Lúc này, đạo quân của Lạc Lạc.
Sau khi bị đả kích nặng nề thì chỉ còn lại 7 nghìn tỷ đại quân, và con số vẫn đang giảm mạnh, với làn sóng tấn công thương vong lên tới hàng chục tỷ.
“Kết thúc rồi, kết thúc rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì kết thúc!”
Lạc Lạc ngồi bên ngoài căn lều lớn của đại quân, nhìn thương vong hàng chục tỷ của đại quân, lệ rơi đầy mặt, hối hận vô cùng!
Binh lính tuy không nói gì, nhưng mà tất cả đều oán hận anh ấy nên không ai đến an ủi anh ấy. Chỉ có anh ấy lẻ loi ngồi đó một mình và trong lòng ấm lạnh thì chỉ có mình anh ấy mới biết được.
Mà lúc này, Mục Toàn Cơ đã đến phía sau đạo quân.
Đôi mắt ông ta quét qua.
Tình hình vô cùng nguy cấp.
Các tướng của địch thu hút hỏa lực ở phía sau và cánh trái và cánh phải của đạo quân Lạc Lạc, chủ lực của địch bắn phá ở phía trước. Chỉ cần nhìn thoáng qua, ông ta có thể phán đoán rằng quân số của đạo quân chỉ còn khoảng gần 7 nghìn tỷ, trong khi quân địch có 28 nghìn tỷ.
Nếu như không hỏa lực của đạo quân không bị thu hút bắn vào hai bên trái phải, chỉ giao chiến trực diện thì đạo quân Lạc Lạc vẫn có thể thắng địch. Bởi vì hỏa lực của 7 nghìn tỷ quân này cũng tương đương với 35 nghìn tỷ hỏa lực của đối phương. Tướng lĩnh của địch tuy mạnh nhưng trước sức mạnh hỏa lực của quân cũng không thể lay chuyển được.
Tuy nhiên, quân địch lại dùng thủ đoạn quấy rối, sai cao thủ tiến hành náo loạn từ phía sau và hai cánh trái phải, buộc đạo quân Lạc Lạc phải bố trí quân phòng thủ. Nếu không phòng thủ thì khi có một cao thủ Thái Hư Cảnh xông vào toàn bộ đại quân sẽ bị tiêu diệt.
Để ngăn chặn sự quấy rối của cao thủ bên địch thì cần phải tập trung quá nhiều binh lính, điều này làm giảm số lượng quân chống lại lực lượng chủ lực của địch, dẫn đến bị oanh kích mang đến thương vong đặc biệt nặng nề.
Sau khi nhìn thấy lý do, Mục Toàn Cơ lập tức hành động.
Đối với những tướng địch đang quấy rối phía sau đạo quân, ông ta bắt đầu chế độ tàn sát.
Xoạt xoạt xoạt!
Ông ta đang cầm một Bàn Long trường thương, giống như cắt rau dưa mà tàn sát các tướng địch ở Thái Hư Cảnh.
Trong khoảnh khắc thì có ba tướng địch ở Thái Hư Cảnh bị Mục Toàn Cơ chém đứt thân thể, xé nát thần hồn.
“Không ổn! Có đánh lén!”
Ba tướng địch chết, các tướng địch khác cũng phát hiện ra Mục Toàn Cơ.
“Giết ông ta!” Có tướng giặc la hét.
Ngay lập tức, một số tướng địch Thái Hư Cảnh lao đến Mục Toàn Cơ.
Leng keng leng keng!
Tiếng va chạm kim loại vang lên trong khoảng không.
Một mình Mục Toàn Cơ chiến đấu với nhiều tướng địch và đứng ở vị trí bất khả chiến bại. Sóng xung kích phát ra từ các trận giao đấu đã mang lại thương vong nặng nề cho các tướng địch Thiên Huyền Cảnh.
“Mau thông báo cho Thái Huyền Tiên Đế! Nhanh lên!” Một số tướng địch thấy rằng Mục Toàn Cơ quá mạnh, họ kinh hoàng hét lên.
Về phía sáu giáo bên kia thì phàm là lão tổ Thái Hư Cảnh viên mãn đều đang nghiên cứu để đột phá Thái Hư Cảnh vào Thái Ất, vì lý do này mà không xuất chinh cùng đại quân. Còn sáu Tiên Đế cần điều động đại quân, điều động tướng lĩnh vì vậy họ phải dừng việc nghiên cứu vào Thái Ất. Do đó, không có cao thủ Thái Hư Cảnh đại viên mãn hộ tống sáu vị Tiên Đế xuất chinh.
Bọn họ còn trông cậy vào một lão tổ nhất định có thể tiến vào Thái Ất, cho dù là không thể đánh lại Diệp Thiên nhưng mà cũng sẽ khiến cho Diệp Thiên không dễ dàng lật nổi họ, cho nên bọn họ mới không nỡ để cho bọn họ chấm dứt tu luyện.
Còn Mục Toàn Cơ là Thái Hư Cảnh đại viên mãn, không có một tướng địch nào là đối thủ của ông ta, cho nên họ chỉ có thể gọi Thái Huyền Tiên Đế ra mặt mà thôi.
“Không tốt!”
Nghe đến Thái Huyền Tiên Đế thì sắc mặt của Mục Toàn Cơ đột nhiên thay đổi. Ông ta cho rằng không có tướng địch nào là đối thủ của mình thì có thể diệt trừ hết tướng địch, để đạo quân chuyển bại thành thắng. Kết quả, ông ta lại nghe nói Thái Huyền Tiên Đế ở nơi đó, ông ta có thể không sợ sao?
Dù sao thì cũng là Tiên Đế, có nhiều pháp bảo cùng thần binh, căn bản không phải là người mà ông ta có thể lay chuyển được.
Tuy nhiên, ông ta cũng là một người tài cao gan lớn, trước khi Thái Huyền Tiên Đế xuất hiện, ông ta đã không ẩn náu trong đại quân Lạc Lạc mà lại tiếp tục tàn sát các tướng địch, định giết nhiều thêm một vài người nữa.
Rất nhanh sau đó, tin tức đã đến tai Thái Huyền Tiên Đế.
“Mẹ nó, bên cạnh lão ma Diệp còn có một vị cao thủ như vậy sao, lần này bổn tọa đã mất đi không ít dũng tướng rồi!”
Nói xong thì ông ta cũng không thể ngồi yên một giây, ngay lập tức đi vòng từ cánh trái của đạo quân đến phía cuối đạo quân.
“Lão tạc, nộp mạng đi!”
Thái Huyền Tiên Đế nâng cao kiếm Thái Huyền và lao về phía Mục Toàn Cơ.
Đột nhiên, một cỗ cưỡng bức bao phủ lấy cơ thể Mục Toàn Cơ, khiến ông ta rùng mình một cái.
Xét cho cùng thì cũng là Tiên Đế của Tử Vi Tinh, mặc dù Mục Toàn Cơ là Thái Hư Cảnh đại viên mãn, nhưng ông ta vẫn kém Tiên Đế cùng là Thái Hư Cảnh đại viên mãn của Tử Vi Tinh trước mặt này. Bởi vì đạo thống không quá thuần khiết, giống nhau cảnh giới sẽ phải yếu hơn một chút!
“Tôi là Mục Toàn Cơ! Hậu phương ngừng bắn!” Mục Toàn Cơ hét lên.
Ông ta không muốn giao thủ với Thái Huyền Tiên Đế.
Bởi vì nếu giao thủ không những không đánh được mà còn có thể khiến cho mình mất mạng. Mà nếu ông ta ẩn náu trong đại quân thì cũng có thể giúp đại quân chống chọi với một số hỏa lực và giảm bớt một số thương vong.
“Đại Thống Lĩnh Mục đến rồi! Đại quân mau ngừng bắn!” Hai viên phó tướng mừng rỡ reo lên.
“Đại Thống Lĩnh Mục đến rồi?” Lạc Lạc ngẩng đầu, đứng lên, hướng phía sau nhìn lại.
Quân phía sau lập tức ngừng bắn, Mục Toàn Cơ tránh được xung đột trực diện với Thái Huyền Tiên Đế liền xông vào đại quân, Thái Huyền Tiên Đế đuổi theo.
“Nổ súng! Nhanh nổ súng!” Mục Toàn Cơ vừa vào đội quân thì đã hét lên.
Đùng đùng đùng!
Mục Toàn Cơ phối hợp với hỏa lực của đại quân đánh vào Thái Huyền Tiên Đế, khiến cho Thái Huyền Tiên Đế quân suýt nữa vọt vào đại quân bị oanh kích buộc phải rút lui, vì hỏa lực không đủ mạnh nên không gây được sát thương cho Thái Huyền Tiên Đế.
“Chết tiệt!”
Thái Huyền Tiên Đế nguyền rủa: “Chờ ta tiêu diệt toàn bộ đại quân của ngươi, xem bổn tọa làm sao lột da của ngươi!”
Đúng lúc này, Quốc trượng gia từ một hướng khác chạy đến, lợi dụng sự trống trải phía sau, mang theo hai Đại Thống Lĩnh của Thái Hư Cảnh, xông vào trận doanh của kẻ thù triển khai oanh kích.
Đùng đùng đùng!
Đạo quân của Thái Huyền Tiên Đế nhận một đòn dữ dội và thương vong nặng nề.
“Thái Huyền Tiên Đế, thật không tốt, một tên tướng địch đã xông vào đại quân của chúng ta!” Tin tức truyền đến Thái Huyền Tiên Đế.
“Cái gì!” Thái Huyền Tiên Đế nhất thời biến sắc.
“Trở lại viện trợ! Mau trở lại viện trợ!” Thái Huyền Tiên Đế hét lên và lập tức quay trở lại quân chủ lực.
Nhìn thấy vậy thì Mục Toàn Cơ vội vàng nói: “Mau chóng để toàn quân thông báo với Quốc trượng gia là Thái Huyền Tiên Đế đã trở về cứu viện!”
Ông ta biết rằng người duy nhất có thể đến được nơi này vào lúc này là Quốc trượng gia.
“Quốc trượng gia, Thái Huyền Tiên Đế trở về, mau rút đi đi!” Toàn quân hò hét.
Nghe tiếng hô thì Quốc trượng gia liền ra lệnh: “Hai vị phó tướng, mau rút lui!”
Ông ấy hiểu rõ thực lực của Thái Huyền Tiên Đế nhất, nếu không rút lui, một khi Thái Huyền Tiên Đế trở lại thì ông ấy cũng không biết mình chết như thế nào!
Ngay sau khi Quốc trượng gia rút lui thì Mục Toàn Cơ từ cánh trái đi ra và tấn công các tướng địch ở cánh trái.
Thái Huyền Tiên Đế muốn đuổi theo Quốc trượng gia, nhưng khi hay tin các tướng cánh trái lại bị tấn công, ông ta vội chạy sang bên trái, sau đó thì Mục Toàn Cơ quay trở lại đại quân.
“Con mẹ nó, tiếp tục như thế này cũng không phải cachs, mọi người trở về đại quân phòng bị!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!