Ầm!
Có một tiếng động lớn vang lên, vô cùng chói tai.
Cửa không mở.
Diệp Thiên bị phong ấn phản kích, cả người văng ra đập xuống đất, bị quăng đến thất điên bát đảo.
“Mẹ nó...”
Diệp Thiên không nói nên lời, thật muốn chửi bới vài câu! Cái thứ chết tiệt nào đã bày ra cái phong ấn này, nhốt con gái cưng của hắn vào trong đó, không ra được!
Cửa không mở được, Đóa Đóa không nghe thấy giọng nói của hắn và cũng không trả lời hắn khiến hắn vô cùng suy sụp và lo lắng muốn chết.
Vì hắn không biết liệu Đóa Đóa có ở trong đó không, liệu có nguy hiểm đến tính mạng gì không.
Không biết Đóa Đóa làm sao bị mắc kẹt trong đó.
Nhưng mà may mắn thay, qua huyết thống sưu tầm thuật thì biết được Đóa Đóa vẫn còn sống. Đây là điều duy nhất xứng đáng khiến cho hắn cảm thấy vui vẻ, điều này cho thấy bên trong hẳn là không có những mối đe dọa chết chóc khủng khiếp.
Lại nghỉ ngơi một chút.
Sau khi Diệp Thiên hồi phục sức lực, hắn lại đứng dậy đi tới cửa đá.
“Đúng rồi!” Hắn chợt nghĩ rằng mình vẫn còn sức mạnh của Thanh Mộc Ất Cương.
“Lại thử một lần, nếu không thể phá vỡ nó thì ngồi xuống và dành nhiều thời gian hơn để nghiên cứu phong ấn xem nó có thể bị phá vỡ hay không.”
Sau đó, hắn thúc giục Thanh Mộc Ất Cương.
Trong khoảng thời gian ngắn, sau lưng hắn hiện ra rừng rậm, lối đi sáng lên một màu xanh.
Thanh Mộc Ất Cương đã được triển khai, khi hắn chuẩn bị đấm thì lúc này không biết tại sao phong ấn đã biến mất.
Theo sau đó…
Ầm ầm ầm !
Từ cánh cổng đá truyền đến động tĩnh, từ từ dâng lên, trong khoảnh khắc xuất hiện một khe hở.
Sau đó, có một giọng nói bất ngờ phát ra từ khoảng trống.
“Ba ơi, là ba sao, ba ơi!”
Nghe vậy, tinh thần Diệp Thiên phấn chấn lên.
“Là ba! Đóa Đóa là ba đây!”
“Tuyệt quá!”
Đóa Đóa hạnh phúc khóc lên: “Con cứ tưởng rằng ba sẽ không tìm thấy con và con sẽ bị mắc kẹt trong đây rất nhiều năm nữa!”
Diệp Thiên không khỏi cười khổ: “Con gái yêu của ba, sao con lại chạy tới đây? Ba lo lắng cho con muốn chết, con có biết không hả?”
Đóa Đóa tủi thân: “Ba đang tu luyện Thanh Mộc Ất Cương, Đóa Đóa muốn đi dạo một chút. Nhìn xem cái nơi mà thời kỳ hỗn độn thần, quỷ, yêu và ma đều sợ hãi không dám tới có giấu diếm huyền cơ gì hay không. Con đi khắp nơi, kết quả là khi đang đi thì bị một trận gió lớn cuốn đi, chờ đến khi gió đó biến mất thì Đóa Đóa thấy rằng dưới chân vậy mà lại có một lỗ hổng lớn.”
“Đóa Đóa tò mò nên muốn xuống xem thử, rồi khi xuống dưới con bị những bức tranh trên tường thu hút. Con cảm thấy ở đây phải có bí mật không muốn cho ai biết nào đó hay không nên con tiếp tục đi theo hành lang.”
“Đang đi bộ thì có tiếng nổ, sau đó thì con bị mắc kẹt trong này. Dù Đóa Đóa có cố gắng đến đâu thì cũng không thể mở được cánh cửa đá này. Sau khi mất vài ngày để mở cánh của đá mà không được thì Đóa Đóa tuyệt vọng nghĩ rằng con sẽ không bao giờ có thể ra khỏi đây một lần nữa.”
Diệp Thiên không biết nên cười hay khóc sau khi nghe điều này.
Con bé thối tha này thích mạo hiểm, nghĩ rằng mình có Thất Khiếu Linh Lung Tâm thì có thể không sợ mọi thứ, bây giờ thì mới biết sợ là gì rồi.
“Bên trong có gì vậy Đóa Đóa?” Diệp Thiên hỏi.
“Có.”
Đóa Đóa trả lời: “Bên trong rất bí ẩn, hình như là lăng mộ của một cường giả cấp Thánh Nhân.”
“Oh!”
Diệp Thiên kinh ngạc: “Còn có mộ cường giả cấp Thánh Nhân?”
“Vâng!”
Đóa Đóa nói: “Trong đây có thần binh Thiên Thánh cấp sáu, đây nhất định là do Thánh Nhân sử dụng, cho nên Đóa Đóa kết luận người trong mộ này khi còn sống phải là Thánh Nhân!”
“Chẳng qua, trong đó có một cái ao, Đóa Đóa ngâm mình trong nước đó thì cảm thấy tu luyện ở trong nước làm tu vi đề cao rất nhanh, cao hơn bên ngoài ít nhất gấp một trăm lần!”
“Có thật không?” Diệp Thiên nâng tinh thần lên.
Lúc này, cánh cửa đã mở ra và cao ba mươi phân.
Diệp Thiên rất tò mò sau khi nghe lời của Đóa Đóa, vì vậy không đợi cửa đá mở ra, trực tiếp đi vào dưới cửa.
Rất nhanh sau đó đã nhìn thấy Đóa Đóa và nhìn hắn với một nụ cười.
“Con nhóc xấu xa, để con phát hiện ra bí mật này thì cũng coi như là trong cái rủi có cái may.”
Diệp Thiên cạo cạo đi chiếc mũi của Đóa Đóa.
“Hi hi!” Đóa Đóa bật cười và tinh thần nâng lên.
Nhìn xung quanh.
Đây là một không gian rất rộng.
Nó ở độ cao khoảng một km, nhìn lên thì một mảnh màu xanh lam, có thể nhìn thấy mặt trời, mặt trăng và các tinh thần. Tuy rằng đây là giả, không phải mặt trời thật, mặt trăng và các tinh thần thật nhưng mà nó rất sống động, giống như bầu trời đêm thực,. Thậm chó có thể nhìn thấy các tinh thần lấp lánh và lấp lánh, rất chân thực!
Có nhiều đèn sáng xung quanh.
Các bức tường cũng treo dày đặc các bức tranh tường khác nhau.
Trong không gian này, có một cái đỉnh ba chân lớn, dường như được sử dụng để tế.
Tuy nhiên, chân giá không phải là chân giá bình thường, mà là thần binh Thiên Thánh cấp sáu, là thần binh hàng đầu của cấp bậc Thánh Nhân!
“Ba, đây là thần binh Thiên Thánh cấp sáu!” Đóa Đóa chỉ vào đại đỉnh và nói.
Sau đó, cô đưa tay ra hiệu bằng miệng về một chiếc quan tài bằng ngọc trắng ở phía trước cái đỉnh ba chân.
“Ở đây, có một bộ xương đang nằm đó. Khi còn sống thì chắc hẳn là một vị Thánh Nhân, còn chiếc đỉnh ba chân đó hẳn là thần binh kiếp trước của Thánh Nhân này.” Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên lắc đầu, vẻ mặt kỳ quái nói: “E rằng không đơn giản như vậy. Từ xưa đến nay, ba chưa từng nghe nói Thánh Nhân chết dùng thần binh Thiên Thánh cấp sáu làm lễ tế tự.”
“Ý của ba là bộ xương này không chỉ ở cấp độ Thánh Nhân mà còn trên cả Thánh Nhân?” Đóa Đóa ngạc nhiên hỏi.
Diệp Thiên gật đầu: “Cái này rất có thể, ba chỉ sợ là một cái cổ mộ của người trên Thánh Nhân.”
Đóa Đóa vô cùng chấn động và che miệng lại.
“Đây không phải là cùng cấp với sư phụ của ba, Hỗn Nguyên Lão Tổ người có thể khai sáng đại đạo sao?” Diệp Thiên trầm ngâm gật đầu.
Rồi đi về phía quan tài bạch ngọc.
Hắn muốn xem liệu có thông tin nào có thể cho biết người trong quan tài là hạng người gì và cấp bậc gì trong suốt cuộc đời của người đó.
Chẳng mấy chốc, hắn đã đến bên chiếc quan tài bạch ngọc.
Nắp quan tài được đẩy ra xa một chút, khi nhìn vào bên trong thì có thể thấy rõ một đầu lâu. Chiếc đầu lâu như một tác phẩm điêu khắc bằng vàng, lấp lánh và lộ ra vẻ sáng bóng.
“Không phải Thánh Nhân.”
Diệp Thiên lắc đầu nói: “Xương của Thánh Nhân giống như ngọc, nhưng xương này giống như vàng. Còn xương dưới cấp thánh không có màu sắc này, có thể thấy ba không có đoán sai, người này khi còn sống còn hơn cả cấp Thánh Nhân.”
Đông Hoàng Thái Ất là Thánh Nhân, xương như ngọc, đã từng thấy qua.
Hơn nữa, nhiều vị Thánh Nhân đã chết trong trận chiến thần ma, để lại không ít xương cốt. Điều đó cũng có thể chứng minh rằng xương của các vị Thánh Nhân thì trong như ngọc bích, không có màu vàng kim.
Xương dưới Thánh Nhân thì hắn đã thấy nhiều hơn, không có cái nào có màu này.
Về phần xương của sư phụ hắn Hỗn Nguyên Lão Tôn thì hắn thực sự không nhìn thấy nó có màu gì. Lúc đó thì xương nằm trong cơ thể bằng thịt, vì vậy không thể nhìn thấy màu sắc của xương.
Hỗn Nguyên Lão Tổ lợi hại như vậy, trong thời kỳ hỗn độn, từ khi sinh ra thì sư phụ chính là sự tồn tại bất khả chiến bại, không ai là đối thủ của ông. Cho nên là ông không bị thương, tự nhiên không biết màu xương là.
“Con đã đẩy một chút như vậy và sau đó con không thể đẩy nó ra nữa. Ba có thể đẩy nó ra xa để xem có bảo bối nào bên trong không.” Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên cũng tò mò.
Thông thường, những đồ vật an táng lợi hại nhất là nằm trong quan tài chính.
Chỉ cần mở nắp quan tài là có thể biết được bên trong còn có pháp bảo lợi hại nào nữa hay không.
Vì vậy, Diệp Thiên làm một cái lễ.
“Vị tiên sư này, vãn bối không có ý định mạo phạm, nhưng mà thực sự rất tò mò về thân phận của tiên sư, không biết trước kia tiên sư là dạng tồn tại nào trước khi còn sống. Vì vậy ta muốn để mở quan tài và xem xét, nhưng mà ta hy vọng tiên sư sẽ không trách ta.”
Đùa à, đó là một người sức mạnh lớn ở cấp độ sư phụ của hắn hoặc thậm chí là đại năng trên cả sư phụ của hắn.
Hắn nhiều lắm thì cũng chỉ là đã đạt đến cấp độ Thánh Nhân mà thôi, so với sức mạnh trên người của Thánh Nhân này thì hắn chính là vãn bối. Hắn phải lễ phép, phải cung kính, huống chi hắn còn đang muốn mở quan tài người ta, cũng không thể khách sáo. Nếu lỡ như thần hồn của vị đại năng này còn chưa tan, còn lưu lại chút thần niệm, hắn tùy tiện mở quan tài. Mộ khi thần niệm đánh tới thì có thể khiến cho hắn thịt nắt xương tan!
Mặc dù đã giải thích lý do, nhưng mà Diệp Thiên vẫn có chút sợ hãi.
Mở ra một cỗ quan tài của đại năng như vậy, không sợ là giả, nếu xảy ra chuyện sẽ rất nguy hiểm.
Vì lý do an toàn nên hắn đã kịch hoạt Thất Khiếu Linh Lung Tâm của Đóa Đóa.
“Bảo vệ ba, ba mở quan tài ra xem.” Diệp Thiên nói.
Đóa Đóa nói đồng ý, tiến lại gần Diệp Thiên, bảo vệ Diệp Thiên bằng hào quang rực rỡ, rồi Diệp Thiên nắm lấy nắp quan tài bằng cả hai tay và kéo nó lại.
Kết quả, dùng sức ba bò chín trâu vẫn không mở được nắp quan tài.
“Ba không mở được, xem ra trong đó phải có bảo bối gì rồi!” Đóa Đóa nói.
Diệp Thiên thu tay lại, rời đi hào quang của Đóa Đóa, thả thần niệm vào trong quan tài, nhìn bảo vật trong đó, nếu không có thì sẽ không mở ra.
Kết quả là, thần niệm vừa đi vào trong đó thì đã bị đẩy ra.
Hắn đã thử nó một vài lần và tất cả đều như thế này, hắn vẫn không thể nào để thần niệm của mình vào, chứ đừng nói đến thấy những gì bên trong.
“Đóa Đóa sẵn sàng bảo vệ ba ngay lập tức nếu có nguy hiểm.”
Diệp Thiên khoát tay áo, thúc giục tiên pháp nắm ở trên nắp quan tài.
“Ba!”
“Hai!”
“Một!”
Hắn phát huy hết sức lực và giật mạnh.
Bất động, rất kiên cố!
“Quên đi ba.”
Đóa Đóa thất vọng nói: “Dù sao cũng là thú tồn tại ở trên Thánh Nhân, ông ta chỉ cần dùng một chút thủ đoạn trước khi chết thì mấy người trộm mộ đừng hòng có thể mở ra. Chúng ta chênh lệch với Thánh Nhân đến mười vạn tám ngàn dặm, huống chi người này còn ở phía trên Thánh Nhân.”
Tuy nói như vậy nhưng mà Diệp Thiên thực sự rất tò mò, phải mở nắp quan tài ra xem thử. Nếu không mở nó mở ra thì khi khỏi đây rồi thì cảm giác hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên, khi mơ đều sẽ thấy cảnh này.
“Đúng rồi!” Hắn đập mạnh vào trán mình.
“Vừa rồi ba không thể mở được cửa đá, ba đã sử dụng Thanh Mộc Ất Cương nên cửa đá đã chủ động mở nó. Bây giờ ba sẽ sử dụng Thanh Mộc Ất Cương để xem nắp quan tài có tự động mở không!”
Sau đó, hắn đứng trước quan tài và thúc giục Thanh Mộc Ất Cương.
Như dự đoán!
Thanh Mộc Ất Cương thúc giục một phát ánh sáng xanh đành vào nắp quan tài.
Ầm ầm ầm!