“Ông cố, đừng đi!”
Lạc Lạc vội vàng kéo Tần Chí Thành lại: “Ông cố, nếu ông đi thì mẹ cháu sẽ phải mắng cháu, cháu thực sự không muốn tham gia vào việc quân sự, bởi vì cháu không có tài năng gì cả. Lúc ba và các tướng quân đang thảo luận về lộ trình xuất quân thì cháu không hiểu được gì cả.”
“Hiểu con không ai bằng mẹ, mẹ biết rằng cháu không có tài lĩnh binh nên mẹ không muốn cháu làm phiền ba.”
“Ông cố, ông bỏ qua cho cháu đi, ông đừng làm khó mẹ và cháu nữa được không?”
Lạc Lạc là đứa con hiếu thảo, biết ông cố đi tìm mẹ anh ấy nhất định là mắng mẹ anh ấy. Anh ấy cảm thấy đau lòng cho mẹ mình, anh ấy biết mẹ sẵn sàng bị ông cố mắng mỏ vì bảo vệ anh ấy, anh trai và cả em gái, huống hồ còn phải đau đầu vì mình.
“Lạc Lạc!”
Tần Chí Thành nắm lấy tay Lạc Lạc, sốt sắng nói: “Cháu cho rằng ông cố đang không trâu bắt chó đi cày sao? Ông cố cũng chỉ là không còn cách nào thôi.”
“Cháu thử nghĩ xem, cả cháu và anh trai đều không thể dẫn binh đánh trận. Hoàng Phủ Tư Thần là hậu duệ của Bắc Lương, máu chảy trong người là dòng máu của người biết đánh chiến.”
“Nếu thằng bé theo ba con đi đánh trận và lập công thì các tướng lĩnh dưới quyền ba con sẽ khen ngợi thằng bé và từ đây thì ba con cũng sẽ trọng dụng thằng bé. Chờ đến khi dẹp yên được thiên hạ này thì ba của con sẽ đi du lịch khắp nơi, giao thiên hạ này cho Tư Thần phụ trách. Vậy còn cháu, anh trai cháu và mẹ cháu thì sao?”
Lạc Lạc nói: “Ba đưa thiên hạ cho ai quản lý thì cũng đều như nhau thôi, cháu và anh trai của cháu vẫn sẽ sống cuộc sống yên ổn của mình, cháu vẫn sẽ hiếu thuận với mẹ, cũng không có ảnh hưởng gì cả. Chờ đến khi ba cháu đi du lịch trở về thì không phải mọi chuyện đều sẽ trở về lại bình thường sao?”
“Cháu hồ đồ quá rồi!”
Tần Chí Thành trừng mắt nhìn Lạc Lạc nói: “Nếu Hoàng Phủ Tư Thần trở thành thái tử, địa vị của mẹ cháu sẽ tuột dốc không phanh, mẹ của Tư Thần sẽ được sủng ái. Mẹ của cháu được sủng ái biết bao lâu rồi, đột nhiên thất sủng cháu có thể tưởng tượng ra mẹ của cháu thất vọng như thế nào sao?”
“Điều này...”
Lạc Lạc cũng đã trưởng thành, ai cũng có thể tưởng tượng được đến lúc đó thì mẹ sẽ cô đơn và lạnh lẽo như thế nào.
“Chuyện này là còn nhẹ.” Tần Chí Thành nói tiếp: “Nếu Tư Thần và mẹ thằng bé định tấn công mẹ cháu, anh trai cháu và cháu thì cháu có thể tưởng tượng được hậu quả như thế nào không?”
“Đừng quên, thất giáo đã bị tiêu diệt. Chắc chắn là vẫn còn dư nghiệt, sau đó thì thằng bé sẽ giết tất cả các người với lý do là dư nghiệt làm loạn! Nếu ba của cháu quay lại và không thể tìm ra ai đã làm điều đó thì không phải cháu sẽ chết một cách vô ích sao?”
Thân thể của Lạc Lạc run lên, mồ hôi lạnh toát ra, anh ấy nhanh chóng che miệng Tần Chí Thành, thấp giọng lo lắng nói: “Ông cố, ông làm sao lại dám nói loại chuyện này ra miệng chứ? Nếu như lọt vào tai của ba, ba sẽ trừng trị ông đó, ông đây là cố ý xúi giục gây xích mích ly gián đó, ông có biết không?”
Lạc Lạc thực sự đã bị Tần Chí Thành dọa sợ rồi.
Gia đình đang tương thân tuong ái thì làm sao có thể xuất hiện chuyện như ông cố nói được chứ? Huống hồ anh ấy tin rằng em trai Tư Thần sẽ không làm loại chuyện đó.
Chỉ cần nhìn qua nụ cười mà em trai Tư Thần thể hiện khi em Đóa Đóa ôm Tư Thần lúc đưa ba đi xuất chinh là anh ấy có thể nhận ra rằng Tư Thần này cũng rất yêu chị gái Đóa Đóa của mình và chắc chắn sẽ không làm điều gì khiến chị Đóa Đóa phải buồn. .
“Ông đây là đang nhắc nhở cháu!”
Tần Chí Thành nghiêm túc nói: “Đừng quên dòng máu của gia tộc Hoàng Phủ, ông ngoại của Tư Thần đã chết do các cậu của thằng bé. Mẹ của Tư Thần cũng chảy trong người dòng máu này.”
“Cháu còn trẻ nên cháu cũng không thể hiểu hết được mọi chuyện, ông cố ăn cơm nhiều hơn cháu hàng chục năm, nhìn mọi thứ sâu hơn cháu rất nhiều. Chỉ cần nhìn ánh mắt của cô ta là ông có thể biết rằng cô ta đang đố kỵ với mẹ của cháu!”
“Trong số các mẹ của cháu thì chỉ có Thần Diệp Hy là người có đôi mắt là tinh khiết nhất và ngoài cô ấy ra thì những người khác ít nhiều sẽ ghen tị với mẹ cháu. Một khi Tư Thần lên nắm quyền thì ngoại trừ Thần Diệp Hy tất cả các bà mẹ khác của cháu sẽ thân thiết với Hoàng Phủ Tang. Đến lúc đó không có ba con ở đó thì mẹ nó sẽ còn nghiêm trọng hơn.”
“Đến lúc đó bọn họ sẽ nói chút gió, Hoàng Phủ Tang lại có dòng máu đó, Tư Thần lại nghe lời mẹ thì thật sự là có thể làm ra loại chuyện đó, con có biết không?”
“Vì lẽ đó nên lời nói của ông cố cũng không phải là lời cảnh cáo, là lời khuyên. Cháu vì bản thân, vì mẹ của cháu, vì anh trai cháu và cho cả vợ con cháu hãy suy nghĩ cho kỹ đi!”
Sau khi Lạc Lạc nghe xong thì cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Anh ấy không còn là một đứa trẻ nữa, có thể thấy rằng khi có ba ở đây, các mẹ của anh ấy sẽ thể hiện sự hòa thuận và đoàn kết, một khi ba anh ấy đi vắng, người duy nhất thực sự gần gũi với mẹ anh ấy chỉ có mình mẹ ba Thần Diệp Hy mà thôi.
Vì vậy, ông cố nói rằng mấy người mẹ kia ghen tị với mẹ của anh ấy là điều đúng.
Về phần ông ngoại của Tư Thần đã chết vì cuộc tạo phản của các con trai, hơn nữa không phải chỉ là một đứa con trai mà là rất nhiều đứa con trai. Khả năng Hoàng Phủ Tang có dòng máu đó là rất lớn, cho dù không có dòng máu phản loạn trong huyết thống của Tư Thần, nhưng em ấy sẽ nghe lời mẹ mình, đây là sự thật, một khi bị mẹ của em ấy xúi giục, có thể…
Càng nghĩ về điều đó, anh ấy càng sợ hãi.
“Vậy thì cháu phải làm gì đây, ông cố?”
Anh ấy hỏi, anh ấy không muốn em trai và mẹ mình gặp tai nạn.
Tần Chí Thành nói: “Quân sự thì chắc chắn là phải học, phải học cho thật chăm chỉ. Cháu không thể thua Tư Thần được, phải tạo dựng uy tín trong đại quân, có địa vị nhất định.”
“Chỉ cần cháu có thể nắm giữ đại quân thì bọn họ sẽ không dám tọa phản, bằng không thì đại quân sẽ bị Hoàng Phủ Tư Thần nắm giữ, cháu và anh trai không có chút binh quyền nào, thằng bé muốn giết bọn cháu thì chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?”
“Cho dù cháu không giỏi bằng Tư Thần, nhưng mà cháu vẫn phải chiếm được chỗ đứng trong đại quân. Chỉ bằng việc cháu là anh hai của Tư Thần, dù ba của cháu cho cháu ít quân hơn thì cũng không ít hơn Tư Thần bao nhiêu.”
“Dù cháu làm chút thủ đoạn thì Tư Thần cũng không dám ra tay với cả nhà của cháu, bằng không một khi mất cân bằng thì cháu sẽ biết hậu quả.”
Nói đến đây, ông vỗ vỗ vai Lạc Lạc.
“Ông cố đã nói tất cả những gì mà ông cô nên nói rồi, cháu hãy tự mình suy nghĩ đi. Nếu cháu không thể nghĩ thông được, lúc ngày tận thế đến thì ông cố cũng không thể cứu được cháu.”
Nói xong Tần Chí Thành sải bước đi ra ngoài.
Còn Lạc Lạc thì thức trắng cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, anh ấy đã đợi bên ngoài lều lớn của đại quân.
“Lạc Lạc, sao con lại ở đây?”
Diệp Thiên đến bên cạnh lều lớn, cười cười vỗ vai Lạc Lạc.
Lạc Lạc nói: “Ba, con trai... con trai rảnh rỗi không có việc gì làm, con vẫn muốn học cách đánh trận với ba. Ba có thể cho con trai một cơ hội được không?”
Diệp Thiên dẫn anh ấy vào lều lớn, cười hỏi: “Tại sao con lại muốn học?”
“Con trai đã nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày nay, ngoại trừ mang cho ba một chút đồ ăn và xoa bóp chân cho ba thì con không thể làm gì khác cho ba.”
“Con trai muốn trở thành một đứa con ngoan, chia sẻ những lo lắng và giúp ba giải quyết vấn đề. Nghĩ đến việc mỗi ngày ba đều bận bịu vì đại quân mà con trai lại không thể giúp được gì nên con trai đặc biệt khó chịu.”
“Vì vậy... con cầu xin ba hãy cho con trai mình một cơ hội để chia sẻ những lo lắng và giúp đỡ cho ba. Con trai hứa nhất định sẽ học hành chăm chỉ và sẽ không bao giờ để ba thất vọng!”
Lạc Lạc vừa nói vừa quỳ trên mặt đất.
Vì anh trai, vì mẹ, anh ấy có thể trả bất cứ giá nào!
“Con đứng lên đi.” Diệp Thiên nói.
“Nếu ba không đồng ý với con trai thì con trai sẽ vẫn cứ quỳ ở đây!” Lạc Lạc kiên quyết nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!