“Con nói trong lòng con là có tâm tư gì, ba con vất cả cho con cơ hội trổ tài, tại sao con không thể nắm bắt cơ hội, để cho Bảo Bảo nắm lấy cơ hội?”
“Con có biết nó có nghĩa là gì không?”
“Nếu Bảo Bảo xử lý chuyện này tốt đẹp thì ba con rất vui, thằng bé sẽ có hy vọng trở thành thái tử, con không biết sao?”
Thẩm An Kỳ hận rèn sắt không thành thép mà khiển trách Diệp Tử Cương.
“Mẹ, có nghiêm trọng như mẹ nói không? Con nghe nói khi ba từng là Bắc Minh Tiên Đế thì ba cũng không lập thái tử nên lần này chắc chắn ba sẽ không lập.” Diệp Tử Cương nói.
Thẩm An Kỳ đảo mắt và nói: “Trước đây ba con không có người thừa kế, lúc đó thì khác. Bây giờ ba con đã có rất nhiều con trai và ba con cũng đã thống nhất thế giới Tinh Hà ở trung tâm trong vũ trụ. Mẹ nghe nói rằng ba của con muốn xưng đế và đồng thời còn muốn đi chinh chiến tinh vực ngoài mở rộng lãnh thổ.”
“Ngay khi ba con rời đi, đất nước không thể một ngày không có vui, ba con nhất định sẽ lập thái tử và thay mặt ba con giám sát đất nước.”
“Bảo Bảo lần này nếu làm rất tốt, thằng bé sẽ được ba con coi trọng, thằng bé lại là con trưởng. Vậy thì ba ngươi nhất định sẽ phong thằng bé làm thái tử.”
“Một khi đã trở thành thái tử và thiết lập quyền lực cho riêng mình thì con vĩnh viễn sẽ không bao giờ có cơ hội vươn mình nữa.”
“Con là con trai của ba con, mang họ Diệp, mẹ rất kỳ vọng vào con. Sao con lại không chịu hăng hái như vậy? Con không nắm bắt được cơ hội tốt như vậy, con muốn chọc giận mẹ sao?”
Nếu cả Bảo Bảo và Lạc Lạc và Hoàng Phủ Tư Thần đều mang họ Diệp thì Thẩm An Kỳ cũng không nói gì. Nhưng họ của Bảo Bảo Bảo và Lạc Lạc là Tần và họ của Tư Thần là Hoàng Phủ, cả hai đều không theo họ của Diệp Thiên.
Trong ba người con trai còn lại của Diệp Thiên thì con trai của cô ta là Diệp Tử Cương, là con trai đầu của Diệp Thiên với họ Diệp và được ba mẹ Diệp Thiên vô cùng yêu thương.
Cô ta luôn cho rằng con trai mình nhất định sẽ bị Diệp Thiên trọng dụng.
Nhưng mà không có, thiếu soái không phải con trai cô ta, trong lòng cô ta đã mất cân bằng, nay Bảo Bảo còn có thể nắm bắt cơ hội, một khi thể hiện tài nghệ và dẹp yên đám dư nghiệt thì con trai cô ta sẽ không còn hy vọng trở thành thái tử nữa.
Đó là lý do tại sao cô ta rất căm tức.
Diệp Tử Cương bĩu môi: “Anh tư, còn có những người anh em khác cũng không pahỉ là không tìm ra được cách tốt sao?”
Thẩm An Kỳ trợn tròn mắt: “Mẹ hy vọng con trai của mẹ sẽ hóa rồng, con là người xuất chúng, làm sao có thể tầm thường như những người anh em khác của mình được? Còn thua anh cả? Con cùng họ với ba con đó, con nhìn ba con đội trời đạp đất, văn võ song toàn chứ không phải đồ bỏ đi như con bây giờ con biết không?”
Diệp Tử Cương chỉ cúi đầu.
“Quên đi, con trở về trước đi, để mẹ xem mẹ Tư Thần có thái độ như thế nào.”
Thẩm An Kỳ tức giận xua đuổi Diệp Tử Cương, sau đó đi đến nơi ở của Hoàng Phủ Tang.
Hoàng Phủ Tang cũng khiển trách Tư Thần.
“Mẹ, mẹ cũng không thể trách con chuyện này. Con là người hành quân đánh trận, gặp phải chuyện này thì con cũng chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết. Anh cả từ trước đến nay đều nhân từ, nên anh ấy mới là người duy nhất có thể đưa ra giải pháp như vậy.” Hoàng Phủ Tư Thần cười nói.
Hoàng Phủ Tang kêu lên: “Trong mắt của con không thể chỉ có dẫn binh lính đi đánh trận mà con còn phải học cách cai quản thiên hạ. Từ giờ trở đi, con không cần phải học binh pháp nữa mà hãy học thêm cách điều hành đất nước. Khi có cơ hội tiếp theo, nhất định phải nắm bắt lấy, con tuyệt đối không được thua anh cả của con. Con mới chính là người giống ba con nhất trong số rất nhiều người con của ba con đó, con có biết chưa?”
Tư Thần cười nói: “Không có người nào là hoàn mỹ cả, có lẽ con thực sự kém anh cả về phương diện này nên con thua anh ấy là chuyện bình thường.”
Hoàng Phủ Tang nhìn Hoàng Phủ Tư Thần một cách nghiêm túc rồi nói: “Con phải biết rằng thái tử sẽ luôn là một người biết cách thống trị thiên hạ, không phải là một người có thể hành quân và đánh trận.”
“Con có thể hành quân và đánh trận nhưng mà nếu con không biết cách cai quản thiên hạ thì cũng vô ích thôi, con sẽ không thể trở thành thái tử được. Nếu Bảo Bảo trở thành thái tử thì con sẽ là tướng dưới quyền của thằng bé, như vậy thì con mang quân đi đánh giặc, mở rộng bờ cõi là điều vì thằng bé con có biết không?”
“Vì vậy, con phải phải văn võ song toàn, phấn đấu trở thành thái tử, để không chỉ mặt mày sáng sủa mà mẹ cũng sẽ được thơm lây. Nếu Bảo Bảo trở thành thái tử thì mẹ con sẽ không bao giờ được sủng ái, con có hiểu không?”
Hoàng Phủ Tư Thần gật đầu và sau đó rời khỏi chỗ ở của Hoàng Phủ Tang.
Đồng thời, một số con trai khác của Diệp Thiên cũng bị mẹ mình khiển trách.
Lúc này, Thẩm An Kỳ đến chỗ Hoàng Phủ Tang.
“Em tư, chị nghe nói đề nghị của Bảo Bảo đã được chồng đồng ý, sắp được chồng trọng dụng, nhưng mà đề nghị của Tư Thần không được thông qua, em có biết chuyện này không?” Thẩm An Kỳ hỏi.
Hoàng Phủ Tang nở nụ cười: “Đương nhiên biết, ý kiến của con trai nhà chị cũng không được thông qua đúng không?”
Thẩm An Kỳ cười và nói: “Con trai nhà chị là một người xoàng xĩnh, chị cũng không mang bất kỳ hy vọng nào nữa rồi. Nhưng mà Tư Thần của em lại giỏi đánh trận, chị còn nghĩ ý kiến của thằng bé sẽ được chồng áp dụng, chị không ngờ lại là Bảo Bảo, điều này thật bất ngờ.”
Vốn tâm trạng của Hoàng Phủ Tang đang không vui, nhưng khi nghe cô ta nói vậy thì tâm trạng của cô ta càng trở nên tồi tệ hơn.
“Nếu Bảo Bảo giúp chồng giải quyết dư nghiệt làm loạn và được chồng trọng dụng thì e rằng Tư Thần với vị trí thái tử sẽ vô duyên, chẳng lẽ em tư không vội sao?” Thẩm An Kỳ cười hỏi.
Hoàng Phủ Tang im lặng trong vài giây, và nói: “Em gấp gì chứ, khi nào thằng bé có thể bình loạn dư nghiệt thì hãy nói sau đi.”
Bên Tần Liên Tâm.
“Chúc mừng anh cả, ý kiến của anh đã được ba chấp nhận.”
Nhìn thấy Bảo Bảo bước vào, Đóa Đóa cười nói.
“Con bé xấu xa, có gì để chúc mừng chứ?”
Tần Liên Tâm trừng mắt nhìn Đóa Đóa rồi nói với Bảo Bảo: “Mẹ không phải đã bảo con đừng thể hiện, cứ làm như bình thường thôi sao, sao con không nghe lời mẹ?”
Bảo Bảo cười khổ: “Mẹ, con cũng không muốn như vậy, nhưng tất cả các con trai đều không thể chia sẻ những lo lắng và khó khăn cho ba. Nếu như vậy thì vấn đề dẹp đám dư nghiệt này sẽ phải do ba gánh hết.”
“Con không muốn ba mệt nhọc như vậy, cho nên con... con hi vọng mẹ không tức giận.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!