Trong phủ Trung Thân Vương.
Tiết Nghĩa Sơn mắt đỏ hoe.
Hắn biết phò mã gia Tần Thần bị giết thì cũng đồng nghĩa với việc Diệp Thiên cũng đã bị giết.
Tuy rằng Diệp Thiên không nói cho anh ta biết, Tần Thần là Diệp Thiên. Tuy nhiên, anh ta biết rằng Diệp Thiên sẽ nơi này thành vũng nước đục.
Bởi vì chiến lược này chính là do anh ta chỉ cho Diệp Thiên, chỉ khi năm tộc chém giết nhau thì họ mới có thể mất khả năng phái người tấn công Tử Vi Tinh.
Để thực hiện chiến lược này, Diệp Thiên đã hành động.
Cho nên anh ta kết luận Tần Thần là Diệp Thiên.
Bởi vì trước khi Diệp Thiên đến đại lục Thiên Thánh, đại lục Thiên Thánh chưa từng xuất hiện một cái Thái Ất Kim Tiên tên là Tần Thần.
Hơn nữa, Tần Thần này thực lực đáng sợ, ngay cả Lệ Vương cũng không có thể đánh bại hắn. Có thể tưởng tượng Tần Thần tuyệt đối không có tồn tại ở đại lục Thiên Thánh cho đến trước khi Diệp Thiên đến, vậy thì người đó không phải là Diệp Thiên thì sẽ là ai nữa?
“Anh Diệp, anh đã không ngần ngại trả giá mạng sống của mình cho mẫu tinh, anh đã làm tôi khâm phục đến cực điểm.”
“Dù anh đã ra đi, người anh em, tôi sẽ giúp anh thực hiện ước muốn của mình bằng mọi giá. Tôi nhất định sẽ trả giá bằng mạng sống của mình để ngăn chặn nhân tộc tấn công Tử Vi Tinh, tôi sẽ không bao giờ để anh Diệp phải thất vọng!”
Anh ta nhìn lên bầu trời đầy sao, miệng lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng.
Tại thời điểm này.
Cánh cổng của phủ thân vương bị người ta đá mở tung.
Một toán cấm quân xông vào.
Sau đó, một giọng nói vang lên.
“Lục soát phủ Trung Thân Vương và trói Trung Thân Vương Tiết Nghĩa Sơn lại!” “Vâng!”
Chẳng bao lâu, những người trong phủ Trung Thân Vương đều bị kiểm soát.
Tiết Nghĩa Sơn cũng bị bắt đến trước thống lĩnh Trương Thượng.
“Thống lĩnh này, Tiết Nghĩa Sơn tôi đã phạm phải tội gì, sao lại bắt tôi?” Tiết Nghĩa Sơn khó hiểu hỏi.
“Hừ!” Trương Thượng hừ: “Đồ chó phản bội nhân tộc, chờ hoàng đế của con người lột sa tróc thịt đi!”
“Dẫn đi!”
Tiết Nghĩa Sơn được áp giải vào kinh.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tiết Nghĩa Sơn bị trói và áp giải vào cung điện của hoàng đế của con người.
“Tiết Nghĩa Sơn, ngươi không ra gì!”
“Phản bội nhân tộc chính là chó, ngươi là chó, không phải người!”
“Tôi rất muốn lột da tróc thịt kẻ phản bội này!”
Tất cả các văn võ bá quan lần lượt mắng mỏ Tiết Nghĩa Sơn.
“Bệ hạ, thần đã phạm tội gì?” Tiết Nghĩa Sơn quỳ trên mặt đất hỏi.
Hoàng đế của con người tức giận nói: “Trẫm hỏi ngươi, bùa tăng tốc là như thế nào?”
Tim Tiết Nghĩa Sơn thắt lại.
Hoàng đế của con người có biết Diệp Thiên đã dạy mình chế tạo bùa tăng tốc không?
Vì vậy, anh ta nói: “Đó là một tu sĩ từ bên ngoài, vì hắn không có tiền nên đã sử dụng phương pháp chế tạo bùa tăng tốc đổi tiền với thần. Sau đó thần đã lừa dối bệ hạ để lấy phần thưởng, nói đó là bùa tăng tốc do thần phát minh ra. Thần có tội, thần không nên gạt bệ hạ!”
Hoàng đế của con người cau mày: “Có thật không?”
Nếu đúng như vậy, Tiết Nghĩa Sơn không có tội.
Anh ta có được những thứ tốt đẹp nên dùng chúng để cống nạp vì lợi ích của nhân tộc. Mặc dù phạm tội lừa dối hoàng đế của con người nhưng những lợi ích do bùa tăng tốc mang lại cho nhân tộc hoàn toàn có thể bù đắp tội lỗi của anh ta, anh ta không chỉ vô tội mà còn có công với nhân tộc.
“Vâng, bệ hạ, những gì thần nói đều là sự thật!”
Tiết Nghĩa Sơn nói, chỉ cần anh ta kiên quyết với câu nói này, anh ta có thể bảo vệ chính mình. Hơn nữa nhà họ Tiết sẽ không bị giết và anh ta có thể tiếp tục giúp Diệp Thiên ngăn chặn đại quân của nhân tộc tấn công Tử Vi Tinh.
“Tôi nghĩ không phải là như vậy.”
Tần Thái Huyền đến bên cạnh Tiết Nghĩa Sơn, giễu cợt: “Nếu là như lời ngươi nói, ngươi có thể tự mình chế tạo bùa tăng tốc bán lấy tiền. Tại sao lại phải đưa bùa tăng tốc cho Thái Thượng Hoàng?”
“Không phải là tốt khi kiếm được lợi nhuận khổng lồ bằng cách tự chế tạo bùa tăng tốc sao?”
“Tiết gia các người là gia tộc kinh doanh, chú trọng lợi ích nhiều nhất. Đối mặt với lợi ích lớn như vậy có thể miễn phí vì lợi ích lớn lao cho nhân tộc, ngươi cũng không có vĩ đại như vậy!”
“Vì vậy, ta thực sự nghi ngờ rằng ngươi đang có bí mật thầm kín nào đó với Diệp Bắc Minh. Ngươi hẳn phải là gián điệp của hắn ta, hãy nhanh chóng nói cho ta biết, hắn ta còn có những bí mật không thể cho người ta biết nào? Nếu ngươi nói ra sự thật thì vẫn có thể lưu lại cái mạng cho ngươi, còn nếu như cứ mạnh miệng thì kết cục của ngươi sẽ rất thảm.” Ông ta nghi ngờ Diệp Thiên là giả chết.
Dựa vào sự hiểu biết của ông ta về Diệp Thiên thì Diệp Thiên không thể liều lĩnh như vậy, sau khi phát động ngũ tộc đánh nhau rồi mà còn tự mình xuất chiến, điều đó rất không hợp lý, rất bất bình thường. Nếu hắn là Diệp Bắc Minh, sau khi ngũ tộc bắt đầu đánh nhau thì hắn sẽ nhân cơ hội thu thập nhiều tài nguyên, sau đó quay lại Tử Vi Tinh để tu luyện hoặc mò đến một nơi khác để tu luyện. Chờ kết thúc cuộc chiến giữa ngũ tộc, nếu nhân tộc không xuất quân thì Diệp Bắc Minh có thể thở phào nhẹ nhõm, nếu nhân tộc vẫn muốn xuất binh thì Diệp Bắc Minh sẽ tiếp tục gây hỗn loạn.
Vì vậy, ông ta không tin rằng Diệp Bắc Minh đã chết.
Mà Tiết Nghĩa Sơn này hẳn là con tốt của Diệp Bắc Minh, ông ta tin rằng Tiết Nghĩa Sơn hẳn là biết nhiều bí mật hơn và thậm chí biết Diệp Bắc Minh đang ở đâu.
“Ngươi nói bậy bạ!”
Tiết Nghĩa Sơn giận tím người nói: “Các ngươi đều là tu sĩ bên ngoài thì ngươi và Diệp Bắc Minh đó mới là một phe đúng không? Ta là người của nhân tộc, làm sao có thể phản bội nhân tộc?”
“Hơn nữa, ta cũng không biết Diệp Bắc Minh là ai, ông muốn tôi nói gì?”
Tần Thái Huyền nói: “Là người dạy phương pháp bùa tăng tốc cho ngươi, giữa ngươi và hắn có quan hệ gì, hai ngươi có bí mật gì? Tốt hơn hết là ngươi nên nói thật đi, nếu không sẽ bị cái trừng phạt lớn!”
“Phi!”
Tiết Nghĩa Sơn phun nước bọt lên mặt Tần Thái Huyền.
“Chết tiệt!”
Tần Thái Huyền vỗ mạnh vào ngực Tiết Nghĩa Sơn một cái, đánh anh ta bay lên không trung một cái, đập vào cây cột vàng, ói ra máu không đứng dậy được.
“Nói mau, không nói thì ta liền giết ngươi!” Tần Thái Huyền hét lên.
Tiết Nghĩa Sơn rống lên: “Bệ hạ, ngài sẽ để một người từ tinh vực khác đến tổn thương công thần đã giao bùa tăng tốc cho ngài sao?”
Hoàng đế của con người nói: “Tiết Nghĩa Sơn, nếu như giống như những gì ngươi nói là thật tâm đưa đến thì trẫm sẽ không giết ngươi, hơn nữa còn cảm tạ ngươi. Nhưng nếu ngươi đã làm sai mà còn không nhận tội thì trẫm sẽ cho Tần Thái Huyền đánh chết ngươi, bởi vì trẫm rất nghi ngờ ngươi biết vài điều về Diệp Bắc Minh.”
“Oan uổng, bệ hạ!”
Tiết Nghĩa Sơn khóc: “Thần thật sự không biết anh ta có bí mật gì. Lúc trước anh ta nói rằng anh ta vừa đến đại lục Thiên Thánh, không có tiền thần đưa cho anh ta một khoản tiền. Sau đó anh ta đưa cho thần phương pháp làm lá bùa đó bảo thần hãy cố gắng đổi nó để lấy quan to lộc hậu, nếu tự kiếm quá nhiều tiền sẽ tự chuốc lấy họa sát thân cho chính mình.”
“Thần suy nghĩ kỹ rồi nhà họ Tiết không có cao thủ nếu kiếm lời quá lớn sẽ làm cho mọi người ghen ghét, sẽ mang đến tai kiếp cho nhà họ Tiết. Sau khi suy nghĩ xong thì thần quyết định giao bùa tăng tốc cho nhân tộc chúng ta kiếm tiền còn bản thân của thần thì cũng có thể có tước vị. Nếu làm như vậy thì thần cũng coi như là có địa vị, hơn nữa còn tốt hơn là bị diệt tộc đúng không?”
“Vì vậy, thần không biết anh ta có âm mưu gì. Nếu như vì thần cho ngài bùa tăng tốc khiến nhân tộc kiếm được số tiền rất lớn là sai thì bệ hạ muốn giết thần thì thần không có gì để nói.”
“Nếu bệ hạ lấy tội phản bội để giết thần thì thần không phục, bởi vì thần thật sự không có phản bội nhân tộc, càng không có phản bội hoàng đế bệ hạ!”
“Bệ hạ nhận thần là nghĩa tử, điều đó có nghĩa bệ hạ là ba của thần, bệ hạ càng vững vàng, nhân tộc càng thịnh thì càng có lợi cho thần. Tại sao thần phải giúp một người từ vực ngoại tinh cầu gieo vạ cho ba nuôi của thần, đi gieo vạ cho dân tộc?”
Sau khi nghe những lời phân trần của anh ta, hàng trăm văn võ bá quan đã xôn xao bàn tán.
Rất nhanh sau đó, một vị thần đứng lên nói: “Bệ hạ, thần nghĩ những gì Tiết Nghĩa Sơn nói là đúng. Tần Thái Huyền đã nghĩ quá nhiều, nếu Tiết Nghĩa Sơn sai thì chủ yếu là do ngài ấy không nhìn ra mục đích của Diệp Bắc Minh. Hơn nữa cũng không biết bùa tăng tốc được trao cho nhân tộc, điều này gây ra rắc rối cho nhân tộc, nhưng mà đó không phải lỗi của ngài ấy. Xuất phát điểm của ngài ấy là làm điều tốt cho nhân tộc, chỉ là lòng tốt bị người ta lợi dụng làm điều xấu thôi.”
“Thần cũng nghĩ như vậy!”
“Thần cũng nghĩ như vậy!”
Các văn võ bá quan lần lượt đứng lên.
Có đại thần còn nói: “Cái tên Diệp Bắc Minh kia nham hiểm xảo quyệt đùa giỡn ngũ tộc trong lòng bàn tay. Người thông minh như vậy làm sao có thể tùy tiện nói cho mọi người biết bí mật của mình, cho nên Tiết Nghĩa Sơn nhất định không biết mục đích của Diệp Bắc Minh là gì. Đây là do Tần Thái Huyền suy nghĩ nhiều quá mà thôi.”
Hoàng đế của con người gật đầu nói: “Tần khanh, khanh còn có chuyện gì muốn nói?”
“Điều này...”
Tần Thái Huyền không nói nên lời.
Lúc này, Ngạo Thiên Tiên Đế đứng lên: “Bệ hạ, thần cũng cho rằng Tần Thái Huyền suy nghĩ quá nhiều, nóng lòng muốn lập công. Đối với những gì thần hiểu về Diệp Bắc Minh thì hắn tuyệt đối không nói cho người ngoài biết bí mật của mình đâu. Hơn nữa, người đó lại là một nhân tộc, nên Tiết Nghĩa Sơn chỉ là bị lợi dụng và không có tội.”
“Thần đồng ý với những gì Ngạo Thiên nói!”
Hạo Thiên Tiên Đế đứng lên.
Tần Thái Huyền sắc mặt đen lại.
Hai tên rác rưởi này làm mọi thứ trái với ta, để khi ta nắm bắt được cơ hội xem ta làm sao chỉnh chết hai người!
Cuối cùng, Tiết Nghĩa Sơn bị giáng chức thành hầu tước và được trắng án.
“Nói chung là bây giờ điều rõ ràng là Diệp Bắc Minh đã gây ra cuộc hỗn chiến của ngũ tộc, chúng ta nên kết thúc cuộc chiến này như thế nào?”
Ngạo Thiên Tiên Đế lập tức nói: “Thần đề nghị nên truyền ra tin tức này, sau đó để cho ngũ tộc phái sứ thần đến thảo luận, nỗ lực giải quyết hòa bình cho ngũ tộc!”
“Đồng ý!”
Hoàng đế của con người gật đầu: “Phương pháp của Ngạo Thiên là một phương pháp tốt, vậy chúng ta hãy làm theo cách này.”
Cùng lúc đó.
Thiên Giới, Tam Thập Lục Trọng Thiên, cung điện của Nhân Thiên đại đế.
“Bệ hạ, Lục Đinh Lục Giáp trên đại lục Thiên Thánh trình tấu chương, đây hẳn là có quan hệ gì với Thái Thượng Hoàng, xin mời xem qua!”
Thân Công Báo trình tấu chương.
“Ồ!”
Diệp Chiến thần sắc chấn động, lập tức đem tấc chương ra nhìn.
Sau khi đọc xong, Diệp Chiến lập tức đốt tấu chương.
“Mau chuẩn bị vật cưỡi, trẫm muốn đi Ngũ Trang Quán!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Không lâu sau, Diệp Chiến đến Ngũ Trang Quán.
“Tiểu nhân theo lệnh của tiên sư cung nghênh Nhân Thiên đại đế đại giá quang lâm đến Ngũ Trang Quán.”
Thanh Phong Minh Nguyệt dẫn đầu các đệ tử của Ngũ Trang Quán quỳ xuống chào đón thánh giá.
“Hãy bình thân.” Diệp Chiến xua tay.
“Cảm tạ bệ hạ!”
Sau khi mọi người đứng dậy, họ dẫn Diệp Chiến vào trong Ngũ Trang Quán.
Không lâu sau đó…