“Các người không giết dư nghiệt, tại sao lại đến chỗ của bổn tọa?”
Trong Dưỡng Tâm Điện, Diệp Thiên nhìn các tướng sĩ đi vào, giả bộ khó hiểu.
Các tướng quỳ xuống lạy.
Sau đó Quốc trượng gia chọc chọc Lâm Bá Thiên, ra hiệu rằng ông ta đã gây rắc rối nên chính mình nói.
Lâm Bá Thiên cười nói: “Tôn Thượng, chúng tôi đến đây là để xin ngài buông tha cho đại đế tử và dư nghiệt, lại để cho đại đế tử tiếp tục dùng phương thức của mình để dẹp loạn chuyện dư nghiệt làm loạn. Chúng tôi tin tưởng đại đế tử trong vòng hai tháng có thể dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn!”
“Xin bệ hạ hãy thả đại đế tử và dư nghiệt, để đại đế tử tiếp tục dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn!” Các tướng sĩ đồng thanh.
Vốn dĩ, bọn họ đến nơi hành quyết để cứu Bảo Bảo.
Kết quả là nhìn thấy đám dư nghiệt cầu xin Bảo Bảo như vậy nên họ quyết định xem Mục Toàn Cơ sẽ làm thế nào.
Mục Toàn Cơ đã chọn đi gặp Tôn Thượng, cũng phù hợp với ý định của họ, ông ta cảm thấy rằng Tôn Thượng sẽ không giết chết đại đế tử và sẽ thả đại đế tử và dư nghiệt đi và để đại đế tử tiếp tục xử lý chuyện dư nghiệt làm loạn. Sau đó họ sẽ nhắm một mắt mở một mắt, coi như không có chuyện gì xảy ra, không bận tâm và không nói về nó nữa. Nếu chuyện dư nghiệt làm loạn lại có thể được giải quyết trong vòng hai tháng thì mọi người sẽ rất vui.
Kết quả là vì để không làm lạnh lòng họ, Tôn Thượng vẫn yêu cầu giết đại đế tử và dư nghiệt khiến họ sợ hãi.
Nếu cả đại đế tử và dư nghiệt đều bị giết thì chuyện dư nghiệt làm loạn lại sẽ không được giải quyết, và tất cả họ sẽ bị áp giải đến nơi hành quyết để chém đầu trước công chúng hai tháng sau đó.
Vì vậy, trong lúc tuyệt vọng, họ không còn cách nào khác là chủ động cầu xin.
“Ồ!”
Diệp Thiên giả vờ tò mò: “Các người không phải hận dư nghiệt lắm sao, không thể nguôi giận nếu không giết bọn họ. Ta hiểu được tâm tình của các người nên ta thà rằng giết hết con trai của ta để làm cho các người cảm thấy thoải mái. Tại sao các lại chạy đến đây để cầu xin?”
Trên thực tế, chỉ cần Diệp Thiên ủng hộ chiến lược dẹp yên dư nghiệt của Bảo Bảo, bất kể họ không đồng ý như thế nào thì các tướng sĩ đều phải nghiến răng nghiến lợi nghen theo và sẽ không có chuyện chém đầu Bảo Bảo.
Nhưng mà làm như vậy, những người tướng sĩ ít nhiều sẽ cảm thấy khó chịu, phàn nàn và xung đột với những dư nghiệt trong tương lai.
Quân sư cho hắn thủ đoạn này, mục đích là khiến cho các tướng quân tích cực ủng hộ chiến lược dẹp yên dư nghiệt của Bảo Bảo, có như vậy các tướng lĩnh sẽ không thất vọng và cũng sẽ cảm tạ Bảo Bảo, như vậy uy danh của Bảo Bảo mới có thể được thiết lập ngay lập tức. Đây còn có hiệu quả còn đáng kể hơn nỗ lực hàng trăm năm của Bảo Bảo.
Đó là lý do tại sao Diệp Thiên không ngần ngại làm lạnh trái tim của Bảo Bảo và Tần Liên Tâm để làm như vậy.
Hai mẹ con bị lạnh lẽo một hồi nhưng được lợi cả đời.
Hắn tin rằng một ngày nào đó, Bảo Bảo và Tần Liên Tâm sẽ hiểu được ý tốt của hắn.
Triệu Thương Thiên lúng túng cười: “Tôn Thượng, những dư nghiệt đó làm chúng tôi thật cảm động. Tuy rằng đáng hận, nhưng cũng có một mặt đáng yêu, trái tim của chúng ta đều là xương bằng thịt vẫn biết phân biệt đúng sai.”
“Nghĩ xem, dư nghiệt đều đã như thế này, nếu chúng tôi không đứng ra để cho Đại Thống Lĩnh Mục giết dư nghiệt cùng đại đế tử, vậy thì sau này thiên hạ sẽ nói gì về chúng ta, nói Tôn Thượng như thế nào?”
“Họ chắc chắn sẽ nói về chúng tôi và Tôn Thượng bằng những lời rất khó nghe. Chúng tôi không quan tâm, nhưng mà danh tiếng của Tôn Thượng là bất khả xâm phạm.”
“Cho nên chúng tôi thà rằng không quan tâm dư nghiệt nữa, cũng không giết dư nghiệt, cũng không để cho danh tiếng của Tôn Thượng bị tổn hại bởi chúng ta.”
“Vì lý do này thuộc hạ đến cầu xin ngài hãy thả đại đế tử và dư nghiệt ra!” Triệu Thương Thiên dập đầu
“Thuộc hạ khẩn cầu Tôn Thượng thả đại đế tử và những dư nghiệt!”
Các tướng cũng quỳ xuống đất.
“Haizz!”
Diệp Thiên giả vờ thở dài: “Bổn tọa quả thực không đánh lòng làm các người lạng lòng, không ngờ các người sẽ không cảm kích. Bổn tọa sẽ mất lòng trước mà đặng lòng sau nói, đây là do các người yêu cầu bổn tọa phải thả đại đế tử và dư nghiệt, bổn tọa sẽ tuân theo nguyện vọng của các người để đại đế tử tiếp tục dùng phương pháp cũ để xử lý chuyện dư nghiệt làm loạn. Nếu lúc đó các người cảm thấy không thoải mái thì cũng đừng tới tìm bổn tọa, bổn tọa sẽ không cho các người công đạo đâu.”
“Không không không!”
Lâm Bá Thiên xua tay lần nữa: “Về sau chúng tôi sẽ không bao giờ đòi công đạo, chúng tôi cũng sẽ không hối hận. Tôn Thượng cũng không cần phải lo lắng cho chúng tôi cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu như sau này chúng tôi có cảm thấy như vậy mà chạy đến chỗ Tôn Thượng đòi công đạo thì Tôn Thượng có thể kéo ra ngoài chém.”
“Chúng tôi cũng cho là như vậy!”
Các tướng đồng thanh.
“Vậy thì được.”
Diệp Thiên đứng dậy nói: “Tiểu Lý Tử lập tức soạn chiếu chỉ thả đại đế tử vô tội và giết hết dư nghiệt đó. Sau đó hạ lệnh đại đế tử tiếp tục dẹp loạn dư nghiệt, lão tướng Bắc Minh Giáo sẽ không cản trở đại đế tử nữa, ai cản trở thì đều bị giết! “
“Vâng, thưa Tôn Thượng!”
Lý Công Tông đi làm chiếu chỉ.
Đám người Lâm Bá Thiên hai mặt nhìn nhau, Quốc trượng gia hỏi: “Bệ hạ, làm sao có thể để cho đại đế tử tiếp tục dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn sau khi đã giết dư nghiệt?”
Ông ta rất lo lắng làm như vậy, đại đế tử sẽ không thể tiếp tục dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn, chuyện dư nghiệt làm loạn không xong thì đến lúc đó bọn họ sẽ bị chém đầu!
Diệp Thiên nhìn gọi ra Di Âm Hỗn Độn ném cho Quốc trượng gia nói: “Trực tiếp thả dư nghiệt đi sẽ làm bổn tọa mất mặt mũi, mặt mũi của các người cũng không còn. Giết dư nghiệt, sau đó lại phục sinh lại bọn họ, nói cho họ rằng ân ân oán oán giữa các người và dư nghiệt kết thúc ở đây, miễn là không gây ra những chuyện hỗn loạn trong tương lai thì Bắc Minh Giáo sẽ không bao giờ giết dư nghiệt nữa.”
“Ha ha!” Cả đám cười ồ lên.
“Vẫn là Tôn Thượng chu đáo, chu đáo!”
“Bằng cách này, thiên hạ sẽ không nói rằng chúng ta mất mặt mà còn sẽ nói rằng chúng ta hào phóng, dùng một hòn đá giết hai con nhạn!”
“Diệu kế! Tôn Thượng đúng là nghĩ ra diệu kế!”
Họ vui vẻ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện và đưa theo Lý công công đến nơi hành quyết.
“Nhìn xem! Trong cung có người theo đến, bọn họ đang cầm chiếu chỉ của Tôn Thượng!”
Ai đó giơ ngón tay lên và hét về một hướng.
Khi tất cả mọi người nhìn vào đó, vẻ mặt của họ trông mong đợi và họ đặc biệt muốn biết liệu nội dung của chiếu chỉ có thả đại đế tử và những dư nghiệt hay không.
“Mẹ, chiếu chỉ của Tôn Thượng đã ban, anh Bảo nhất định phải được cứu!” Đóa Đóa vui vẻ nói.
Tần Liên Tâm chắp tay cầu nguyện.
“Mong bồ tát phù hộ, đây là chiếu chỉ thả Bảo Bảo con trai tôi và những dư nghiệt, đừng giết họ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!