Ầm ầm ầm !
Mũi tên sắc bén bắn xuyên qua khoảng không, kéo theo một cái đuôi dài, giống như hàng chục thiên thạch xuyên qua bầu trời, bắn vào đám người Ngũ Hành Tiên Quái và một đám cao thủ Thái Hư đang bị bao quanh bởi những chữ vàng.
Những người này sợ hãi đến mức đập vào vòng vây do chữ vàng tạo thành, nhưng dù có đập phá cỡ nào cũng không thể làm nổ tung vòng vây.
“Chết chắc rồi! Chết chắc rồi!”
Mấy người Ngũ Hành Tiên Quái sắp khóc, ở trong vòng vây không biết phải làm sao.
Rất nhanh sau đó.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, hàng chục mũi tên sắc bén bắn vào chữ vàng trong vòng vây và làm nổ chữ vàng, sau đó đâm vào Ngũ Hành Tiên Quái và các vị Thái Hư khác, đóng đinh vào cơ thể, xâu chuỗi lại như những viên hồ lô, xâu thành rất nhiều chuỗi.
“A!” Họ la hét thảm thiết.
Giây tiếp theo!
Đùng đùng đùng!
Mũi tên sắc nhọn nổ tung trong cơ thể họ, làm nổ tung xác thịt và thần hồn của họ.
Máu thịt văng khắp nơi!
Hàng chục Tiên Tôn đã ngã xuống hoàn toàn.
Nhãn cầu và trái tim của những người xem cũng muốn nổ tung theo!
Toàn bộ Tiên Châu Thành như thể nhấn nút tắt tiếng, lập tức trở nên im lặng, yên lặng đến chết lặng!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, sợ hãi, chấn động, kinh hoàng, khi nhìn cảnh này thì trong bụng như có sóng thần cuộn trào.
Đặc biệt là tiểu vương gia, Bạch Vũ Phàm và những người khác, trong đôi mắt cũng đã mất đi màu đen, đều là màu trắng, giống như mắt của người chết vậy. Miệng của há to đến mức thậm chí máu thịt rơi vào mà không biết, hồn đã xuất lên đến tận chín tầng mây, sốc đến tận não, mất đi tri giác.
“Các học trò cảm thấy như thế nào, thầy Diệp không nói dối các người đúng không? Văn khi đạt tới trình độ nhất định cũng có thể giết người, ngay cả Thái Hư đại viên mãn cũng cũng có thể giết, hơn nữa còn là thuấn sát.”
Diệp Thiên quay lại và cười nói với học trò của mình.
Những gì hắn nói như sấm sét phá vỡ bầu không khí im lặng, mọi thứ hồi sinh trong tích tắc, cả thành trì bùng nổ.
“Trời ạ! Ta đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy văn có thể giết người, uy lực kinh người, còn khốc liệt hơn cả võ!”
“Thật là mở mang tầm mắt! Hôm nay đúng là đã được mở mang tầm mắt! Giết người bằng văn này còn mạnh hơn cả giết người bằng vũ lực!”
“Anh Diệp không phải là đại văn hào! Là một đại văn tiên! Một đại văn tiên có thể giết người bằng văn!”
Trần Tiên Công và những người khác quỳ trên mặt đất ngưỡng mộ và tôn thờ Diệp Thiên.
“Thầy Diệp, thầy thật giống như là một vị thần vậy, một chiêu lấy văn giết người này thật sự là quá siêu phàm, có thể gọi là kỳ tích. Trong toàn bộ đại lục Thiên Thánh, chỉ có thầy Diệp mới có thể giết người bằng văn!” Trần Tiên Công khâm phục sát đất, sắp bắt kịp với sự tôn kính của ông ta đối với tiên hoàng rồi.
“Thầy Diệp, thầy có phải là một đại văn tiên đến từ Thiên Giới không?” Đậu Tiên Hầu hỏi.
Con của An Tiên Hầu gật đầu như mổ thóc: “Thầy Diệp chắc là từ Thiên Giới xuống, bởi vì Địa Giới không ai có thể giết người bằng lời văn!”
Phụt!
Đóa Đóa không thể nhịn được cười.
Cô biết ba mình tuyệt đối không phải là giết người bằng văn gì đó, mà ba cô chỉ dùng thực lực Kim Tiên của mình để hoàn toàn đè bẹp bọn họ, sau đó đổi tên là giết người bằng văn như vậy.
Khi người nào đó đã đạt đến một mức sức mạnh nhất định thì có thể giết người vô hình chỉ bằng một ý nghĩ, đừng nói đến việc giết người bằng văn, thậm chí là nói có thể giết người bằng rắm thì ba cô cũng có thể làm được.
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Thầy Diệp ta không phải từ Thiên Giới giáng xuống, ta chỉ là văn tiên mà thôi, là người văn tiên có thể giết người bằng văn. Các người hãy đứng dậy hết đi, chờ văn của các người đạt tới trạng thái giống củ thầy Diệp tôi thì các người có thể giết người bằng văn.”
Hắn vừa nói như thế thì Trần Tiên Công và những người khác càng trở nên quyết tâm coi Diệp Thiên là một người thầy và tự nhắc nhở rằng họ phải quyết tâm theo đuổi thầy Diệp để sau này có một ngày nào đó họ có thể trở thành một đại văn tiên!
“Như thế nào rồi hả bọn chuột nhắt kia?” Diệp Thiên quay đầu nhìn tiểu vương gia.
Ừng ực!
Tiểu vương gia cùng những người khác nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt Diệp Thiên liền thay đổi.
“Các người có muốn ta làm thêm một bài thơ giết người nữa không?” Diệp Thiên cười hỏi.
“Đừng tới! Đừng làm!”
Tiểu vương gia vội vàng giơ tay ngăn cản, không nói gì liền chạy đi như một cơn gió, Bạch Vũ Phàm và những người khác cũng nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường, bọn họ không dám đợi một giây vì sợ Diệp Thiên sẽ ngâm thơ cho họ nghe và sau đó giết họ trong vô hình!
“Rầm rầm rầm!”
Sau khi tiểu vương gia và những người khác chạy chật vật chạy trốn thì những người hâm mộ Diệp Thiên đều reo hò phấn khích.
Mà Diệp Thiên đã gọi ra Di Âm Hỗn Độn và hồi sinh Thương Tùng Tiên Nhân, gia chủ Tiêu và những người khác.
“Còn người thì sao? Tiểu vương gia đi đâu? Thầy Diệp cho bọn họ bảo vật, sau đó bọn họ liền chạy đi sao?”
Sau khi được sống lại, Thương Tùng Tiên Nhân hỏi.
Những người hâm mộ Diệp Thiên đã kể cho họ nghe tình hình lúc đó, Thương Tùng Tiên Nhân nghe xong thì khiếp sợ không thôi, họ nói có cơ hội thì muốn Diệp Thiên biểu diễn cho bọn họ xem làm thế nào để giết người bằng văn.
“Ha ha!” Diệp Thiên bật cười.
“Có cơ hội, nhất định sẽ có cơ hội. Chúng ta quay lại tiếp tục nói chuyện uống rượu, nghe Cẩm Sắc đánh đàn và ca hát.”
“Tốt tốt!”
Mọi người tâm trạng vui vẻ, sự ngưỡng mộ của họ đối với Diệp Thiên cũng bùng nổ đến cực điểm, họ vây lấy Diệp Thiên mời vào chính điện như một vị thần.
Sau đó, họ ca hát và nhảy múa, tràn ngập niềm vui và tiếng cười.
Câu chuyện anh Diệp giết người bằng văn cũng được người dân Tiên Châu Thành lan truyền, gây chấn động mạnh.
“Quá kinh khủng!”
Tiểu vương gia đã trốn tránh xa, trong lòng không khỏi nói: “Thật không ngờ văn cũng có một mặt đáng sợ như vậy, tiểu vương gia ta coi như là có thể mở rộng tầm mắt rồi!”
Bạch Vũ Phàm kinh hãi nói: “Đây không phải là văn nhân, đây là văn tiên!”
Tiểu vương gia gật đầu: “Đúng vậy, là văn tiên, đây là một văn tiên vô cùng đáng sợ!”
“Nhưng mà tiểu vương gia ta cho rằng văn tiên thì cũng chỉ là văn tiên, nhất định không phải là đối thủ của Kim Tiên, cho nên ta phải nhờ ba đến để thu dọn tên Diệp văn tiên này và hồi sinh Ngũ Hành Tiên Quái mới được!”
Dứt lời thì anh ta bắt đầu truyền âm cho Bình Tây Vương.
Mà lúc này, cách nơi này mấy tỉ dặm bên trong Tiêu Dao Vương phủ.
Một ông già xoa xoa thái dương, ngồi dậy khỏi chiếc giường sang trọng.
“Vương gia, ngài đã tỉnh.” Một lão nô cung kính mỉm cười.
Tiêu Dao Vương hỏi: “Bổn vương đã ngủ bao lâu?”
“Vương gia đã ngủ gần một ngày một đêm.”
“Oh!”
Tiêu Diêu Vương vẻ mặt kinh ngạc: “Bổn vương mấy triệu năm cũng chưa từng say, thế nhưng lần này ngủ say cả ngày lẫn đêm?”
Lão nô cười khổ: “Sau khi nhìn thấy bài Tương Tiến Tửu của thầy Diệp thì vương gia đã vô cùng say mê bèn gọi một đám người đến, sau đó dùng rượu ngon mà bệ hạ đã ban thưởng mấy trăm vạn năm để uống. Ngài còn học từ thầy Diệp dũng cảm nói với khách rằng sẽ uống 300 chén, đây chính là trăm vạn năm say, uống xong 300 chén thì mấy vị khách đều ói ra máu, vương gia thì ngủ cả ngày lẫn đêm, suýt mất mạng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!