“A!”
Dưới sự tàn phá của ma pháp, công chúa thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, như bị thiêu trên đống lửa, vô cùng đau đớn!
Ma hoàng cũng không muốn.
Thực ra, công chúa đã đúng.
Lão tổ của ma tộc bị Thiên Giới bao vây, trấn áp, chỉ có mấy chục vạn người chạy trốn đến các nơi, hơn nữa đều là đàn ông, phụ nữ thực lực không mạnh nên đều chết trong cuộc trấn áp của Thiên Giới.
Vì vậy, trong hàng chục nghìn tỷ ma tộc, không có cái nào mang dòng ma tộc chân chính, tất cả đều là nhân tộc và tiên tộc bị bắt ép nhập ma. Hoặc là vì nghe đến câu đạo cao một thước ma cao một trượng mà chủ động gia nhập ma tộc, tiếp nhận chủng ma, để đời sau tu luyện ma pháp.
Do đó, máu chảy trên người của những ma tộc trên đại lục Thiên Thánh không phải là máu của những ma tộc chính thống, mà là máu của những nhân tộc, tiên tộc và yêu tộc dung hợp mà thành, họ chỉ tu luyện ma pháp mà thôi.
Vì không phải là hậu duệ của ma tộc chính thống, nên đương nhiên họ không có quá nhiều thù hận với Thái Nhất.
Nếu những tư liệu lịch sử về ma tộc không khiến Thái Nhất trở nên xấu xí đến như vậy, thì họ thậm chí sẽ không ghét Thái Nhất.
Nhưng mà ma hoàng có thể thấy rằng người mặc đồ đen có ma khí vô cùng nồng đậm, và không khó để nhận ra từ lời của người mặc đồ đen rằng người mặc đồ đen này có lẽ là hậu duệ của ma tộc chính thống.
Mà con gái của ông ta, khi nói những điều như vậy sẽ không làm tổn thương những người từ ma tộc trên đại lục Thiên Thánh, nhưng chắc chắn khơi dậy sự tức giận từ người mặc đồ đen có nguồn gốc từ ma tộc chính thống.
Nếu ông ta không trừng trị con gái thật nghiêm khắc và để người đàn ông mặc đồ đen làm điều đó thì con gái ông ta chắc chắn sẽ chết!
Trong lúc tuyệt vọng, chỉ có thể lấy giữ nửa cái mạng của công chúa để người mặc đồ đen giải tỏa cơn giận, còn chuyện cô ta có giữ được mạng sống hay không thì đến lúc đó rồi nói.
“Phụ hoàng! Con đau! Con đau!” Công chúa nằm lăn lộn trên sàn, la hét.
Ma hoàng bất đắc dĩ hét lên: “Ai bảo con nói nhảm? Chúng ta là ma, chúng ta là con cháu của ma tộc! Cái gì mà con cháu của nhân tộc chứ, nếu là con cháu của nhân tộc thì trẫm còn đánh nhân tộc làm gì?”
“Trong mắt trẫm, trẫm chính là hậu duệ của ma tộc và Thái Nhất chính là kẻ thù của trẫm. Con đã trở thành phụ nữ của Thái Nhất, hơn nữa con còn tự hào vì mình là phụ nữ của Thái Nhất, chỉ điều này thôi thì cũng đủ để trẫm trừng phạt con thật nghiêm khắc!”
Những lời này của ông ta thực sự là dành cho người mặc đồ đen.
Nói cho người mặc đồ đen biết rằng ma tộc của họ rất ghét Thái Nhất, kẻo người mặc đồ đen không yên lòng về ma tộc bọn họ và giết ma tộc của họ thì thảm rồi.
“A!” Công chúa vừa đau vừa la hét thất thanh.
“Ngươi không nỡ giết cô ta thì để ta làm.”
Người mặc đồ đen nói, thúc giục ma pháp và đánh vào công chúa.
Vừa nhìn đôi mắt của ma hoàng như bị nứt ra!
Muốn gọi mà không dám gọi.
Nội tâm ông ta tuyệt vọng đến cùng cực!
Như thể trong giây tiếp theo là có thể nhìn thấy cảnh con gái mình bị nổ tung!
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì này Đóa Đóa đột nhiên bảo hộ trước người của công chúa, ma pháp bắn phá lên người của cô, kích hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm của cô sau đó bảo vệ công chúa, giúp công chúa giảm đau.
“Ngươi rốt cuộc là cái quỷ gì, mau cởi mặt nạ ra cho ta xem!” Đóa Đóa lạnh lùng nói.
Cô muốn biết người đàn ông mặc đồ đen này là ai, cô đã từng gặp hắn chưa, có phải là thuộc hạ của phụ hoàng gia nhập ma tộc để đối phó với phụ hoàng không.
Người đàn ông mặc đồ đen chế nhạo trả lời: “Ta chỉ là một tên tiểu bối vô danh tiểu tốt mà thôi. Cửu Thiên Huyền Nữ cao cao tại thượng như cô thì chỉ sợ là không biết ta, nhưng mà ta biết cô. Còn việc tháo mặt nạ ra thì miễn đi, mắc công lão già Trấn Nguyên Tử có thể theo dõi ta, tìm hang ổ của ta và chủ nhân của ta.”
Trước đó Đóa Đóa có tự hỏi liệu người đàn ông mặc đồ đen ở Tử Vi Tinh có phải là do Trấn Nguyên Tử phái đến không.
Sau khi nghe người đàn ông mặc đồ đen nói, cô đã phủ nhận suy nghĩ của mình lúc đó.
Người đàn ông mặc đồ đen không phải do Trấn Nguyên Tử phái tới!
“Đó là Thông Thiên sao?” Trong lòng Đóa Đóa thầm nghĩ.
Sau đó, cô hỏi người đàn ông mặc đồ đen: “Làm sao ngươi biết rằng ba ta đang ở trong núi Độc Long Lĩnh? Mục đích của ngươi khi đến đại lục Thiên Thánh là gì?”
“Ta không ngại nói cho cô biết, dù sao thì lão già Trấn Nguyên Tử kia cũng nhàn rỗi không có việc gì làm mà cả ngày chỉ trừng mắt nhìn hai ba con các cô. Nói cho ngươi biết cũng không thành vấn đề, mục đích của ta là tới đến đại lục Thiên Thánh lần này là để giết ba cô. Còn việc làm sao biết được ba cô đang ở trong Độc Long Lĩnh thì đó là do ta đã dùng thần niệm thăm dò, do ta không vào được đó, nếu ta mà vào được thì hắn đã chết rồi.” Người đàn ông mặc đồ đen đáp.
Đương nhiên, sau khi Diệp Thiên đi ra khỏi Độc Long Lĩnh, thần niệm của người mặc đồ đen cũng không có bắt lấy được.
Thực ra hắn đã đến đại lục Thiên Thánh từ rất lâu rồi, hắn đã bắt gặp Diệp Thiên nhiều lần, nhưng mà đều là ở trong Độc Long Lĩnh nên hắn không dám hấp tấp tiến vào. Diệp Thiên đã gần ngàn năm không ra ngoài rồi, hắn cũng không đợi được nên đã tập hợp tất cả các tộc giúp hắn vào Độc Long Lĩnh tìm và giết Diệp Thiên.
Đóa Đóa còn nghĩ rằng tấu chương mà phụ hoàng bảo Lục Đinh Lục Giáo giao cho em trai Diệp Chiến đã bị rò rỉ. Người mặc đồ đen này cũng đã biết bí mật trong quan tài bằng ngọc, sợ ba mình tìm được thứ tốt hoặc cơ duyên nên lúc này mới muốn ngăn cản ba.
Nhưng mà bây giờ xem ra có vẻ như không phải là đã rò rỉ.
Là thế lực đứng sau người mặc đồ đen có thể đã hoàn thành mục đích gì, đã đến lúc giết ba cô, nên phái người mặc đồ đen xuống giết ba cô.
“Nếu không có gián điệp xung quanh em trai mình thì mình cũng không cần phải lo lắng rằng em ấy và mẫu hậu sẽ gặp nguy hiểm lớn.”
Đóa Đóa thầm nói trong lòng.
Sau đó, cô hỏi lại: “Trước đây, đồng bọn của ngươi khi ở Tử Vi Tinh đã có cơ hội giết ba ta, tại sao lúc đó lại không giết, đến bây giờ họ mới đến giết ba ta?”
Nếu lúc đó, người mặc đồ đen giết chết ba cô thì ba cô đã bị giết từ lâu rồi.
Bởi vì người mặc đồ đen kia là Vũ Trụ Cảnh, hắn mạnh hơn Lục Đinh Lục Giáp của đại lục Thiên Thánh và Lục Đinh Lục Giáp của Tử Vi Tinh hoàn toàn không thể cứu được ba cô.
Nhưng lúc đó hắn không giết người mà lại cứu Thái Huyền và những người khác, đồng thời sắp xếp cho họ đến đại lục Thiên Thánh, điều này khiến Đóa Đóa vô cùng khó hiểu.
“Nói thật, người mặc đồ đen kia không phải do chủ nhân ta phái tới, nếu là do chủ nhân ta phái tới thì hắn cũng không giữ mạng ba cô.” Người mặc đồ đen cười đáp.
“Không phải do chủ nhân ngươi phái tới?” Đóa Đóa cau mày.
“Đúng vậy.” Người mặc đồ đen gật đầu nói: “Khi đó thì chủ nhân ta cũng không có khả năng phái người đến giết ba cô. Về phần ai phái người mặc đồ đen kia thì ta không có biết.”
Đóa Đóa hít vào một hơi.
Hai làn sóng lực lượng này là đối phó với ba cô sao?
“Thôi, ta sẽ không nói nhảm với cô nữa.”
Người đàn ông mặc đồ đen nói, nhìn ma hoàng, và nói: “Mang tất cả đại quân đến Độc Long Lĩnh, bao vây ta ở Độc Long Lĩnh, sau đó đi đến cung ma hoàng của ông đợi người của tất cả các tộc còn lại đến. Ta sẽ chủ trì cuộc nói chuyện, hóa giải mâu thuẫn giữa các tộc và để họ đồng lòng nhằm vào Thái Nhất ở Độc Long Lĩnh. Đây là một mối họa lớn, ông hiểu không?”
“Hiểu!” Ma hoàng đáp.
Người đàn ông mặc đồ đen vung tay lên, bảo vật trải ở khắp nơi và chất thành núi.
“Đây là phần thưởng cho ma tộc các ngươi, khi đã nhận lấy đồ của ta rồi thì ta hy vọng ma tộc các ngươi có thể hết lòng phục vụ ta. Nếu không thì ta sẽ giậm chân một cái tiêu diệt ma tộc của ngươi!”
“Vâng! Ma tôn đại nhân!”
Ma hoàng làm sao dám làm trái ý của đại năng này?
Nhận tất cả các báu vật.
Sau đó, người đàn ông mặc đồ đen bàn giao: “Để lại một vài cao thủ, bao quanh Huyền Nữ, chờ đến khi hào quang Thất Khiếu Linh Lung Tâm của cô ta biến mất thì hãy giết cô ta cho ta. Nhớ khi giết cô ta thì đừng dùng ma pháp để đâm trái tim cô ta, chỉ cần đào trái tim cô ta ra và nghiền nát nó là được.”
Ma hoàng thực sự không muốn làm điều này.
Nhưng ông ta không dám làm trái lời của người mặc đồ đen, đành phải nói: “Tam Ma Vương, Tứ Ma Vương, Ngũ Ma Vương, Lục Ma Vương lưu lại đây vây quanh Đóa Đóa chờ thời cơ giết chết. Các ma vương còn lại thì đi núi Độc Long Lĩnh, nếu thấy Tần Thần đi ra thì oanh kích, nhân tiện báo cho trẫm, các ngươi hiểu không?”
“Hiểu rõ bệ hạ!”
Sau đó, ma hoàng đi theo người mặc đồ đen đến cung ma hoàng.
Sau khi ma hoàng và người đàn ông mặc đồ đen rời đi, công chúa nói: “Bốn chú, hãy để Đóa Đóa và ta đến Độc Long Lĩnh, được không?”
“Công chúa, chúng ta không dám. Ma tôn kia là đại năng Thái Thượng Kính, có thể nhìn thấy rõ mọi thứ. Nếu chúng ta để công chúa đi, người đó biết thì chúng ta làm sao đây? Chúng ta không còn nơi nào để chạy, người đó có thể dễ dàng nghiền nát chúng ta!”
“Đúng vậy, thưa công chúa.” Lục Ma Vương bất lực nói: “Công chúa nghĩ chúng ta muốn giết Đóa Đóa sao? Chúng ta không muốn, cô gái Đóa Đóa này đã sống trong ma tộc của chúng ta hơn một ngàn năm rồi, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, thời gian lâu dài thì cũng có tình cảm rồi. Nếu không phải là bất đắc dĩ thì ai muốn giết cô ấy chứ? Nhưng mà thật sự không có cách nào, không giết không được.” Lục Ma Vương nói.
Bốn vị ma vương lần lượt cay đắng nói.
Họ thực sự không muốn giết Đóa Đóa, nhưng họ đều sợ người đàn ông mặc đồ đen, vì lý do này nên họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh của người đàn ông mặc đồ đen.
“Lục Đinh Lục Giáp còn ở đó không? Đi ra đem ta cùng công chúa đi, nhanh lên!” Đóa Đóa hét lên.
Nhưng mà la hét hồi lâu thì Lục Đinh Lục Giáp cũng không có xuất hiện.
Nhưng mà có một giọng nói đã trả lời cô: “Lục Đinh Lục Giáp, cũng như thổ địa của Thiên Thánh lục đều bị ta giết chết rồi, cô đừng mong bọn họ có thể cứu ngươi.”
“Đó là giọng nói của ma tôn!”
Bốn tên ma vương kinh hãi, mồ hôi lạnh đổ xuống.
“Cũng may, chúng ta đã không đồng ý với công chúa, nếu chúng ta đồng ý thì ma tôn sẽ biết, vậy thì chúng ta chết chắc rồi!” Ngũ Ma Vương vô cùng mừng rỡ nói.
“Ừ!”
Ba ma vương khác đều lau mồ hôi lạnh, cảm thấy quá nguy hiểm!
Sau đó họ mới biết tại sao ma tôn lại yên tâm cho bốn người họ vây quanh để giết Huyền Nữ.
Hóa ra là thần niệm của ma tôn luôn để ý bên này, nếu để Đóa Đóa đi, ma tôn mà biết thì lao tới thì bọn họ chết chắc.
Nghĩ đến điều này, bọn họ thậm chí không dám có chút mềm lòng nào nữa.
Nếu không, hậu quả sẽ rất tai hại!
Cũng không biết đã mất bao lâu, ánh hào quang trên cơ thể Đóa Đóa dần dần mờ đi.
“Đóa Đóa làm sao bây giờ, ánh hào quang của cô sắp biến mất.” Công chúa trở nên căng thẳng.
Đóa Đóa cười khổ: “Có cứu được tôi hay không, còn tùy thuộc vào việc cô ra tay nhanh hơn đám ma vương bọn họ hay không. Nếu cô có thể kích hoạt lại hào quang của tôi trước khi chúng giết ta thì tôi có thể sống lâu hơn một chút. Nếu như là chậm hơn thì tôi sẽ chết.”
Công chúa muốn khóc.
Cô ta có tu vi gì?