Đêm đó.
Trong phòng của công chúa.
Công chúa nép vào vòng tay của Diệp Thiên, đỏ mặt, tóc bết vào mặt vì mồ hôi, trông rất quyến rũ.
“Thế nào, bây giờ anh đã hài lòng chưa? Ngay sau khi ma tộc và yêu tộc bắt đầu tham chiến thì nhân tộc và tiên tộc đã phân một lượng lớn đại quân để chống lại sự xâm lược của yêu ma tộc. Áp lực đối với thần tộc đột nhiên giảm xuống và ban đầu họ từ rút lui từng bước bây giờ đã bắt đầu đánh trả, tất cả những điều này là công lao của tôi. Giờ thì anh có thể là yên tâm làm phò mã của tôi và đáp ứng nhu cầu của tôi mỗi ngày rồi phải không?” Công chúa hỏi.
“Ừm.”
Diệp Thiên gật đầu, sờ sờ mặt của cô ta nói: “Cô thật sự đã góp phần không nhỏ giúp thần tộc có thể thoát khỏi cơn nguy kịch này. Đương nhiên ta phải biết ơn cô, ta muốn cùng cô lênh đênh ở trong biển tình yêu mỗi ngày.”
“Nhưng mà công chúa, trong lòng ta luôn cảm thấy không thoải mái.”
“Tại sao không thoải mái? Có chỗ nào bổn cung làm không tốt hay sao?” Công chúa hỏi.
“Không.” Diệp Thiên lắc đầu: “Cô đã làm rất tốt. Cái mà ta gọi là khó chịu là binh lính của ma tộc và quỷ tộc vì để giúp thần tộc của ta mà người nhuốm máu đánh trận ở biên giới, mỗi ngày chết rất nhiều người.”
“Họ cũng là sinh mạng đó, nhưng mà vì ta mà họ ngã xuống từng người một. Khi ta nghĩ đến binh lính của yêu tộc và ma tộc đang chết dần hàng ngày thì ta cảm thấy rất buồn và cảm thấy rất đau lòng cho họ.”
Công chúa cười nói: “Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, cho dù bây giờ không thuyết phục được ma hoàng khai chiến với nhân tộc, tiên tộc thì sớm muộn gì cũng sẽ phụ hoàng cũng lệnh xuất binh thôi.”
“Khi đó sinh lực của thần tộc bị tổn hại rất lớn, không thể giữ chân nhân tộc và tiên tộc bao nhiêu. Khi đó nhân tộc và tiên tộc sẽ cố gắng tăng thêm nhiều binh lực để đối phó với yêu tộc và ma tộc và càng nhiều binh lính yêu tộc và ma tộc sẽ chết hơn.”
“Cho nên, anh không phải đang hại bọn họ mà là đang cứu bọn họ. Về phần này, anh không phải tự trách bản thân hay cảm thấy có lỗi. Chỉ cần mỗi ngày ở bên cạnh tôi, nghe lời tôi là được, đừng nghĩ đến chuyện khác.”
Diệp Thiên giả vờ cảm động nói: “Công chúa, cô thật là chu đáo với ta, thật sự là một phụ nữ tốt.”
Công chúa rất vui mừng được tán thưởng, che miệng cười: “Ai bảo bổn cung yêu thích anh? Nếu anh đã người đàn ông của bổn cung rồi, bổn cung không không nghĩ cho anh thì nghĩ cho ai?”
“Cho nên, anh không cần phải cảm ơn bổn cung, nếu anh thực sự muốn cảm ơn bổn cung thì chỉ cần mỗi ngày ra sức nhiều hơn một chút, như vậy còn tốt hơn.”
Diệp Thiên muốn khóc không ra nước mắt.
Nữ ma đầu này thật sự quá cuồng dã!
Hắn đã ra sức như vậy rồi mà cô ta còn cảm thấy rằng hắn không ra sức.
Quả thật là không phải người!
“Nhưng mà công chúa.”
Diệp Thiên giả bộ lo lắng: “Trong lòng ta vẫn còn cảm thấy thẹn với đại quân yêu ma, công chúa có thể nói với phụ hoàng của cô cho ta một đạo quân, ta dẫn cô đi. Hai chúng ta cùng nhau rong ruổi sa trường, để cho cô xem vẻ hùng dũng của tôi thì sao?”
“Không được!” Công chúa mím miệng: “Chiến tranh này có độ nguy hiểm biết bao, bổn cung sẽ không để cho anh đi. Bổn cung muốn để anh ở phủ công chúa mỗi ngày với bổn cung, chờ đến khi bổn cung sinh được tiểu ma đầu rồi lại nói.”
Diệp Thiên cười khổ: “Thực lực của ta mạnh như vậy, ngay cả Lục Ma Vương cũng chỉ có thể hòa với ta, chưa kể ta còn có Đóa Đóa có thể bảo vệ nên sẽ không nguy hiểm.”
“Hơn nữa ra trận cũng có thể làm cho công chúa mang thai tiểu ma đầu mà?”
“Hãy nghĩ xem, khi công chúa trở về sau một trận chiến lớn, lúc đó đang có tâm trạng tốt, không phải sẽ có động lực hơn sao?”
Có một hình ảnh len lỏi trong tâm trí của công chúa.
Diệp Thiên từ trong giết địch trở về, trên mặt tràn đầy máu của đối phương, vừa vào trong lều lớn, hắn...
Cảnh đó không phải là quá đẹp sao?
“Bổn cung đồng ý!”
Cô ta cười nói: “Ngày mai bổn cung dẫn anh đi gặp phụ hoàng, để phụ hoàng cho anh 10 nghìn tỷ đại quân, sau đó bổn công chúa cùng anh đi xuất chinh. Chúng ta ban ngày ra trận giết địch, ban đêm... ha ha, thật tuyệt.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười lớn: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
Ngày hôm sau, công chúa đưa Diệp Thiên đến gặp ma hoàng.
Biết rằng Diệp Thiên sẽ dẫn quân, ma vương thậm chí còn không suy nghĩ gì mà đã trực tiếp đồng ý.
Diệp Thiên nói: “Bệ hạ, thần chưa từng đánh giặc, e rằng sẽ không thể đánh baị tiên tộc. Nhân tộc thì thực lực yếu hơn, đánh nhau với họ thì thần không sợ, vì lẽ đó thần có thể đi giúp yêu tộc đánh nhân tộc không? Dù sao thì yêu tộc và ma tộc cũng là một nhà, đánh ở đâu thì cũng đều giống nhau, chờ đến khi thần đã quen đánh trận thì quay về đại quân ma tộc cũng không muộn.”
“Có thể.”
Ma hoàng trực tiếp trả lời và nói: “Hôm nay quỷ hoàng còn yêu cầu tôi cứu viện đây, nói rằng số lượng đại quân nhân tộc tấn công yêu tộc của họ nhiều hơn cả số quân tiên tộc chống lại ma tộc. Hiện tại ma tộc không có áp lực gì, nhưng áp lực của yêu tộc không hề nhỏ.”
“Vừa vặn là trâm cũng muốn phái người đi hỗ trợ yêu tộc, cậu lại đề xuất đi yêu tộc vậy thì sẽ cho cậu đi. Trẫm giao cho cậu một đại quân 20 nghìn tỷ cho cậu luyện tay một chút.”
“Cảm tạ bệ hạ!” Diệp Thiên vui vẻ.
Dù sao trong tiên tộc cũng có quá nhiều người quen, ra chiến trường sẽ bị nhận ra, nhưng mà nhân tộc ít người quen hơn, cho nên đánh nhân tộc là thích hợp nhất.
“Chú ý an toàn và đừng quá liều mạng, dù sao thì cậu cũng chỉ vừa mới tham gia chiến đấu mà thôi nên chiến bại cũng không sao. Phò mã cứ tham gia tôi luyện nhiều vào là được, trẫm tin rằng cậu nhất định sẽ trở thành trụ cột của ma tộc. Trẫm cũng tin tưởng cậu, hãy bảo vệ công chúa thật tốt, đừng để con bé bị thương, nếu không trẫm sẽ hỏi tội cậu.” Ma hoàng căn dặn.
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Một vài ngày sau.
Diệp Thiên dẫn đầu một đại quân 20 nghìn tỷ đến yêu tộc.
Sau khi bước vào yêu tộc thì hắn đã được chào đón bởi những người ở yêu tộc.
Tất cả đều đang reo hò.
“Hoan nghênh ma tộc đến trợ giúp yêu tộc”
Sau khi tham gia bữa tiệc của quỷ hoàng, Diệp Thiên dẫn quân đến biên giới yêu tộc và nhân tộc vào ngày hôm sau.
Sau khi đến biên giới, Diệp Thiên giả vờ người mới và đánh một vài trận chiến nhỏ.
Phải mất ba tháng để giả vờ.
Từ những trận chiến quy mô nhỏ, đến những trận chiến quy mô vừa và cuối cùng là những trận chiến quy mô lớn. Có thể nói đã diễn ra oai phong lẫm liệt, đến nỗi ma quân, yêu quân và thậm chí là các tướng lĩnh của yêu tộc đều thán phục sát đất, hết lời ca ngợi phò mã ma tộc như chiến thần!
Với sự trợ giúp của Diệp Thiên thì nhân tộc đã bị họ yêu ma tộc liên thủ cùng nhau đánh bại, lui về liên tục.
Điều này làm hoàng đế của con người sửng sốt.
“Những ngày gần đây có một báo cáo chiến đấu từ chiến trường biên giới nhân tộc và yêu tộc, nói rằng thần tộc đã cử một thành viên của họ dẫn một đội quân ma tộc đến giúp đỡ yêu tộc. Và người đó đã gây ra rất nhiều thiệt hại cho đại quân nhân tộc của chúng ta.”
“Người ta nói rằng vị tướng thần tộc này dụng binh như thần, vô cùng biết đánh trận. Dưới sự chỉ huy của hắn thì ngay cả khi đại quân nhân tộc của chúng ta có hỏa lực mạnh hơn họ cũng vẫn liên tục bị đánh bại bởi chiến thuật tài tình của mình.”
“Yêu tộc là tộc yếu nhất trong năm tộc, nếu chúng ta thậm chí không thể đánh bại yêu tộc này thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sĩ khí của đại quân nhân tộc chúng ta.”
“Vì vậy, trẫm cần một trận chiến thắng, hơn nữa còn là một chiến thắng lớn, để nâng cao tinh thần của đại quân nhân tộc của mình, đồng thời tổn hại nghiêm trọng đến sĩ khí của kẻ thù. Nếu chúng ta có thể giết chết tướng quân địch là tốt nhất.”
Nói đến đây, hoàng đế của con người nhìn lướt qua toàn bộ triều đình và nói: “Các khanh cho rằng ai thích hợp để phái tới đối phó với tướng quân của thần tộc là nắm chắc phần thắng?”
Chẳng mấy chốc, mấy vị quan đại thần bước tới: “Bệ hạ, hạ thần cho rằng trong các nhân vương thì Lệ Vương là giỏi đánh trận nhất, hơn nữa thực lực của Lệ Vương không hề yếu, Thái Ất Cảnh cấp sáu. Còn có thực lực của đại quân nhân tộc của chúng ta rất mạnh, nếu để Lệ Vương dẫn quân đi xử lý chuyện này thì nhất định sẽ làm nhụt tinh thần của kẻ địch, giết chết tướng lĩnh của kẻ thù! “
“Thần cũng cho rằng Lệ Vương là thích hợp nhất!” Các đại thần đều đề nghị.
Hoàng đế của con người gật đầu đồng ý: “Vậy thì hãy để cho Lệ Vương rút khỏi chiến trường của thần tộc, nhân tiện mang theo một đại quân 50 nghìn tỷ đến chiến trường của yêu tộc. Bảo Lệ Vương phải giết chết tướng thần tộc cho trẫm để lấy thịt tế chúng sinh.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Một tháng sau.
Trong lều lớn của đại quân.
Diệp Thiên cùng các tướng quân yêu ma uống rượu vui vẻ.
“Phò mã ma tộc, bổn vương quá khâm phục ngài rồi. Từ khi ngài dẫn 20 nghìn tỷ quân ma tộc đến yêu tộc, với sự giúp đỡ của ngài, đặc biệt là chiến thuật thông minh của ngài mà đại quân nhân tộc đã bị đánh bại liên tục trong một tháng qua. Tổng cộng có 40 nghìn tỷ quân đã bị tiêu diệt, điều này thực sự tuyệt vời!” Một yêu vương nói.
“Ừ, đúng vậy đó. Được chiến đấu với phò mã ma tộc đúng là vinh hạnh cho chúng ta cũng là một niềm vui lớn.” Các tướng của yêu tộc lần lượt nói.
Công chúa ma tộc nghe xong mừng rỡ.
Chồng của cô ta, rất biết đánh trận và được người khác khâm phục, bản thân cô ta cũng có chút tự hào!
Đột nhiên phát hiện ra mình thật may mắn, gả cho một người có thể đặt bút ký thiên hạ, định càn khôn, quan trọng hơn là trên giường hắn còn đặc biệt ra sức!
Kiếm đâu ra một người chồng tuyệt vời như thế này!
“Báo cáo!”
Mọi người đang uống rượu vui vẻ thì trinh sát chạy vào.
“Các trinh sát từ mặt trận báo cáo rằng binh lính nhân tộc được chia thành năm nhóm, mỗi nhóm có ít nhất 20 nghìn tỷ quân và có một đại quân lớn với cờ của Lệ Vương lên tới 50 nghìn tỷ.”
“Người trinh sát còn nói rằng toàn bộ tướng sĩ của Lệ Vương vừa đi đến vừa hô: “Chém đứt đầu tướng lĩnh thần tộc để tế cờ!”
“Tướng lĩnh thần tộc trong miệng bọn họ chính là phò mã của ma tộc.”
Sau khi nghe báo cáo từ trưởng trinh sát thì Diệp Thiên biết rằng cơ hội đến rồi.
Hắn đã từng ở nhân tộc, biết được Lệ Vương này có thực lực và sở hữu sức mạnh ở Thái Ất Cảnh cấp sáu, đâu là cơ hội tốt để thoát khỏi đây và đi vào lăng mộ bí ẩn để luyện tập.
Vì vậy, hắn đứng lên hừ lạnh: “Tên chó má Lệ Vương gì thế, dám dọa giết bản soái, đúng là to gan lớn mật mà.”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía một vị yêu vương: “Minh Vương cho ta đại quân 30 nghìn tỷ, cộng với 20 nghìn tỷ quân ma tộc của ta, ta sẽ cùng tên Lệ Vương này so tài. Ta sẽ chém đầu hắn đi, xem nhân tộc bọn họ còn dám quay lại nữa không!”
Nghe những lời này, các tướng của yêu tộc nhìn nhau.
“Phò mã, Lệ Vương gia đó luôn dùng binh như thần, mong phò mã không thể bất cẩn.” Minh Vương thuyết phục.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!