Ba Tiên Đế là Hạo Thiên, Minh Thiên và Ngạo Thiên đều kích động đến khóc nức nở.
Vừa nghe thấy tiếng hét của Thái Hòa Tiên Đế và Hồng Quang thì bọn họ đã sợ hãi vô cùng, thậm chí sợ đến muốn đi tiểu, tất cả đều có linh tính mạnh mẽ rằng người tiếp theo phải chết trong tay của lão ma Diệp chính là mình.
Họ đều là những vị Tiên Đế sống hàng triệu năm, hưởng vinh hoa phú quý.
Càng hiển hách và có thực lực cường hãn thì càng sợ chết.
Đối mặt với tử vong thì cho dù là Tiên Đế bọn họ cũng sẽ xử sự như người thường, thậm chí còn sợ hãi hơn người thường. Và hy vọng duy nhất của họ là một trong số họ có thể đi vào Kim Tiên.
Không hơn, chỉ một là đủ!
Cho dù không đánh thắng được lão ma Diệp thì vẫn có thể cầm chân được lão ma Diệp, sau đó những người còn lại đều có thể chạy thoát.
Họ hy vọng rồi hy vọng và cuối cùng họ cũng đã đạt được.
Bây giờ Thái Huyền Tiên Đế tiến vào Kim Tiên với tính khí của Thái Huyền Tiên Đế, ông ta nhất định sẽ đối đầu với lão ma Diệp, thử xem Kim Tiên uy lực đến đâu, sau đó bọn họ có thể nhân cơ hội chạy thoát.
Đây là lý do tại sao họ thực sự phấn khích.
“Ha ha ha!” Thái Huyền Tiên Đế ngẩng đầu cười nói.
“Đúng là ông trời không diệt ta, ông trời không diệt ta!”
“Lần này ta cứ nghĩ là mình chết rồi, sau khi Thái Hòa và Hồng Quang chết thì sẽ đến lượt bổn tọa chết dưới tay lão ma Diệp làm ta sợ suýt nữa đã tè ra quần rồi. Kết quả là vì ta đã lo lắng như vậy nên đã khiến cho bổn tọa tìm được đại đạo Kim Tiên, thuận thế đi vào Kim Tiên.”
“Bổn tọa bây giờ cảm thấy sức mạnh toàn thân đang dâng trào, như thể có thể dùng một cú đấm thổi bay Tử Vi Tinh vậy.”
“Kim Tiên tốt, tốt, ha ha ha...” Tiếng cười tự hào của Thái Huyền Tiên Đế vang vọng khắp thiên địa.
Ba Tiên Đế gồm Minh Thiên, Hạo Thiên và Ngạo Thiên ghen tị muốn chết. Bọn họ cũng gấp muốn chết, tại sao họ lại không run cầm cập mà tiến vào Kim Tiên như là Thái Huyền Tiên Đế chứ?
“Chúc mừng Thái Huyền Tiên Đế tiến vào Kim Tiên!” Minh Thiên Tiên Đế dẫn đầu ở chúc mừng. Hai vị Tiên Đế khác cũng lần lượt chúc mừng.
Thái Huyền Tiên Đế nói một cách tự hào: “Nên đổi lại giọng gọi bổn tọa là thượng tiên rồi!”
Ở cùng cảnh giới thì bình thường xưng anh gọi em, đạo hữu tương xứng. Mà khi lên thượng tiên thì một tu sĩ của một cảnh giới trùng hoặc cảnh giới thấp hơn thì phải dùng cách xưng hô để biểu đạt sự tôn kính của một tu sĩ ở cõi thấp đối với một tu sĩ ở cõi cao hơn.
“Chúc mừng thượng tiên đã đạt được Kim Tiên!” Ba Tiên Đế lập tức thay đổi lời nói, không dám lộ ra vẻ bất kính.
“Ha ha!”
Vốn có thể ngồi ngang hàng, nhưng mà giờ nhìn giống như cháu trai trước mặt mình làm cho Thái Huyền Tiên Đế có chút cảm giác thành tựu.
Cau đó.
Hai cánh tay ông ta đột nhiên đập mạnh vào nhau.
Phù văn dày đặc bao phủ toàn thân nổ tung, áp lực kinh khủng phóng ra từ ông ta đập vào vách hang, chỉ nghe ầm một tiếng, cả ngọn núi lập tức nổ tung thành mặt đất bằng phẳng, ba Tiên Đế Ngạo Thiên, Minh Thiên, Hạo Thiên, bị nổ đến thất điên bát đảo, nội thương nên ho ra máu trên ngực.
Chỉ cảm thấy khủng khiếp!
Về phần Thái Huyền Tiên Đế sau khi nổ tung ngọn núi, ông ta vọt lên trời, tế ra một trượng kim thân đối mặt với Diệp Thiên đứng trên không trung, cảm giác thành tựu, Diệp Thiên trong mắt cũng không có sợ hãi.
“Thái Huyền Tiên Đế, cứu mạng! Cứu mạng!”
Nhìn thấy Thái Huyền Tiên Đế bước vào Kim Tiên, hai vị Thái Hòa Tiên Đế và Hồng Quang Tiên Đế dường như trên bờ vực của cái chết thì như bắt lấy được một cây rơm cứu mạng và vui mừng hét lên.
Thái Huyền Tiên Đế vẻ mặt khinh thường: “Hai cái phế vật đã bị rút khô tinh khí thần, cứu các ngươi có ích lợi gì, cũng chỉ để tranh giành chính quyền với bổn tọa, vậy thì không bằng cứ chết đi thì tốt hơn.”
Nghe vậy, Thái Hòa và Hồng Quang đã tuyệt vọng đến cùng cực.
Cứ tưởng sẽ cứu được, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.
Nhưng mà cũng đúng, Thái Huyền và lão ma Diệp đều tiến vào Kim Tiên, bất kể là ai, đều có ý tưởng thống nhất thế giới Tinh Hà trung tâm của vũ trụ, bất kể ai thắng cuối cùng cũng thống trị thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ thì các Tiên Đế khác chỉ cần tiến vào Kim Tiên thì đều phải chết.
Nhưng hai người bọn họ đã bị lão ma Diệp hút hết tinh khí thần, đèn cạn dầu, bọn họ giống như phế vật, Thái Huyền Tiên Đế làm sao có thể cứu hai phế vật được?
Lúc này, Diệp Thiên thúc giục tiên pháp..
Hai tiếng nổ.
Hai vị Thái Hòa Tiên Đế và Hồng Quang Tiên Đế ngay lập tức biến thành tro tàn, chết không thấy xác.
Ừng ực!
Ba vị Tiên Đế là Ngạo Thiên, Hạo Thiên và Minh Thiên mạnh mẽ nuốt nước bọt và vô cùng kinh hãi, cũng không dám mèo khóc chuột.
Nhưng mà cả ba người họ biết rằng chỉ cần một người trong số họ không thể vào được Kim Tiên thì kết quả sẽ là cái chết.
Chỉ có giúp đỡ Thái Huyền Tiên Đế thì họ mới có thể sống lâu hơn, bởi vì Thái Huyền Tiên Đế bây giờ thiếu người trợ giúp nhiều nhất, không có bọn họ thì Thái Huyền Tiên Đế không có vốn có thể chống lại lão ma Diệp, cho nên bọn họ đành phải đứng bên cạnh Thái Huyền Tiên Đế mới cơ hội, nếu bọn họ cũng tiến vào Kim Tiên thì bọn họ sẽ không chết.
“Ngươi có vẻ rất tự hào, chó già Thái Huyền.” Diệp Thiên vỗ tay cười.
Thái Huyền Tiên Đế cười nói: “Sau khi tiến vào Kim Tiên, ta có thể ở ngang cảnh giới của ngươi, cũng không cần chết trong tay ngươi, bổn tọa làm sao có thể không đắc ý được?”
Diệp Thiên giễu cợt: “Ngươi vào Kim Tiên thật ra cũng là trong sự liệu của ta, trong sáu tên chó già các ngươi thì ngươi có thể coi là người có tư chất tốt nhất.”
Kiếp trước, Tư Thần giết ba tên chó già, bốn tên còn lại bỏ chạy, chỉ có Thái Huyền ông ta tiến vào Kim Tiên, cho thấy Thái Huyền vẫn tốt hơn những tên chó già khác.
“Chỉ là so với chó già lão ma Diệp ngươi thì vẫn kém hơn một chút, cũng may ta cũng đã tiến vào Kim Tiên, cho nên bây giờ không phải sợ ngươi nữa.”
Thái Huyền Tiên Đế rất tự hào.
Diệp Thiên cười tủm tỉm: “Chó già Thái Huyền, ngươi không biết tồn tại trước mặt ngươi là cái gì tồn tại. Đừng nói ngươi là Kim Tiên, cho dù là ba tên chó già Hạo Thiên, Ngạo Thiên, Minh Thiên thậm chí không biết loại tồn tại nào đang đứng trước mặt mình, dù hết các người vào Kim Tiên thì cũng không đủ để nhét kẻ răng của ta!”
“Thật không?” Thái Huyền Tiên Đế không tin.
Mặc dù ở cùng cảnh giới nhưng mà lão ma Diệp mạnh hơn rất nhiều, nhưng mà hắn lại phụ thuộc vào việc lão ma Diệp có thể chế tạo ra các pháp bảo, thần binh vô thượng rất trâu bò. Nếu không có vô thượng thần binh và tay không đọ sức thì lão ma Diệp thực sự cũng không mạnh hơn là bao hơn so với họ.
Mà hiện tại, cả hai đều đã tiến vào Kim Tiên, cả hai đều không có pháp bảo của Thái Ất cảnh giới, lại đơn thương độc mã ra tay không, vậy tại sao phải sợ lão ma Diệp?
“Nếu không tin ta, ngươi có thể thử xem.” Diệp Thiên móc tay.
“Thử thì thử!” Thái Huyền Tiên Đế cũng muốn thử thực lực của chính mình.
Lập tức thúc giục tiên pháp, một đám năng lượng màu vàng óng ngưng tụ trước ngực ông ta.
Sau đó ông ta đột ngột phát lực đẩy năng lượng ra.
Rầm rầm rầm!
Năng lượng nghiền nát hư không, giống như một tinh thần đập về phía Diệp Thiên.
Diệp Thiên giơ tay dư một con dao và đột ngột chém nó.
Ầm!
Một tia sáng vàng chói lọi xé toạc khoảng không, tách đám năng lượng ra.
Bùm!
Năng lượng lập tức bị đánh tan, mặt đất rung chuyển, Thái Huyền Tiên Đế bị chấn động lui về phía sau hai bước, ba vị Tiên Đế kia ở trên mặt đất, huyết khí tràn ra từ thất khiếu, vô cùng chấn động.
Giây tiếp theo!
Kim quang đánh vào Thái Huyền Tiên Đế.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!