“Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Cuối cùng cũng đợi được ma tộc và yêu tộc xuất binh!”
“Lúc trước, trong năm tộc của đại lục Thiên Thánh thì tôi ghét nhất chính là hai tộc yêu ma. Bây giờ ta đột nhiên phát hiện ra yêu ma hai tộc này thật đáng yêu, vào thời khắc mấu chốt, họ đã cứu thần tộc chúng ta!”
“Thật tốt khi họ đã xuất binh, nếu họ không xuất binh thì thần tộc của chúng ta sẽ bị tiêu diệt. Cảm ơn yêu ma tộc đã xuất binh, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết!”
Biết được yêu tộc và ma tộc phát động tấn công nhân tộc và tiên tộc làm đám người thần tộc đều sôi trào, nước mắt rưng rưng. Giống như đang lang thang trong bóng tối vô tận thì đột nhiên nhìn thấy ánh bình minh lấp lánh, cảm giác vui sướng đó, thật khó diễn tả bằng lời.
Người của nhân tộc và tiên tộc đều phẫn nộ.
“Ma tộc và yêu tộc chết tiệt, làm sao có thể phái binh vào lúc này!”
“Nếu mấy năm sau ta xuất quân đi thì tiên tộc cùng nhân tộc chúng ta có thể hợp lực tiêu diệt thần nhân. Bây giờ yêu tộc và ma tộc phái quân đến, chúng ta phải kéo quân đi kháng cự, đừng nói là tiêu diệt thần tộc, không bị ba tộc kia tiêu diệt thì đã cảm tạ trời đất rồi.”
“Nghiệp chướng, yêu tộc và ma tộc này đúng là nghiệt chướng mà, đây không phải là đang quấy rối sao?”
Về phần người của yêu tộc và ma tộc thì lạc quan hơn, đều ủng hộ yêu tộc và ma tộc. Dù sao thì họ cũng là kẻ thù của nhân tộc và tiên tộc, thần tộc bị tiêu diệt thì chắc chắn hai tộc kia sẽ quay lại mà đối phó với yêu tộc và ma tộc của bọn họ, đây cũng là uy hiếp chí mạng.
Có thể nói, mỗi tộc đều mang một tâm trạng khác nhau vào thời điểm này.
Tiên tộc.
“Lập tức chuyển 100 nghìn tỷ quân từ lãnh thổ thần tộc trở về đối phó với quân của ma tộc! Nhân tiện phái sứ thần đến ma tộc thuyết phục ma tộc rút lui, chỉ cần bọn họ chịu rút lui thì sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì. Trước tiên gặp thỏa mãn bọn họ trước đã, chờ đến khi tiêu diệt xong thần tộc thì lại quay đầu tính sổ với bọn họ!”
Tiên hoàng đã ra lệnh.
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Nhân tộc.
“Mẹ nó, hai tộc yêu ma chết tiệt kia, tại sao lại không nhịn được mà phái quân tấn công vào lúc này? Trẫm còn tưởng rằng chờ mười hay tám năm nữa thì mới xuất binh, bây giờ họ xuất quân đi nhanh như vậy cũng hại chúng ta quá! Chí ít thì đại quân được gửi đến Tử Vi Tinh không thể đi được nữa. Một khi đại quân 200 nghìn tỷ được gửi đến Tử Vi Tinh một lần nữa thì những gì đang chờ đợi nhân tộc của chúng ta sẽ là một thảm họa lớn!”
Hoàng đế của con người chắp hai tay sau lưng bước lên đi xuống trên ngai vàng, miệng chửi rủa.
Sau đó, ông ta đối mặt với văn võ đại thần nói: “Thái Úy, ngay lập tức điều chỉnh đại quân 200 nghìn tỷ đang tiến đến Tử Vi Tinh, ngừng xuất binh đến Tử Vi Tinh. Hãy đưa quân đến biên giới của yêu tộc để chống lại sự tiến công của yêu tộc, ngay lập tức chấp hành mệnh lệnh!”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Cổng thông tin Tử Vi Tinh.
Đại quân của nhân tộc vẫn đang xếp hàng lên chiến hạm.
Mỗi một chiến hạm tinh không đều phải xếp hàng trăm triệu đại quân, có rất nhiều chiến hạm nên mất rất nhiều thời gian, đã nhiều ngày trôi qua mà việc sắp xếp người vào đó còn chưa xong, nhưng mà cũng nhanh chóng xong thôi.
Trên boong của thiết giáp hạm chủ lực.
“Ta đang nghĩ lão ma Diệp sẽ có âm trạng như thế nào sau khi nhìn thấy rất nhiều đại quân hướng đến Tử Vi Tinh như vậy.” Thái Huyền Tiên Đế trầm ngâm nói, nhưng trong lòng rất vui: “Ước chừng Diệp Bắc Minh sợ đến mức tè ra quần!”
“Ha ha!”
Ngạo Thiên và Hạo Thiên cũng ngửa mặt cười to.
“Cho dù Diệp Bắc Minh không sợ đại quân 200 nghìn tỷ này, nhưng mà ba nhân vương cấp năm, sáu, bảy còn ở đây. Nếu ba nhân vương này ra tay thì Diệp Bắc Minh tuyệt đối phải sợ hãi đến nỗi tiểu ra quần! Hắn vừa mới tiến vào Kim Tiên không bao lâu, chỉ là nhanh hơn chúng ta một chút, dù cho thiên phú của hắn có mạnh hơn chúng ta thì thực lực cũng không mạnh hơn chúng bao nhiêu. Hơn nữa chúng ta cũng đang ở Thái Ất Cảnh cấp một, hắn cùng lắm là ở cấp hai, tuyệt đối không bao giờ có thể là đối thủ của ba nhân vương này. Một khi đã bị nhắm tới thì hắn chắc chắn sẽ chết” Ngạo Thiên Tiên Đế nói.
“Ừ!” Hạo Thiên Tiên Đế gật đầu: “Theo ta thấy thì lão ma Diệp này hẳn vẫn là đang ở Thái Ất Cảnh tầng một thôi, bất quá là hắn tu luyện pháp môn tương đối lợi hại nên thực lực mạnh hơn một chút. Nhưng cho dù hắn có mạnh đến đâu thì hắn cũng sẽ không phải là đối thủ của ba nhân vương. Vì vậy, chúng tôi xuất quân lần này chắc chắn sẽ có thể chiếm được Tử Vi Tinh và diệt trừ Bắc Minh Giáo một lần nữa!”
Thái Huyền Tiên Đế và Ngạo Thiên Tiên Đế đều đồng ý với nhận định này.
Cả ba vô cùng vui mừng, vừa mong chờ ngày đại quân tiến vào Tử Vi Tinh, vừa mong ngóng cảnh lão ma Diệp bị ba nhân vương của nhân tộc xé xác.
“Nếu Tử Vi Tinh bị đánh chiếm thì Thái Huyền sẽ ở lại Tử Vi Tinh hay trở về nhân tộc?” Ngạo Thiên Tiên Đế hỏi.
Thái Huyền Tiên Đế vuốt râu nghĩ ngợi, rồi nói: “Ta vẫn sẽ trở về nhân tộc, tài nguyên tu luyện ở đó phong phú hơn, ở lại đó cũng có tiền đồ hơn. Tuy nhiên, Thiên Đạo Giáo của ta ở Tử Vi Tinh vẫn phải phất lên, một ngày nào đó ta không thể hòa mình vào nhân tộc nữa thì ta sẽ trở về Tử Vi Tinh làm Tiên Đế của ta, điều đó thật tuyệt vời biết bao!”
“Ừ!” Họ mong chờ nó.
“Thánh chỉ đến!” Lúc này, có một tiếng hét.
“Nhanh tiếp chỉ!”
Ba nhân vương chạy ra khỏi chiến hạm chủ lực, vừa chạy vừa la hét.
Sau đó những người trên chiến hạm chủ lực đều quỳ trên mặt đất.
Rất nhanh sau đó, Thái Úy đáp xuống boong tàu và đọc chiếu chỉ của triều đình.
Sau khi đọc xong thánh chỉ của triều đình, ba người Thái Huyền, Ngạo Thiên và Hạo Thiên đều sững sờ, mặt mày xụi lơ.
“Tại sao yêu tộc và ma tộc lại tấn công vào lúc này! Lần này thì hay rồi, không đánh được Tử Vi Tinh nữa, còn phải kéo quân đi đối phó với yêu tộc và ma tộc. Lúc nãy còn làm chúng ta vui mừng một hồi!”
Nội tâm của họ kêu gào.
“Ba vị vương gia, còn có ba tội nhân Thái Huyền, Hạo Thiên, Ngạo Thiên, đây là cơ hội để các ngươi lập công chuộc tội. Tất cả hãy cùng ba vương gia đi xuất chinh, nếu các ngươi thể hiện tốt thì còn có cơ hội phong vương, còn nếu biểu hiện không tốt thì cửa ngục luôn rộng mở đón các ngươi vào!” Thái Úy nói.
“Vâng, Thái Úy.”
Ba vị Tiên Đế bơ phờ.
Sau đó, đại quân hùng mạnh hành quân đến biên giới của nhân yêu.
Trận hỗn chiến của năm tộc ở đại lục Thiên Thánh đã chính thức bắt đầu!
Phủ công chúa.
“Quá tốt rồi!”
Sau khi nhận được truyền âm từ Tiết Nghĩa Sơn, Diệp Thiên rất vui mừng, nói với Đóa Đóa: “Tiết Nghĩa Sơn đã gửi một truyền âm đến nói rằng 200 nghìn tỷ quân chuẩn bị xuất chinh đến Tử Vi Tinh đều đã được gửi đến biên giới nhân yêu để tham gia chiến tranh. Hơn nữa, hoàng đế của con người còn nói chiến tranh không dừng lại thì cũng sẽ không đi đánh Tử Vi Tinh, nếu muốn đi thì phải để chiến tranh dừng lại đã. Chúng ta rốt cuộc chờ được ngày này!”
Đóa Đóa nghe vậy cũng rất vui mừng, cười nói: “Ba, vậy chúng ta có thể lợi dụng lúc ma vương đi đánh giặc hết mà chuồn ra khỏi Hoàng Đô rồi đi tới chỗ thần bí kia tu luyện nâng cao tu vi. Đợi cho đến khi ba tiến vào Đại Thừa Cảnh thì chúng ta có thể trở lại Tử Vi Tinh, hơn nữa chúng ta cũng không sợ nhân tộc tiến vào.”
Diệp Thiên lắc đầu: “Nếu như lúc này hai ta chạy trốn, công chúa không tìm được ba thì cô ta biết mình bị lừa.”
“Mấy ngày nay ở chung nên ít nhiều ba cũng biết tính khí của công chúa. Khi cô ta tức giận thì cô ta có thể làm mọi thứ và cô ta nhất định sẽ để cho ma hoàng rút lui và ngừng chiến đấu. Dùng cái này coi như là để trừng phạt ba.”
“Vậy nên chúng ta không thể rời đi vào lúc này.”
Đóa Đóa cảm thấy có lý, nhưng nhíu mày: “Nhưng mà nếu không đi được, chẳng lẽ cứ vĩnh viễn ở lại đây sao? Nếu vậy thì tu vi làm sao tiến bộ được?”