Rất nhanh sau đó, tin tức bên trong cung Tiên Đế truyền ra bên ngoài khiến cho người ta chấn động.
“Trời ơi, Bảo Bảo thật to gan, sao thằng bé dám để Vương Huyền Khôi bắt Lâm Bá Thiên? Thằng bé không biết rằng Lâm Bá Thiên là một cựu chiến binh trung thành của Bắc Minh Giáo. Ông ta cũng đã lập rất nhiều công lao cho Bắc Minh Giáo cũ và Bắc Minh Giáo hiện tại đó!”
“Bảo Bảo bắt Lâm Bá Thiên để làm gì?”
“Nghe nói chính là Lâm Bá Thiên định giết 30 nghìn dư nghiệt, Bảo Bảo mềm lòng muốn buông tha cho bọn họ, Lâm Bá Thiên không chịu buông tha cho bọn họ nên Bảo Bảo đã nhờ Vương Huyền Khôi bắt Lâm Bá Thiên.”
“Thật to gan, thật quá là to gan rồi. Dám công lông gà làm lệnh tiễn, ngay cả Lâm Bá Thiên cũng dám bắt, lần này sẽ khơi dậy sự phẫn nộ của tướng lĩnh rồi!”
Vợ con của Diệp Thiên đều tham gia nghị luận.
Rất nhanh sau đó, tất cả người nhà đều đến xem náo nhiệt.
“Thông báo Tôn Thượng một tiếng, chúng tôi có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Vương Huyền Khôi đến Dưỡng Tâm Điện và nói với người công công trong đó.
Công công vội vàng nói: “Tôn Thượng đã đến chỗ của bà cả!”
“Đi! Đi qua bên chỗ bà cả!” Có người hét lên.
Rất nhanh sau đó thì các binh lính cũ của Bắc Minh Giáo đều đi hướng nơi ở của Tần Liên Tâm.
Không lâu sau thì họ đến bên ngoài nơi ở của Tần Liên Tâm và hét lên.
“Tôn Thượng! Chúng tôi muốn gặp ngài!”
“Tôn Thượng! Chúng tôi muốn gặp ngài!”
“Tôn Thượng! Chúng tôi muốn gặp ngài!”
Giọng nói của họ lớn đến mức vang đến tận phòng của Tần Liên Tâm.
“Chồng, hình như đã xảy ra chuyện, anh ra ngoài xem một chút đi.” Tần Liên Tâm lo lắng nói.
Diệp Thiên mắng: “Có chuyện gì một chút rồi nói sau.”
Tiếng nói truyền đến bên ngoài làm tiếng la hét của các tướng lĩnh lập tức dừng lại.
“Đại Thống Lĩnh Vương làm sao vậy, sao lại trói Đại Thống Linh Lâm đến đây?” Lạc Lạc vội vàng hỏi.
“Hừ!”
Triệu Thương Thiên nói: “Anh cả của ngài lại làm chuyện tốt rồi, chúng tôi ở bên ngoài vất vả loại bỏ dư nghiệt, nhưng mà ngài ấy đã chạy để cứu dư nghiệt. Đại Thống Lĩnh Lâm từ chối để thả người thì ngài ấu không cao hứng và yêu cầu Vương Huyền Khôi bắt giữ Đại Thống Lĩnh Lâm.”
“Hai anh em các ngài thật sự là ngu xuẩn như nhau! Hai người cho rằng dựa vào Tôn Thượng là có thể làm việc ngu xuẩn sao?” Lạc Lạc nghe vậy lập tức ngẩn ra.
Huân Nhi tái mặt vì sợ hãi và cả người run lẩy bẩy.
Các con của Bảo Bảo đều khóc.
“Mẹ ơi, ông nội sẽ phạt ba thật nặng sao?” Họ lo lắng hỏi Huân Nhi.
Huân Nhi che miệng rồi khóc.
Thần Diệp Hy nhanh chóng an ủi: “Huân Nhi, yên tâm đi, Bảo Bảo đang giúp phụ hoàng con dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn, phụ hoàng con sẽ không trừng phạt nặng đâu.”
“Hừ!”
Dương Đỉnh Thiên hừ lạnh nói: “Nếu như vậy mà không bị trừng phạt nghiêm khắc thì những cựu binh của Bắc Minh Giáo chúng tôi sẽ lạnh lòng. Gia đình chúng tôi đã bị thất giáo tru di cửu tộc thậm chí một người thân cũng không còn nữa. Bây giờ chúng tôi cũng sử dụng phương pháp tương tự để đối phó với dư nghiệt của thất giáo, nhưng mà đại đế tử đã mở lòng từ bi đến cứu bọn họ. Chẳng lẽ dư nghiệt là người, còn người trong gia tộc của chúng tôi không phải là người sao?”
Các tướng lĩnh cũ không bằng lòng.
Thần Diệp Hy không nói nên lời.
Hoàng Phủ Tang, Thẩm An Kỳ, Tô Lạc Thiền và những người khác đã âm thầm vui vẻ. Họ biết rằng Bảo Bảo đã đắc tội với các lão tướng của Bắc Minh Giáo, xem như là anh ấy đã bị phế bỏ.
Sau nửa giờ.
Kẽo kẹt!
Cửa mở.
Hai tay Diệp Thiên bắt chéo sau lưng đi ra ngoài, Tần Liên Tâm đi theo phía sau, mặt vẫn còn đỏ bừng.
“Tôn Thượng, xin ngài hãy làm chủ cho tướng lĩnh cũ Bắc Minh Giáo chúng tôi!”
Quốc trượng gia, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên và những cựu binh khác của Bắc Minh Giáo, tất cả đều quỳ trên mặt đất.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Diệp Thiên làm bộ như không biết chuyện gì, ánh mắt quét qua, rơi vào trên người Dương Đỉnh Thiên, giả bộ kinh ngạc: “Huyền Khôi, chuyện gì xảy ra vậy. Làm sao ông lại trói Bá Thiên rồi? Không phải là ông ta đã cướp phụ nữ hay cướp bảo vật của ông, làm ra những điều khiến ông tức giận chứ?”
Lâm Bá Thiên nghe vậy thì đã oan ức mà khóc lóc thảm thiết: “Tôn Thượng, nếu thuộc hạ cướp phụ nữ, đoạt bảo vật, còn làm những chuyện khiến người ta phẫn nộ bất bình thì đừng nói là bắt thuộc hạ, cho dù là chém chết thuộc hạ thì thuộc hạ cũng không cảm thấy oan ức.”
“Nhưng thuộc hạ không làm gì xấu cả, chỉ là đang chuẩn bị giết một đám dư nghiệt của thất giáo để răn đe dư nghiệt. Kết quả là đại đế tử không đồng ý giết dư nghiệt, ngài ấy muốn thuộc hạ buông tha những dư nghiệt đó, nhưng mà thuộc hạ không chịu thả, ngài ấy liền bảo Vương Huyền Khôi bắt thuộc hạ!”
Vương Huyền Khôi nói: “Tôn Thượng, ngài nói đại đế tử đang trong quá trình bình loạn việc dư nghiệt nổi loạn, nếu có người cản trở thì đại đế tử có thể có quyền xử tội ngay lập tức và thuộc hạ phải tuân lệnh ngài ấy vô điều kiện. Khi đại đế tử bảo thuộc hạ bắt Lâm Bá Thần thì thuộc hạ chỉ có thể làm như vậy!”
Thần thể Tần Liên Tâm run lên đột ngột khi nghe thấy lời nói đó, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, một linh cảm không tốt đột nhiên bao trùm trong lòng cô.
Nhưng mà Diệp Thiên lại giả vờ tức giận.
“Đứa con phản nghịch này, ta yêu cầu thằng bé dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn, chứ không phải bảo đi hả dư nghiệt, làm sao thằng bé lại dám làm trái ý muốn của bổn tọa mà tự ý thả dư nghiệt chứ. Hơn nữa còn dám bắt Lâm Bá Thiên người có công lao lớn trong việc dẹp loạn!”
“Hồ đồ, thật đúng là hồ đồ mà! Mau thả Bá Thiên ra cho ta!”
“Vâng thưa Tôn Thượng!”
Vương Huyền Khôi ngay lập tức cởi trói cho Lâm Bá Thiên.
Lâm Bá Thiên quỳ xuống và nói: “Tôn Thượng, chúng tôi đều là những lão tướng trung thành với ngài. Sau khi Bắc Minh Giáo thất thủ, chúng tôi đã không đầu hàng thất giáo mà đã dẫn binh lính liều mạng với thất giáo. Điều này đã đắc tội với thất giáo, rất nhiều anh em, người trong cửu tộc đã bị tàn sát bởi thất giáo.”
“Bây giờ Bắc Minh Giáo đã trở lại, vấn đỉnh thiên hạ, lúc này thì răng hãy còn răng. Chúng tôi đang trả thù cho tất cả binh lính và gia đình của người bị giết bởi thất giáo, nhưng mà đại đế tử đã đi ngược lại ý trời, đi thả dư nghiệt ra. Điều này đã làm tổn thương rất lớn đến các tướng cũ của Bắc Minh Giáo chúng ta. Xin Tôn Thượng phải ngăn chặn hành vi này của đại đế tử và trả lại công đạo cho chúng tôi!”
“Xin hãy ngăn chặn hành vi của đại đế tử và trả lại công đạo cho chúng tôi!”
Đám đông đồng thanh hét lên.
Diệp Thiên tức giận nói: “Đứa con phản nghịch này, thật sự là không thể tha thứ!”
“Huyền Khôi, bổ tọa lệnh cho ôgn đi bắt đại đế tử về đây ngay, ba ngày sau sẽ chém đầu ở chợ để thị chúng, răn đe họ, nhân tiện thông cáo cho thiên hạ!”
“Vâng thưa Tôn Thượng!” Vương Huyền Khôi rời đi.
Những người Bắc Minh Giáo hai mặt nhìn nhau, họ chỉ muốn một sự công bằng, họ không bao giờ nghĩ rằng Tôn Thượng sẽ giết con trai của mình chỉ để làm nguôi ngoai cơn giận của họ. Đây là điều mà họ không ngờ tới.
“Không!”
Tần Liên Tâm hoảng sợ, quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, kêu lên: “Chồng đừng giết Bảo Bảo, xin đừng giết Bảo Bảo. Bảo Bảo quả thật có lỗi, nhưng tội thằng bé không đánh chết. Em cầu xin anh hãy tha lỗi cho Bảo Bảo, anh có thể giáng thằng bé xuống làm thường dân cũng được!”
Diệp Thiên hừ: “Tên phản nghịch này nếu không giết thì không đủ để an ủi binh lính! Bổn tọa đã quyết định rồi, không ai được phép van xin thay!”
Sau đó, Diệp Thiên tức giận bỏ đi.
“Tôn Thượng! Tôn Thượng!” Các tướng hét lên.
“Tôi đã nói rồi, không ai được phép cầu xin thay Bảo Bảo!” Diệp Thiên cũng không thèm quay đầu mà trả lời.
Tần Liên Tâm khóc ngất tại chỗ.
Huân Nhi cũng khóc và ngất đi.
Lạc Lạc ngồi dưới đất khóc.
Các con của Bảo Bảo cũng khóc thét lên.
Mà mấy người còn lại thì vui trong lòng.
“Bảo Bảo chết thì con trai mình có hy vọng!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!