Quân sư vẻ mặt trịnh trọng nói: “Tôn Thượng hãy cố gắng nhịn, tuyệt đối đừng nổi cơn thịnh nộ.”
Diệp Thiên khi vừa nghe đã biết không phải là kết quả tốt.
Vì vậy, hắn nói: “Nói, bổn tọa sẽ không bùng nổ.”
Quân sư từng chữ một nói: “Anh em tương tàn!”
Khi vừa dứt lời thì Diệp Thiên đột nhiên bạo phát.
“Như vậy thì quá phận lắm rồi? Để cho một đám phụ nữ làm loạn đến mức con cái của ta tương tàn, ta có thể để cho bọn họ tiếp tục làm loạn sao?”
“Bây giờ bổn tọa sẽ giết Thẩm An Kỳ để giết gà giết khỉ, bổn tọa muốn xem những ma nữ này có dám làm loạn triều cương hại cốt nhục của bổn tọa tương tàn hay không!”
Hắn đã thực sự tức giận.
Những đứa trẻ này đều là những đứa con ngoan của hắn, Bảo Bảo và Lạc Lạc rất hiếu thảo và rất yêu thương ba của mình. Đứa trẻ Tư Thần thì ngoài lạnh trong nóng, người khác không biết thành tích của thằng bé nhưng mà mà hắn và Đóa Đóa đều biết rõ.
Nhưng mà những người phụ nữ này dám làm hại con cái của hắn anh em tương tàn, như vậy mà hắn còn đứng nhìn được sao?
Thật sự là không thể chịu đựng được nữa.
Dù họ muốn hại hắn thì hắn còn có thể chịu được, nhưng mà dám làm các con của hắn cốt nhục tương tàn thì tuyệt đối không được phép! Vì vậy, hắn phải cắt tận gốc mầm họa này, chấm dứt chuyện anh em tương tàn! Hắn tuyệt đối sẽ không để cho mấy cục phân của chuột rơi vào làm hỏng cả nồi canh!
Tần Liên Tâm là mẹ của Đóa Đóa, Đóa Đóa là chuyển thế của Huyền Nữ, Tần Liên Tâm sinh ra cô ấy, ở trong mắt hắn thì Tần Liên Tâm là Huyền Cơ. Mà lúc hắn là Thái Nhất thì hắn đã nợ Huyền Cơ rất nhiều, vì lẽ đó hắn không nỡ ra tay với Tần Liên Tâm.
Còn Thẩm An Kỳ thì khác.
Nếu như cần ra tay thì hắn cũng sẽ không nương tay.
Hắn đại khái có thể biết rằng nguồn gốc của 8000 ma nữ làm loạn triều cương này chính là Tần Liên Tâm, Hoàng Phủ Tang và Thẩm An Kỳ.
Tần Liên Tâm muốn nâng đỡ Bảo Bảo và Lạc Lạc thượng vị, Hoàng Phủ Tang muốn Tư Thần giành lấy vẻ vang cho cô ta còn Thẩm An Kỳ là một cây gậy quấy đảo. Hắn có thể đoán được rằng nửa đêm hôm đó thì Thẩm An Kỳ đến gặp Hoàng Phủ Tang để thổi lửa.
Vì lẽ đó, hắn sẽ khai đao với Thẩm An Kỳ để khiến những người phụ nữ còn lại sợ hãi, xem họ có dám bày mưu và phá hoại gia nghiệp của hắn hay không.
“Không được đâu Tôn Thượng!” Quân sư giữ Diệp Thiên lại.
Diệp Thiên tức giận nói: “Bọn họ muốn hại cốt nhục của bổn tọa tương tàn, bổn tọa muốn dập tắt ngọn lửa này thì có gì là không được chứ?”
Quân sư tận tình khuyên nhủ: “Những thứ mà Tông Thượng nghĩ ra được thì thuộc hạ cũng đã tính rồi. Vừa rồi thì thuộc hạ cũng đã tính mấy quẻ, kết quả cho ra đều rất tệ, Tôn Thượng thật sự là không thể dập tắt ngọn lửa này đâu.”
“Một khi Tôn Thượng giết bà hai để giết gà dọa khỉ thì sau này con cái của bà hai sẽ tạo phản, mà ngài thì cũng không thể giết chết hết con cái của bà hai được. Nếu vậy thì chẳng phải là anh em chưa cốt nhục tương tàn mà ngài đã phụ tử tương tàn sao?”
“Thứ hai, nếu Tôn Thượng trở mặt với các bà vợ của mình thì mối quan hệ sẽ càng trở nên căng thẳng. Lúc đó nếu có Tôn Thượng ở đây thì các bà ấy sẽ rất thành thật nhưng mà một khi ngài đi rồi, thì họ sẽ càng dữ dội hơn và hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.”
“Thứ ba, dù là giết bà hai để tế trời hay là trở mặt thì thì đều khiến cho các con của Tôn Thượng ghét quyền lợi, xa lánh quyền lợi, họ sẽ đi nơi khác sinh sống hết, đến lúc đó thì ai sẽ quản lý thiên hạ rộng lớn này?”
“Nếu giao nó cho người ngoài thì sẽ càng bị hủy hoại nhanh hơn và những người vợ và con cái của Tôn Thượng cũng sẽ bị tàn sát này. Cuộc tàn sát này không bắt nguồn từ bên trong Bắc Minh Giáo mà là từ bên ngoài.”
“Cho nên... kết hợp lại các lý do thì thuộc hạ vẫn khuyên ngài nên giả điếc giả mù để cho bọn họ làm loạn đi, nước trong quá thì cũng không có cá, người quá trong sáng thì lại không có tiền đồ.”
“Nếu như Tôn Thượng làm sáng tỏ vũng nước này thì giang sơn này của ngài sẽ không có người nào tiếp quản nữa. Nếu Tôn Thượng quá khôn khéo mà chặn đi ngọn lửa này khiến cũng sợ hãi thì sẽ không có người kế tục rồi.”
“Cứ để họ tiếp tục làm loạn như thế này đi, dù kết quả không tốt nhưng đó cũng là kết quả tốt nhất. Ngược lại, nếu ngài cứ đi theo con đường nào khác, kết quả sẽ phản tác dụng và tệ hơn.”
“Đạo pháp tự nhiên, ngài hãy thuận theo tự nhiên đi.”
“Hơn nữa, Tôn Thượng còn có thể làm người chết sống lại, nếu bọn họ muốn tương tàn thì cứ để họ tương tàn đi, đến khi trở về ngài phục sinh bọn họ là được rồi. Nếu không ngài đi đường khác thì hậu quả càng thêm nghiêm trọng, thậm chí ngài còn không có cơ hội phục sinh họ nữa.”
“Các thế lực bên ngoài một khi ra tay thì thậm chí còn có thể tàn bạo hơn chính họ, thậm chí còn không giữ lại xương cốt cho ngài nữa, làm sao ngài có thể phục sinh họ đây?”
Diệp Thiên rơi vào im lặng thật lâu.
Khi còn ở Thiên Giới thì hắn nằm mơ cũng muốn được trở về sống với vợ con, tận hưởng hạnh phúc gia đình. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tổ ấm này đã không còn hoàn hảo như hắn tưởng tượng trước đây.
“Gia đình nào cũng có những nỗi khổ riêng, cái nhà này của bổn tọa cũng không thoát khỏi.” Diệp Thiên than thở.
Quân sư nói: “Tôn Thượng cũng đừng nhục chí, theo quẻ này cho được thì tuy sẽ có anh em tương tàn nhưng mà cũng sẽ có thần binh thiên hàng giúp cho Tôn Thượng ngăn lại bạo loạn cho nên tổn thất cũng không quá lớn. Trái lại là khi trải qua điều này thì sân sau có thể vững chắc hơn, cũng có thể được coi là tu thành chính quả đi.”
“Cho nên tôi hy vọng là Tôn Thượng hãy nghe theo thuộc hạ, hãy làm người khôn ngoan có vẻ ngoài ngu ngốc, đừng làm cho mọi chuyện trở nên phức tạp, rối rắm. Nếu như đến lúc đó không thể thu dọn được thì Tôn Thượng sẽ hối hận!”
Diệp Thiên nghe xong thì trầm ngâm, sau đó gật đầu.
Hắn có thể không nghe ai, nhưng mà phải nghe theo lời quân sư.
Thực lực của quân sư tuy rằng không thể sánh được với Trấn Nguyên Tử, nhưng mà trình độ coi mệnh của ông ấy có thể so sánh với Địa Thư, mà Trấn Nguyên Tử thì lại không bằng với Địa Thư.
Vì vậy, hắn quyết định sẽ nghe theo lời quân sư.
“Đúng rồi.”
Hắn hỏi: “Thần binh thiên hàng mà ông nói có nghĩa là gì?”
Quân sư lắc đầu: “Trong quẻ bói có bảo là sẽ có thần binh thiên hàng đến để ổn định đại cục, cũng xem như là đến giúp Tôn Thượng, nhưng mà còn cụ thể như thế nào thì thuộc hạ không biết.”
Diệp Thiên gật đầu.
Bói toán có thể tính được những điều này, đã là rất lợi hại rồi.
Không giống như Trấn Nguyên Tử, Đại Thư có thể thấy được tất cả, vì thế Trấn Nguyên Tử là bù trừ còn quân sư là bản lĩnh thực sự.
“Uống hai bình.”
Đến chỗ quân sư khiến cho Diệp Thiên cảm thấy tốt hơn. Dù vẫn rất không vui nhưng hắn đã không còn hoảng sợ.
“Thuộc hạ sẽ rót rượu cho Tôn Thượng.”
Sau khi uống xong hai bình rượu tại chỗ của quân sư. Vốn dĩ là đêm nay Diệp Thiên sẽ đến chỗ của Hoàng Phủ Tang tuy nhiên hắn đã không đi trái lại là đến chỗ của Thần Diệp Hy.
“Chồng, đêm qua anh vừa rời khỏi chỗ em mà, sao đêm nay anh lại đến đây nữa? Chẳng lẽ là anh đã đi nhầm cửa, anh nên đến chỗ của mẹ Tư Thần ấy.”
Thần Diệp Hy cười nói.
Diệp Thiên thở dài ôm Thần Diệp Hy: “Sau này anh sẽ không đi đâu nữa chỉ ở bên cạnh em mà thôi, bởi vì em chính là làm cho anh ít lo lắng nhất.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!