“Ái phi đứng dậy rồi nói chuyện.” Diệp Thiên đỡ Tần Liên Tâm đậy.
“Không.”
Tần Liên Tâm vùi đầu xuống đất: “Nếu bệ hạ không đồng ý với thần thiếp thì thần thiếp sẽ quỳ mãi không đứng lên.”
“Hồ đồ!”
Diệp Thiên kéo Tần Liên Tâm đứng dậy, nghiêm túc nói với cô: “Bảo Bảo là người trẫm đã lựa chọn cẩn thận, là thái tử thích hợp nhất. Nếu để cho trẫm phế bỏ thằng bé, vậy nàng nói xem trẫm nên lập ai làm thái tử?”
Tần Liên Tâm nghẹn ngào: “Thần thiếp không biết, nhưng mà thần thiếp biết còn có rất nhiều đế tử thích hợp làm thái tử hơn. Thần thiếp vẫn mong bệ hạ có thể chọn một nhân tài khác.”
Vừa nói, cô vừa rơi hai dòng nước mắt.
Diệp Thiên lau đi nước mắt cho cô, chậm rãi nói: “Trẫm biết lần trước dọa giết Bảo Bảo khiến trong lòng nàng gieo mầm sợ hãi, chỉ sợ có lần khác trẫm sẽ giết thằng bé?”
Tần Liên Tâm gật gật đầu, nói: “Người sống một đời ai mà không mắc lỗi chứ? Bảo Bảo không phải thánh nhân, sau này nhất định sẽ phạm sai lầm, thà rằng là lỗi nhỏ thì chẳng sao, nếu như phạm sai lầm lớn, thần thiếp sẽ sợ...”
Diệp Thiên ngắt lời cô, cười nói: “Ái thiếp suy nghĩ nhiều quá, ngồi càng cao khả năng phạm sai lầm càng thấp, bởi vì đang ở địa vị cao nên muốn làm gì cũng không được. Nhiều việc cần cùng các đại thần thương nghị, xác định có độ khả thi co thì mới làm được.”
“Hơn nữa hoàng triều Đại Trung chúng ta còn có quốc sư Công Dương Hạ, một đám đông quan giỏi, danh tướng, bọn họ đều sẽ trở thành cánh tay phải của Bảo Bảo. Nếu có chuyện gì thì Bảo Bảo cứ bàn bạc với bọn họ, nếu như việc gì sai thì các đại thần sẽ không đồng ý với thằng bé. Nếu chuyện nào đúng thì các đại thần sẽ đồng ý làm điều đó.”
“Vì vậy, nàng cũng không phải lo lắng về việc Bảo Bảo mắc phải sai lầm lớn một lần nữa. Nàng phải tin tưởng vào Bảo Bảo, thằng bé cũng không phải là một người ngu ngốc vô năng. Thằng bé có thể nghe lời khuyên, biết sai liền sửa chữa, trẫm sẽ không đưa thằng bé lên đoạn đầu đài nữa.”
“Chưa kể đến việc đẩy thằng bé lên pháp trường chém đầu lần đó cũng là phương pháp mà trẫm đã cùng quân sư thương lượng, lấy lùi làm tiến khiến các tướng phải đồng ý phương pháp của Bảo Bảo để dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn.”
“Bằng không, nàng cho rằng trẫm tâm địa sắt đá đến nỗi không quan tâm đến tình cảm ba con sao?”
“Lạc Lạc mắc lỗi mà trẫm không trách thằng bé, chẳng lẽ Bảo Bảo không có lỗi mà trẫm lại đi giết thằng bé sao, trẫn ngu xuẩn như vậy sao?”
“Trẫm đối với Bảo Bảo là dụng tâm lương khổ, ái phi trong lòng nàng có thể đừng có ghi hận trận trẫm, oán hận trẫm mà không để Bảo Bảo san sẻ gánh nặng cho trẫm?”
Tần Liên Tâm sau khi nghe lời này thì sững sờ, chớp chớp đôi mắt đẹp, nghi ngờ hỏi: “Bệ hạ chém đầu Bảo Bảo là cùng quân sư bàn bạc dùng chiêu lấy lùi làm tiến sao?”
“Ừm.”
Diệp Thiên gật đầu: “Biện pháp của Bảo Bảo là do được sự cho phép của trẫm, trẫm đồng ý cho thằng bé làm như vậy cho nên thằng bé mới làm như vậy, không ngờ các tướng quân lại phản ứng mãnh liệt như vậy.”
“Nếu trẫm không đồng ý với kế hoạch của Bảo Bảo thì thiên hạ không thể yên, nhưng mà nếu trẫm kiên quyết ủng hộ hành động của Bảo Bảo thì trong lòng các tướng sĩ sẽ nguội lạnh, sẽ oán hận Bảo Bảo rất lâu.”
“Cho nên đồng ý hay không đồng ý với những gì Bảo Bảo làm đều không tốt cho Bảo Bảo và cũng không tốt cho trẫm. Vì vậy, quân sư đã cho trẫm một kế là lấy việc chém Bảo Bảo để dập tắt nỗi oán hận của Bảo Bảo, đồng thời dùng cớ giải quyết dư nghiệt để binh sĩ bọn họ không có cách nào đi, chỉ có thể vô điều kiện đồng ý cách làm của Bảo Bảo. Như vậy thì Bảo Bảo giải quyết được chuyện dư nghiệt làm loạn thì cũng tương đương với việc cứu mạng bọn họ, không chỉ sẽ không hận Bảo Bảo mà bọn họ cũng sẽ biết ơn Bảo Bảo.”
“Khi trẫm chọn thái tử, Quốc trượng gia đã bầu Bảo Bảo làm thái tử nên có thể thấy, hành động của Bảo Bảo đã ăn sâu vào lòng của quân sĩ, bọn họ đều biết ơn thằng bé. Bảo Bảo cũng đã có uy tín và địa vị trong triều, nền tảng cũng đã được buộc chắc chắn, còn sợ chức thái tử của thằng bé không vững sao?”
“Hay nàng nghĩ rằng khi Bảo Bảo mắc sai lầm trong tương lai thì trẫm sẽ kéo thằng bé ra và chém đầu thằng bé?”
“Tôi là loại người không quan tâm đến tình cảm gia đình như vậy sao?”
“Hu hu hu...”
Tần Liên Tâm nghe xong lời này thì khóc: “Nói như vậy là thần thiếp đã trách nhầm bệ hạ sao?”
Diệp Thiên cười nói: “Nàng trách trẫm không sai, là do trẫm muốn để nàng có thể diễn tốt vở kịch này nên không nói thật cho nàng. Điều này đã làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, lúc này nàng mới sợ trẫm và cho rằng trẫm đã thay đổi, nhưng thực ra trẫm không thay đổi, trẫm vẫn sủng ái nàng nhất và yêu nhất 3 đứa con Bảo Bảo, Lạc Lạc và Đóa Đóa nhất.”
“Hu hu hu...”
Tần Liên Tâm càng khóc lớn hơn, quỳ trên mặt đất khóc: “Thần thiếp có tội, thần thiếp đã trách oan bệ hạ, xin hãy phạt thần thiếp.”
“Được rồi.”
Diệp Thiên nói: “Trẫm sẽ trừng phạt nàng hầu hạ trẫm ngủ.”
Phụt!
Tần Liên Tâm nín khóc nở nụ cười: “Đây không phải một hình phạt, đây rõ ràng là một phần thưởng.”
“Ha ha!”
Diệp Thiên cười nói: “Vậy nàng có muốn phần thưởng này không?”
Tần Liên Tâm gật đầu, đứng dậy cởi quần áo cho Diệp Thiên.
Buổi tối hôm nay, cô hầu hạ Diệp Thiên đặc biệt nhiệt tình và hài lòng.
Còn Thẩm An Kỳ thì tức giận mắng Diệp Tử Cường: “Tại sao con lại vô dụng như vậy? Con không thể phân ưu với phụ hoàng mình trong việc chính sự, cũng không thể chia sẻ việc quân sự với phụ hoàng. Sao mẹ lại sinh ra đứa con phế vật như vậy chứ, thật là tức chết mẹ!”
Diệp Tử Cương chỉ bĩu môi: “Phụ hoàng không cho con cơ hội thể hiện, làm sao con có thể san sẻ gánh nặng cho phụ hoàng?”
“Khi phụ hoàng con bảo mấy đứa con đưa ra cách giải quyết dư nghiệt không phải là đã cho con cơ hội rồi đó sao? Đó là bởi vì con vô dụng nên không tìm ra cách, thế thì tại sao con lại trách phụ hoàng con không cho con cơ hội? Vấn đề là ở chính mình, không nên trách phụ hoàng con có biết không?” Thẩm An Kỳ mắng.
Diệp Tử Cương chỉ cúi đầu, tràn đầy không cam lòng.
“Đi tìm ông bà nội để cho hai người họ nhờ phụ hoàng con cho con một chức vị nhỏ. Bắt đầu từ phía dưới tích lũy kinh nghiệm cho tốt, cái chức thái tử này ở các triều đại bị phế đi rồi lập lại rất nhiều cho nên con vẫn còn có cơ hội. Nếu như ông bà nội có thể xin cho con một chức vụ thì con nhất định phải làm việc tốt và làm ra thành tựu cho mẹ có biết chưa?” Thẩm An Kỳ nghiêm nghị nói.
“Con biết rồi mẫu phi.” Diệp Tử Cương rời đi.
Ngày hôm sau, Diệp Diệu Hà và Dương Thu Thanh đi tìm Diệp Thiên.
“Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?” Diệp Thiên cười hỏi.
Diệp Diệu Hà và Dương Thục Thanh không có công lao gì nên không được sắc phong là Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu được, cho nên hắn vẫn gọi là ba mẹ, người khác gọi là lão tổ tông.
Diệp Diệu Hà không tiện mở miệng nên ra hiệu cho Dương Thục Thanh nói.
Dương Thục Thanh cười nói: “Bảo Bảo trở thành thái tử và Tư Thần trở thành thiếu soái, họ đều vì con mà chia sẻ gánh nặng, nhưng Tử Cương, Tử Bình, Tử Phong, Tử Thành, Tử Mặc… cả ngày đều nhàn rỗi. Không phải đi chọi gà thì chọi chó, không phải hái hoa thì nuôi chim, mẹ hận rèn sắt mà không thành thép. Tại sao Bảo Bảo và Tư Thần đều có tiền đồ mà mấy đứa con họ Diệp lại không có tiền đồ như vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!