Miễn lễ.”
Diệp Thiên nói: “Hoàng Phi Hổ, ông lập tức trở lại Minh Giới, triệu tập âm binh, chuẩn bị chặn ngoài quỷ môn quan ngăn cản người mặc đồ đen tiến vào Minh Giới!”
“Vâng, Thái Thượng Hoàng!” Hoàng Phi Hổ lập tức trở về Minh Giới.
“Địa Tạng, thực lực của người mặc đồ đen này có thể so với ông không thua kém, ông phải chú ý.” Diệp Thiên nhắc nhở.
“Cám ơn Thái Thượng Hoàng đã nhắc nhở.”
Địa Tạng Vương đã cử hành một nghi lễ Phật giáo, mặc dù Diệp Thiên đã đánh ông ta thảm hại trong quá khứ, nhưng mà Diệp Chiến đã khôi phục lại địa vị của Phật Môn trên Thiên Giới. Hơn nữa còn để cho Phật Di Lặc tiếp quản Phật Môn để các phật tử tiếp tục phát triển trên Thiên Giới, cho nên ông ấy rất biết ơn Diệp Chiến, vì vậy không để ý những hiềm khích lúc trước mà đến để giải cứu phụ hoàng của Diệp Chiến.”
Nếu không, ông ấy có thể sẽ không nhanh như vậy đến nơi.
“Đầu trọc, ngươi tránh ra cho ta, ở đây không có chuyện của ngươi. Nếu ngươi còn dám ngăn cản ta giết Thái Ất thì đừng trách ta giết đầu trọc ngươi!”
Người mặc đồ đen lạnh lùng đe dọa.
“A di đà phật.”
Địa Tạng Vương chắp tay nói: “Thí chủ, biển khổ vô biên ngoảnh lại là bờ, tôi độ thí chủ thành Phật. Thí chủ đừng làm ác đừng nghịch trời nữa nếu không thí chỉ sẽ phải gánh chịu tai ương.”
“Đánh rắm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!