Trái tim Diệp Thiên không khỏi nhắc lên.
Đóa Đóa là đi dạo, cô đi dạo đã mười bảy mười tám ngày rồi, sao vẫn chưa về?
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên lo lắng cho sự an nguy của Đóa Đóa, lập tức sử dụng huyết thống sưu tầm thuật.
Rất nhanh sau đó, hắn đã xác định được nơi ở của Đóa Đóa.
Cách hắn không xa lắm, khoảng một vạn km.
Khoảng cách này không dài, ít nhất đối với tu sĩ như Diệp Thiên, trong nháy mắt có thể đạt tới.
Nhưng mà nơi này là núi Độc Long Lĩnh, cực kỳ nguy hiểm, cho dù là Đại La Kim Tiên thì cũng không thể chạy loạn ở đây. Càng không nói tới hắn chỉ là Thái Ất Kim Tiên, cho nên hắn không thể tùy tiện bay vòng qua đây được, nếu hắn bay lung tung thì cái chờ đợi hắn chính là thịt nát xương tan.
“Đóa Đóa! Đóa Đóa!” Diệp Thiên hét lên.
Dùng tiên pháp để giọng nói của hắn có thể vang cao hơn, để Đóa Đóa nghe thấy tiếng hét của hắn và sau đó Đóa Đóa sẽ quay trở lại. Ngay cả khi cô gặp bất kỳ nguy hiểm nào thì cũng thông báo cho hắn.
Nhưng mà đợi một lúc sau, không thấy Đóa Đóa phản hồi.
Diệp Thiên không khỏi nhíu mày.
“Không nên nhỉ, ở khoảng cách ngắn như vậy hẳn là Đóa Đóa có thể nghe thấy giọng nói của mình. Với tu vi hiện tại của Đóa Đóa thì con bé cũng có thể cho mình biết tình hình của con bé thông qua khuếch tán âm thanh. Tại sao con bé này lại không trả lời mình?”
“Con không nghe thấy à?” Nghĩ đến đây, Diệp Thiên lại hét lên.
“Đóa Đóa, khi nghe thấy giọng nói của ba thì con hãy trả lời lại, ba đã hoàn toàn tu luyện thành Thanh Mộc Ất Cương rồi, con có thể trở lại, chúng ta có thể đi rồi!”
Diệp Thiên tăng âm lượng, cúng gia tăng cường độ khuếch tán âm thanh, cường độ này dù cách xa 100.000 km cũng có thể nghe thấy chứ đừng nói 10.000 km.
Tuy nhiên, vẫn chưa có phản hồi từ Đóa Đóa.
“Kỳ lạ.” Diệp Thiên cau mày càng sâu.
“Có thể thông qua thuật huyết thống nói rõ là Đóa Đóa vẫn không có chết, vậy tại sao không trả lời mình? Con bé đã gặp cái gì nguy hiểm, hay là có nguyên nhân gì khiến con bé không nói được?” Diệp Thiên tràn đầy nghi hoặc.
“Có vẻ như mình phải mạo hiểm để tìm Đóa Đóa.”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên bắt đầu nhớ tới sư phụ dẫn hắn tiến vào như thế nào đi ra.
Phải suy nghĩ thật kỹ đường đi trước khi có thể hành động, nếu không khi bước một bước sai lầm thì nó sẽ là một vực thẳm và không ai có thể cứu hắn được.
Sau một hồi lục lội ký ức, Diệp Thiên nhớ lại bí mật về cách đi bộ trong Độc Long Lĩnh.
Hắn thi pháp và một chiếc la bàn để xuất hiện.
Theo hướng của la bàn, đi về phía trước chín trăm chín mươi chín bước, sau đó rẽ phải chín mươi chín bước, sau đó đi về phía trước chín trăm chín mươi bước, sau đó rẽ trái chín mươi chín bước và sau đó là tám mươi tám bước trái phải… sau đó trái phải cứ thế mà suy ra cho đến một rồi quay đầu lại. Diệp Thiên phải mất rất nhiều thời gian mới tới bờ vực sâu.
Thông qua việc sưu tầm huyết thống thì hắn có thể chắc chắn rằng Đóa Đóa đang ở dưới hố này.
“Đóa Đóa! Con có nghe thấy tiếng kêu của ba không?” Diệp Thiên hét lên.
Không có phản hồi.
“Quái lạ, con bé này đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Thiên rất khó hiểu.
“Không được, mình phải xuống xem một chút, nếu như Đóa Đóa gặp phải nguy hiểm thì sao?”
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên cất la bàn đi, bất chấp an nguy của bản thân liền nhảy xuống hố lớn.
Ngay khi hắn bước vào cái hố lớn thì cảm giác được nó sâu như biển.
Không biết Diệp Thiên ngã bao lâu thì chân mới đáp xuống đất.
Nhìn xung quanh, bên trong có dấu vết của những vết khoét, trên tường có một ngọn đèn luôn sáng. Qua ánh sáng thì có thể thấy bức tường đày những bức tranh lít nha lít nhít, vẽ tất cả mọi thứ từ nhân tộc, thần tộc, ma tộc, và cả tiên tộc.
Có những cảnh thờ cúng, cảnh chiến tranh….
“Cái này là gì vậy? Ai lưu lại đây? Khi nào?” Diệp Thiên không hiểu.
Vì ở trong thời kỳ hỗn độn thì hắn cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì giống các nhân vật trên bức tranh tường.
“Không quan trọng, quan trọng là tìm được con gái của mình trước. Mình sẽ nói về chuyện đó khi đã tìm thấy con bé.” Nghĩ đến đây, Diệp Thiên liền đi dọc theo lối đi.
Hắn không biết phải đi vòng bao lâu nữa, con đường phía trước đã bị chặn lại bởi một cánh cổng đá.
“Đóa Đóa! Con có ở trong đó không? Con có nghe thấy giọng nói của ba không?” Diệp Thiên hét lên.
Vẫn không có phản hồi.
“Hẳn là đã có chuyện.” Trái tim của Diệp Thiên đột nhiên nhấc lên.
Ngay lập tức thúc giục tiên pháp và bắn phá vào cổng đá.
Đùng đùng đùng!
Hắn dùng hết đấm này đến đấm khác đánh vào cánh cổng đá, nhưng mà cánh cổng đá vô cùng cứng rắn, dù hắn có đập mạnh cỡ nào thì cánh cổng đá vẫn không mở ra. Thậm chí là nó không xuất hiện một chút vết nứt nào, vết bụi cũng không có rơi ra.
“Thật kỳ lạ, tại sao cánh cổng đá này lại vững chắc như vậy?” Diệp Thiên đặc biệt kinh ngạc.
Chẳng mấy chốc, hắn kêu ra Cửu U Chiến Kim Thương mạnh mẽ thúc giục tiên pháp hung hăng đâm vào.
Chỉ nghe một âm thanh vang lên, hắn không chọc thủng cửa nhưng hắn vô cùng chấn động bởi chữ phù văn được thắp sáng trên cánh cửa đá.
“Hóa ra là một phong ấn được thêm vào, cho nên không thể khó phá vỡ như vậy.” Diệp Thiên vừa lẩm bẩm vừa nhìn chữ phù văn xuất hiện.
Thông qua những chữ phù văn xuất hiện, Diệp Thiên nhớ những chữ phù văn, tìm kiếm ký ức về phong ấn chương trong tâm trí, xem liệu mình có thể bẻ khóa phong ấn phù văn hay không. Mà hắn kinh hãi phát hiện ra rằng trong tâm trí hắn không có phong ấn chương đó, không có cách nào để bẻ khóa nó.
“Điều này là không khoa học.” Diệp Thiên cau mày lại.
Phải biết là phong ấn chương trong đầu hắn là dựa theo thuật phong ấn do Hỗn Nguyên Lão Tổ truyền dạy. Sau đó hắn vận dụng thiên sách để có được phương pháp phong ấn trong thiên sách, cho nên trong đầu hắn có trăm ngàn phong ấn các loại, gần như bao hàm tất cả các kỹ thuật phong ấn giữa trời và đất.
Giống như một cuốn từ điển, gặp phải từ gì thì sẽ đi tra cứu.
Lý luận tương tự là nếu gặp bất kỳ phong ấn nào thì có thể kiểm tra nó, điều này đã xảy ra trong suốt thời gian qua và chưa bao giờ là không thể tìm ra.
Tuy nhiên, không có thông tin gì về phong ấn được tìm thấy lần này.
“Ai đã tạo phong ấn này?” Diệp Thiên khó hiểu.
Không thể nghĩ ra vì vậy hắn ngừng suy nghĩ về nó, tiếp tục sử dụng tiên pháp để giải phong ấn.
Kết quả là hắn làm cho mình mệt đến nỗi ngồi dưới đất thở hổn hển như một con bò, nhưng mà vẫn không phá vỡ được phong ấn.
“Con bé xấu xa này, làm sao lại tới đây chứ? Lần này bị nhốt bên trong, con bé thì không ra được, còn hắn thì không vào được, bây giờ phải làm sao!”
Diệp Thiên trầm mặc không nói nên lời, lo lắng, đủ loại cảm xúc phức tạp nhất thời tràn ngập tâm trí.
“Mẹ mẹ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!