Một tháng sau, hắn đến triều.
Các con trai của Diệp Thiên cùng nhau tụ họp.
“Tuyên chỉ đi.”
Sau khi lên triều thì Diệp Thiên nói một tiếng, Lý công công lập tức tuyên đọc thánh chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, chỉ dụ của bệ hạ để có được thiên hạ như ngày hôm nay là quyết tâm vô cùng lớn. Trăm việc đang chờ hưng thịnh, các con trai của trẫm nên giúp đỡ xã tắc, nay trẫm phong vị nhị đế tử Tần Quang Minh làm Tần Vương quản chính vụ 30 tinh cầu ở biên cảnh Bắc Bộ. Phong lục đế tử Diệp Tử Cường là Sở Vương quản chính vụ 33 tinh cầu ở Nam Bộ, thất đế tử Diệp Tử Bình là Tề Vương phụ trách các vấn đề chính vụ 30 tinh cầu ở vùng phía tây; thất đế tử Diệp Tử Bình là Tề Vương phụ trách các vấn đề chính vụ 31 tinh cầu ở phía tây; cửu đế tử Diệp Tử Thành là Yến Vương phụ trách các vấn đề chính vụ ở 28 tinh cầu ở phía đông... Các đế tử sau khi phong vương sẽ rời khỏi kinh đô trong vòng mười ngày. Sau đó đến nơi phân công nhậm chứ, nếu không có chỉ dụ thì mỗi năm chỉ được trở lại triều đình ba lần và mỗi lần không quá năm ngày. Nếu vi phạm lệnh thì hủy bỏ chức tước!”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Các đế tử quỳ lạy tạ ơn hoàng ân.
Phong vương cho bọn họ để họ dọn ra ngoài để cho cho bọn họ ít có cơ hội ở bên cạnh mẹ mình, hoàng cung cũng có thể yên tĩnh hơn, nếu không hắn sợ rằng hoàng cung sẽ náo loạn nếu hắn rời đi.
Mặc dù quẻ của quân sư cho thấy triều đình sẽ vẫn hỗn loạn, nhưng mà những gì hắn có thể làm là ngăn không cho tình trạng hỗn loạn trở nên quá ghê gớm và không làm rối loạn triều cương.
Đối với sự hỗn loạn nhỏ thì muốn loạn thì loạn, không làm lung lay nền tảng của hoàng triều Đại Trung là được.
Và thời gian một năm rồi lại một năm rôi qua.
Mong muốn rời khỏi Tử Vi Tinh của Diệp Thiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn hiểu sự thật của việc sinh ra trong đau khổ và chết trong an nhàn.
Dù ở an nhàn thì rất thoải mái, hắn cũng tận hưởng những ngày tháng yên bình như vậy. Nhưng mà nếu cứ đắm chìm trong ngày tháng an nhàn lâu ngày thì con người sẽ suy đồi, mất động lực, khi nhân tộc vào thì hậu quả sẽ rất tai hại.
Ban đầu, hắn vốn muốn đợi Tư Thần trở về và tổ chức đám cưới cho thằng bé với công chúa Thiên Khải thì mới lên đường đến đại lục Thiên Thánh.
Nhưng mà thời gian lâu quá, hết lần này đến lần khác, không đợi mười năm thì sợ cũng không được.
Vì vậy, hắn quyết định không chờ đợi nữa, dự định đi đến đại lục Thiên Thánh trong tương lai gần này. Vì thế nên hắn đã tập hợp tất cả những nhân vật cốt cán ở triều đình lại với nhau.
“Ba ngày tới thì trẫm quyết định rời Tử Vi Tinh và đi dạo một chuyến trong vũ trụ. Chuyến đi này sẽ mất ít nhất vài trăm năm hoặc lâu nhất là hàng nghìn năm, thái tử sẽ thay trẫm giám sát đất nước và các khanh sẽ phải vô điều kiện trợ giúp thái tử và đưa hoàng triều Đại Trung chúng ta phát triển lớn mạnh, các người có biết không?”
Diệp Thiên liếc nhìn vài đại thần rồi nói.
“Chúng thần nguyện thề chết dốc sức với thái tử điện hạ!” Tất cả các chúng thần đồng thanh.
“Vậy thì tốt.”
Diệp Thiên nhìn về phía quân sư nói: “Thái tử sẽ giao cho quốc sư quản, quốc sư phải tiêu tốn nhiều công sức rồi.”
“Thần biết.”
Sau đó, Diệp Thiên lại nhìn về phía Quốc trượng gia: “Thái Úy lo việc quân sự thật tốt, việc huấn luyện đại quân cũng không thể dừng lại, cũng không thể dừng công việc trưng thu. Mục tiêu là hàng nghìn tỷ và cái này gánh nặng sẽ đổ lên vai Thái Úy.”
“Thần sẽ không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!”
Sau đó Diệp Thiên lại nhìn Mục Toàn Cơ: “Thái Sư, nếu có chiến loạn thì có thể tự mình xử lý, nếu có manh mối thì lập tức chặn lại, không được để lửa tràn thảo nguyên.”
“Thần nhất định sẽ làm như vậy!”
Cuối cùng nhìn vào một nhóm quan văn vừa thăng chức: “Thừa tướng, nhất định phải quản văn võ trong triều thật tốt, không được kết bè kéo cánh. Nếu phát hiện thì tất cả sẽ bị cách chức và xử lý thật nghiêm, ông đã nghe chưa?”
“Thần nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của bệ hạ!”
Diệp Thiên suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Nếu Tư Thần trở lại thì để thằng bé chịu trách nhiệm chinh chiến ở tinh vực bên ngoài. Thằng bé thích đánh trận thì cứ để thằng bé đánh cho thỏa thích, phái binh đến các tinh vực bên ngoài để cho bọn họ thần phục hoàng triều Đại Trung chúng ta, những người không chịu thần phục thì cứ để Tư Thần xuất quân đến tiêu diệt.”
“Nói chung là nếu có thể không để cho thằng bé nhàn rỗi thì cũng đừng để thằng bé nhàn rỗi, để cho thằng bé đánh trận nhiều hơn.”
“Nếu thằng bé mang công chúa Thiên Khải trở về thì nói mệnh lệnh của trẫm là để thằng bé kết hôn với công chúa Thiên Khải, sau đó làm cho thằng bé một hôn lễ thật tốt.”
“Chúng thần hiểu rõ!”
Diệp Thiên luôn cảm thấy có chút không yên lòng, hắn muốn làm cái gì đó, nhưng sau khi nghĩ lại cũng không biết phải làm cái gì.
Cuối cùng chỉ có thể xua tay: “Quốc sư ở lại, những người khác rời đi.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Sau khi tất cả mọi người lui ra ngoài, Côn Dương Hạ nói: “Bệ hạ, đừng quá lo lắng. Mọi việc đều đã có vận mệnh của nó, có lúc nên chuẩn bị kỹ, có lúcc cứ thuận theo tự nhiên là được. Chuyện gì đến cũng sẽ đến, bởi vì một số việc là không thể sớm dừng lại được.”
Diệp Thiên mỉm cười: “Cũng được, binh tới tướng đỡ nước đến đất chặn. Nói tóm lại là quốc sư cứu cảnh giác cao độ, không để cho hoàng triều Đại Trung rối loạn, nền tảng không thể lung lay. Sớm hay muộn gì thì nhân tộc cũng sẽ đến và đòi hỏi quốc gia phải mạnh mẽ để đi chặn.”
“Trong lòng thần biết rõ, chỉ cần thần có mặt thì nhất định sẽ giúp bệ hạ bảo hộ hoàng triều Đại Trung!”
Công Dương Hạ chắc như đinh chém sắt nói.
Diệp Thiên gật đầu, nói: “Ma nữ nào sẽ gây hỗn loạn triều cương thì trực tiếp cho vào lãnh cung, trẫm sẽ luu lại thánh chỉ cho quốc sư.”
“Vâng, thưa bệ hạ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!