Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng rể trùng sinh - Diệp Thiên

Mọi người đều cho rằng nên chiếu chỉ của Tiên Đế sẽ tha cho cả dư nghiệt và đại đế tử. Tuy nhiên, họ chưa từng nghĩ tới Tiên Đế chỉ muốn tha cho đại đế tử và chém đầu dư nghiệt thị chúng.

Điều này thật bất ngờ!

“Làm sao có thể? Làm sao có thể?”

Thẩm An Kỳ và Hoàng Phủ Tang chết lặng.

Nếu Bảo Bảo được thả ra, không phải là không thể chấp nhận được, nhưng mà Bảo Bảo sau khi được thả còn được tiếp tục dùng phương pháp cũ để làm xử lý chuyện dư nghiệt làm loạn và những người lão tướng của Bắc Minh sẽ không được cản trở.

Điều này không chỉ có nghĩa là phương pháp của Bảo Bảo Bảo đã được công nhận mà Bảo Bảo có hy vọng dập tắt chuyện dư nghiệt làm loạn lại?

Nếu Bảo Bảo có thể làm dịu đi việc dư nghiệt làm loạn thì đó sẽ là một thành tựu lớn. Mà nếu Bảo Bảo có được thành tích chính trị này thì chẳng phải anh ấy có cơ hội trở thành thái tử?

Tâm trạng của hai người đột nhiên giống như là từ trên mây rơi xuống, cả người xốn xang, tâm trạng vô cùng tồi tệ!

“Cởi trói cho đại đế tử, đưa đại đế tử xuống đài và chém đầu tất cả những dư nghiệt này.” Mục Toàn Cơ ra lệnh.

“Vâng!” Lập tức có người đến cởi trói cho Bảo Bảo.

“Không thể giết được! Không giết được!” Bảo Bảo hét lên.

“Phụ hoàng muốn tôi tiếp tục giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn lại bằng phương pháp cũ, nhưng lại muốn giết dư nghiệt này. Như vậy thì làm sao tôi có thể dùng phương pháp cũ để làm dịu chuyện dư nghiệt làm loạn chứ!”

“Tôi sẽ đi gặp phụ hoàng cầu xin phụ hoàng thả những dư nghiệt này đi, không thể giết bọn họ! Tuyệt đối không được!” Bảo Bảo vùng vẫy và bị binh sĩ kéo ra khỏi đài hành quyết.

“Đại đế tử, khi chúng tôi đã đến đây lần này là chúng tôi đã lấy mạng của mình để đổi lấy mạng của ngài, ngài đừng tiếc tính mạng của chúng ta, cũng đừng đi tìm phụ hoàng ngài kẻo phụ hoàng ngài lại chém đầu ngài nữa. Ngài được giữ mạng, nếu chúng tôi có chết cũng thì không uổng công chúng tôi đến lần này, chúng tôi có thể chấp nhận kết quả này.” Người đàn ông có râu nói.

“Đúng vậy! Chúng tôi có thể chấp nhận nó!” Những dư nghiệt hét lên.

“Người đến! Thi hành đi! Chém đầu của tôi đo! Chém đầu của tôi đi!” Người đàn ông có râu hét lên.

“Chém!” Mục Toàn Cơ ra lệnh.

“Để chúng tôi thi hành!”

Quốc trượng gia và một nhóm các lão tướng của Bắc Minh Giáo dồn dập lấy ra thần binh và điên cuồng tàn sát dư nghiệt.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Máu thịt vang khắp nơi, cực kỳ bi thảm, đài hành quyết ngay lập tức giống như địa ngục trần gian!

“Không! Đừng giết họ! Đừng giết họ!!”

Bảo Bảo đau lòng hét lên một tiếng nhưng mà giết chóc vẫn chưa dừng lại, một đám dư nghiệt bị chém đầu rơi xuống đất.

Chẳng mấy chốc thì hàng triệu dư nghiệt đều bị tàn sát, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên khiến người xem buồn nôn.

Răng rắc!

Rất nhiều dư nghiệt lẫn lộn trong đám đông người xem nắm chặt đấm nắm lại, vô cùng hận nhóm người của Lâm Bá Thiên.

“Nghiệp chướng! Nghiệp chướng!”

Nhiều người xem đều phát ra âm thanh như vậy, vô cùng thất vọng với Bắc Minh Giáo.

Nhưng vào lúc này, Quốc trượng gia đã lấy ra Di Âm Hỗn Độn và bắt đầu phục sinh bằng phương pháp do Diệp Thiên dạy.

Tiếng đàn như âm thanh của tự nhiên.

Bên dưới tiếng đàn, những thi thể người lần lượt được chữa lành và những dư nghiệt đã sống lại.

“Tình huống gì thế này?”

Mọi người đều ngạc nhiên, khó hiểu và không thể tin được.

Bảo Bảo đang khóc đến thấu tim gan đột nhiên ngừng khóc, nhìn cảnh này không khỏi sửng sốt và kinh ngạc.

Những dư nghiệt đang muốn liều mạng với Bắc Minh Giáo lúc nàu cũng bình tĩnh lại.

Nhất thời, xung quanh đài hành quyết im ắng, chỉ có tiếng đàn du dương vang lên.

Không lâu sau, tất cả dư nghiệt bị chém đều sống lại, nhìn nhau khó hiểu.

“Tại sao giết chúng tôi rồi lại cho chúng ta sống lại?”

Bọn họ nhất thời không hiểu.

Mà lúc này thì Quốc trượng gia cũng đã thu lại Di Âm Hỗn Độn lớn tiếng nói: “Tại sao chúng tôi lại giết dư nghiệt? Tôi nghĩ các người đều hiểu, bởi vì năm đó khi Bắc Minh Giáo đã bị tiêu diệt, những môn đồ còn sống của chúng tôi cũng bị xếp vào loại dư nghiệt và thất giáo đã tàn sát họ một cách khủng khiếp, không chỉ tàn sát họ mà ngay cả cửu tộc của họ cũng không được tha, tất cả đều bị giết dã man. Vì thế nên là bổn tướng, Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên đều đã thống kê chưa đầy đủ thì ít nhất khoảng 15 nghìn tỷ người Bắc Minh Giáo cửu tộc của họ đã bị tàn sát bởi thất giáo.’

“Như có câu nói lấy gậy ông đập lưng ông, thất giáo có thể tàn sát người của Bắc Minh Giáo một cách thê thảm như vậy thì tại sao chúng tôi lại không thể ăn miếng trả miếng mà tàn sát dư nghiệt của thất giáo? Mạng sống của họ quý hơn của chúng tôi sao?”

“Không, mạng sống của bọn họ không quý hơn của chúng tôi và chúng tôi cũng có thể danh chính ngôn thuận mà tàn sát dư nghiệt của thất giáo.”

“Tuy nhiên, đại đế tử của chúng tôi nhân từ, sau khi tính toán kỹ lưỡng nếu tiếp tục giết thì sẽ phải giết hàng trăm nghìn tỷ dư nghiệt của thất giáo. Ngài ấy không thể chịu đựng được khi thấy cảnh máu chảy thành sông, nên ngài ấy đã sử dụng lòng nhân từ của mình để tác động đến dư nghiệt, vì thế nên mới gặp phải sự phản đối của chúng tôi.”

“Vốn dĩ đại đế tử phải chết, nhưng để cứu đại đế tử mà các người lại liều mình xông đến, chúng tôi có lý nào để các người vào chỗ chết?”

“Sau khi quan sát, chúng tôi có thể thấy rằng dư nghiệt cũng là con người, cũng có tình cảm chân thật và có thể sống yên bình trong một cái tinh vực, vì vậy chúng tôi đã gạt bỏ hận thù của mình với thất giáo và trút hận thù của mình bằng sự tàn sát vừa rồi. Từ nay về sau, trong mắt chúng tôi sẽ không có dư nghiệt, sẽ không bao giờ giết bọn họ nữa.”

“Không phải Bắc Minh Giáo của chúng tôi sợ dư nghiệt các người mà là Bắc Minh Giáo của chúng tôi trong lòng có thiên hạ. Đại đế tử có lòng nhân ái, Bắc Minh Tiên Đế của chúng tôi cũng có!”

“Tuy nhiên, những dư nghiệt còn lại dám tiếp tục làm loạn thì chúng tôi nhất định phải giết! Nghe rõ ràng chưa!”

Người đàn ông có râu lập tức quát: “Nếu đại đế tử có tâm tư như vậy, Bắc Minh Giáo cũng có tâm tư như vậy, chúng tôi cũng không phải người vô lý, những dư nghiệt khác thì tôi không biết ngược lại tôi từ nay sẽ không còn là địch của Bắc Minh Giáo nữa. Tôi sẵn sàng làm một lương dân và chào đón kỷ nguyên mới của đại thống nhất!”

“Tôi cũng xin làm một lương dân!”

“Tôi cũng xin làm một lương dân!”

“Tôi cũng xin làm một lương dân!”

Những dư nghiệt hét lên một tiếng và thậm chí nhiều người còn lại lẫn trong đám đông người xem tiến tới để bày tỏ ý kiến của họ.

“Hu hu hu...”

Nhìn thấy cảnh này, Bảo Bảo mừng rỡ kêu lên: “Phụ hoàng thánh minh! Phụ hoàng thánh minh!”

Sau đó, cả thành hô vang: “Bắc Minh Tiên Đế thánh mình! Bắc Minh Giáo vĩnh xương!”

Một tháng sau.

Với nỗ lực của Bảo Bảo Bảo và sự hợp tác của những dư nghiệt như người đàn ông có râu, Bảo Bảo đã tiếp nhận được rất nhiều dư nghiệt đứng đầu và trải qua hàng nghìn cuộc thương lượng với chúng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!