Bình Tây Vương không thể tin đó là sự thật.
Phải biết rằng, ông ta đã sống gần hàng chục triệu năm, chưa từng nghe nói đến văn còn có thể giết người.
Hơn nữa, người bị giết là Ngũ Hành Tiên Quái Bất Tử, cao thủ chính của Bình Tây Vương phủ.
Đây là một thực tế mà ông ta không thể chấp nhận được.
Ngũ Hành Tiên Quái đều là Thái Hư Cảnh đại viên mãn, sự hợp tác của năm người thì phải có 20 Thái Hư Cảnh đại viên mãn thì mới có thể đánh được với họ. Một sự kết hợp mạnh mẽ như vậy mà đã bị giết bởi một văn nhân, đây chỉ quả thật là đầm rồng hang hổ, không đáng tin cậy!
“Các người có phải là nhận được tin tức giả hay không, văn làm sao có thể giết người? Chứ đừng nói tới Ngũ Hành Tiên Quái!” Một lão tướng chất vấn.
Người truyền tin cho biết: “Thuộc hạ cũng không tin đây là sự thật, nhưng mà tiểu vương gia thực sự đã nói như vậy nên thuộc hạ chỉ có thể báo sự thật. Nếu vương gia không tin thì có thể truyền âm cho tiểu vương gia để nói chuyện với tiểu vương gia rõ ràng hơn.”
Bình Tây Vương lập tức lấy đá truyền âm ra và gửi truyền âm cho tiểu vương gia.
Ông ta vừa trên đường đánh trận về nên ông ta không nhận được truyền âm của tiểu vương gia, vì vậy tiểu vương gia đã thông báo cho Bình Tây Vương thông qua bộ phận truyền âm của đại quân.
Rất nhanh sau đó, truyền âm đã được kết nối.
“Bổn vương hỏi con, chuyện Ngũ Hành Tiên Quái Tiên bị một văn nhân dùng văn để giết chết là đúng hay sai?” Bình Tây Vương hỏi.
Tiểu vương gia đáp: “Ba, là sự thật. Con đã tận mắt nhìn thấy anh Diệp làm thơ, trong nháy mắt giết chết Ngũ Hành Tiên Quái, không có chút hư cấu. Ba mau trở về hồi sinh Ngũ Hành Tiên Quá, thuận tiện làm thịt tên họ Diệp kia, con không tin một văn nhân như thế lại có thể đánh chết người ba uy mãnh của con!”
Bình Tây Vương cau mày thật sâu, ông ta tin con trai mình sẽ không nói dối mình nên tò mò hỏi: “Văn gì mà có sức mạnh như vậy?”
Tiểu vương gia nói: “Con cũng không có hứng thú với thơ lắm vì vậy con đã không viết nó ra, nhưng mà câu cuối cùng con nhớ là ‘cung cứng co lên như trăng tròn. Miền Tây Bắc. Bắn thiên lang’ đọc xong câu này thì mấy người ở phía tây bắc của anh Diệp, đám người Ngũ Hành Tiên Quái trên bầu trời và hàng chục vị Tiên Tôn đều biến thành thiên lang và đều bị bắn chết bởi những mũi tên sắc nhọn. Chuyện này thật quá quỷ dị, con rất sợ hãi, thật may là anh Diệp đó không cho con một mũi tên, nếu không thì con đã sớm đi gặp tổ tông rồi!”
“Chuyện này bổn vương biết rồi.”
Bình Tây Vương kết thúc truyền âm, vỗ bàn hét lớn: “Tất cả các tướng quân có mặt!”
“Có mạt tướng!”
“Các ngươi canh giữ biên giới, không được phép để yêu tộc và ma tộc bước chân vào lãnh địa của tiên tộc của ta. Bổn vương phải trở lại một chuyến lãnh giáo xem anh Diệp có thể giết người văn đó là như thế nào, xem văn đó lợi hại ra sao!”
“Vâng! Vương gia!”
Bình Tây Vương giao phó công việc xong thì cưới Thao Thiết chạy về Thiên Châu Thành.
Nhà họ Tiêu.
Trần Tiên Công và những người khác đều đã say và được sắp xếp nghỉ ngơi, Diệp Thiên cũng hơi say và được Đóa Đóa và Tiêu Cẩm Sắc dìu vào phòng.
“Đóa Đóa, đi ra ngoài đi, ta sẽ chăm sóc cho ba của cô.” Tiêu Cẩm Sắc nói.
Đóa Đóa cười toe toét: “Chị Cẩm Sắc, chị không phải muốn chiếm tiện nghi của bả em chứ?”
“Làm sao có thể!” Tiêu Cẩm Sắc ngượng ngùng nói: “Ta, ta... không chiếm tiện nghi của ba cô, người ta còn là hoàng hoa đại khuê nữ, làm sao có thể không tự ái được chứ.”
Đóa Đóa cười nói: “Ta hy vọng cô có thể tự ái được.”
Nói xong, cô vung tay lên.
Tiêu Cẩm Sắc dường như cảm thấy rằng mình đã nói điều gì đó sai.
“Nếu sớm biết Đóa Đóa sẽ nói vậy thì mình sẽ không nói thế.”
Cô ấy bĩu môi, đóng cửa lại, lấy một chậu nước nóng, lau mặt cho Diệp Thiên.
Vừa lau, cô ấy vừa ngắm nhìn khuôn mặt của Diệp Thiên, khóe miệng dần nhếch lên nụ cười cong như hình lưỡi liềm, trong miệng lẩm bẩm: “Càng nhìn càng thấy khiến lòng người kích động, không chỉ có đẹp trai mà trình độ văn thơ cao, lại còn có thể chơi đàn và sáng tác nhạc, giá trị vũ lực cũng đáng kinh sợ. Mấu chốt là còn có thể giết người văn, anh ấy đúng là một người đàn ông hoàn mỹ. Mình có thể biết anh ấy, nhân lúc anh ấy say mà lau mặt cho anh ấy thì thực sự quá vinh hạnh rồi!”
Cô ấy lẩm bẩm, trong lòng giống như có con nai nhỏ chạy loạn, cô ấy có ý muốn chủ động dâng hiến cuộc đời mình.
Nhưng mà sau khi nghĩ lại, Đóa Đóa đã nói rằng phải biết tự ái nên cô ấy không dám làm trái, vì sợ Đóa Đóa biết được cô ấy không tự ái liền giận cô ấy nói cô ấy dụ dỗ ba mình.
“Mình phải làm sao để giành được sự sủng ái của thầy Diệp đây?” Cô ấy tự hỏi mình.
Cô ấy tự cảm thấy bản thân không có điểm gì nổi bật để có thể khiến Diệp Thiên chú ý đến mình.
Diệp Thiên đã ở nhà họ Tiêu nhiều ngày như vậy, cô ấy cố ý tạo ra cảm giác tồn tại của mình trước mặt hắn nhiều lần, nhưng ,à Diệp Thiên cũng không nhìn cô ấy quá nhiều. Cô ấy lại cảm thấy tự ti nên cũng không dám nói thích anh ấy, cô ấy sợ khi nói ra thì Diệp Thiên sẽ không ở nhà họ Tiêu nữa, sau đó cô ấy cũng không có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thiên.
“Ôi! Thích một người thì ra là khó như vậy!”
Cô ấy thở dài, ra ngoài đổ nước, sau đó ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn Diệp Thiên như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
Diệp Thiên ngáp một cái ngồi dậy.
“A, tại sao cô lại ngồi ở đây?” Diệp Thiên hỏi.
Tiêu Cẩm Sắc cười: “Thầy uống nhiều quá, tôi sợ thầy nôn, khó chịu nên vừa trông chừng vừa chăm sóc cho thầy. Không ngờ thầy uống nhiều rượu như vậy mà không nôn mửa, tôi đã không có cơ hội để chăm sóc thầy.”
Diệp Thiên giang hai tay, cười: “Cũng không cởi áo khoác cho người ta, còn nói là chăm sóc người ta?”
Tiêu Cẩm Sắc đỏ mặt, cúi đầu nói: “Đóa Đóa hi vọng rằng tôi tự ái, cho nên tôi... không dám cởi cho thầy.”
Diệp Thiên không khỏi bật cười: “Cởi áo khoát thôi mà làm sao đã không tự ái rồi?”
Tiêu Cẩm Sắc cười toe toét: “Vậy bây giờ tôi sẽ giúp thầy cởi áo khoác.”
Diệp Thiên trừng mắt nhìn cô ấy: “Bây giờ đã dậy rồi còn cởi ra làm gì? Không biết chăm sóc người ta một chút nào.”
Tiêu Cẩm Sắc cúi đầu nói: “Vậy thì lần sau, tôi nhất định sẽ... chăm sóc thầy thật tốt.”
Diệp Thiên đi ra ngoài liền đi xem đan dược hắn luyện chế, còn chưa hoàn thành, đan dược tốt nhất phải luyện chế từ từ, tiên tộc này có rất nhiều đan dược tốt, nhất định phải vượt qua những đan dược này. Có thể dùng đan dược này để đổi lấy của cải của các tộc khác thì nhất định phải tinh tế tinh luyện.
Không lâu sau thì Trần Tiên Công và những người khác cũng dần tỉnh dậy, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với Diệp Thiên.
“Thầy Diệp, thầy làm đan dược gì mà thơm như vậy?” Trần Tiên Công tò mò hỏi.
Diệp Thiên nói: “Có đan dược chữa bệnh, có dan dược để phục hồi thể lực, có đan dược để nâng cao nhận thức tinh thần... và có cả đan dược khiến phụ nữ sử dụng xong có thể trở nên đầy đặn và xinh đẹp hơn.”
“Ồ!” Đậu Tiên Hầu cười hỏi: “Thầy Diệp cũng thích mấy người phụ nữ đẹp sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!