Một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới.
Mặc dù ở dưới một năm vẫn chưa trôi qua, nhưng một ngày trên trời thời gian chỉ cách nhau một chút, vì thế khoảng thời gian đó đều sẽ không tính.
Giống như ở địa giới, mười hai giờ đón người, 9 giờ rưỡi sẽ đến nơi.
Quy luật gần như là giống nhau, cho dù chỉ lệch một chút thôi, nên dù là một ngày trên trời thì người trên này cũng không quan tâm đến chút thời gian đó, hơn nữa bọn họ cũng sẽ đến sớm trước khi đến được bánh xe dịch chuyển không gian.
Bởi vì bánh xe thời không này vừa quay thì cũng có nghĩa là Thái Nhất thiên đế cũng không còn nữa.
Ít nhất là trong một khoảng thời gian rất dài, rất khó để gặp được Thái Nhất thiên đế.
Vì thế tất cả văn võ bá quan đều đến để đưa tiễn.
“Thái Thượng Hoàng đúng là suy nghĩ không thông, quay ngược trở lại thời gian trước, chẳng phải là tu vi cũng không còn ư?”
“Hazz! Đáng tiếc cho tu vi của Thái Thượng Hoàng!”
“Nếu như đổi lại là tôi, có đánh chết tôi cũng sẽ không bao giờ đảo ngược thời gian quay trở về, lần này quay trở về, mọi thứ từ trước đến nay không phải là đều trở nên phí công vô ích sao?”
Văn võ bá quan mọi người đều bàn tán nhao nhao.
Đều cảm thấy đáng tiếc cho Diệp Thiên.
Có không ít người luyến tiếc Diệp Thiên, khóc thút thít ở đó.
Đương nhiên không lỡ nhất vẫn là mẹ con Văn Tuyết Tâm và Diệp Chiến.
Nhưng mà đó là quyết định của Diệp Thiên, hai người bọn cho cho dù có không muốn đi chăng nữa cũng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của Diệp Thiên.
Ngay lúc này, một luồng sáng chiếu xuống bánh xe thời không.
Rõ ràng chính là Hỗn Nguyên Lão Tổ, trước khi đến bánh xe thời không.
“Tham kiến Hỗn Nguyên Lão Tổ!”
Tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ.
“Đều đứng lên cả đi.”
Hỗn Nguyên Lão Tổ khoát tay áo.
Sau khi chúng tiên đứng dậy, Trấn Nguyên Tử nói: “Sư tôn, đại sư huynh đã dặn dò đệ tử, đến bánh xe thời không, quay trở lại trước thời điểm anh ấy đến Thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ.”
Hỗn Nguyên Lão Tổ gật đầu.
Bắt đầu bấm chỉ tay tính toán.
Dù sao một ngày trên trời cũng bằng một năm dưới hạ giới, nếu như quay trở về hơn ba vạn năm, quay trở lại trước thời điểm Diệp Thiên đến thế giới Thiên Hà ở trung tâm vũ trụ.
Vì thế điều này cần phải tính toán một chút, để tránh đảo ngược thời gian quá nhiều, hoặc là chuyển đến điểm thời gian quá ít, tất cả đều không tốt, ít nhất đối với Thái Nhất mà nói là không có lợi.
Nếu như đã đồng ý với Thái Nhất, sẽ giúp đỡ dịch chuyển, vậy thì nên tính toán thật tốt, chuyển đến đến thời gian mà anh ấy mong muốn nhất.
Mà ngay lúc này.
Diệp Thiên đã ngồi trên chiến hạm tinh không, bay chín ngày chín đêm, cuối cùng cũng đến được thành Hoàng Đô.
Thiên Thánh đại lục rất rộng, tốc độ của chiến hạm tinh không không nhanh bằng kim tiên, vì thế mới mất nhiều ngày như vậy.
“Thượng Tiên, đây chính là Nhân Hoàng Cung rồi.”
Tiết Nghĩa Sơn chỉ tay về một hướng nói.
Đám người Diệp Thiên nhìn xuống, liền trông thấy cung điện nguy nga tráng lệ.
“Thượng tiên, nếu như không còn chuyện gì, tiểu nhân xin phép lui trước.”
Tiết Nghĩa Sơn cực kỳ sợ hãi, nếu như Diệp Thiên đánh không lại Nhân Hoàng, hắn ta mang Diệp Thiên đến Nhân Hoàng Cung, hắn nhất định sẽ chết rất thê thảm.
Vì thế hắn cảm thấy mình nên tránh đi thì hơn.
“Được.”
Diệp Thiên gật đầu cũng không làm khó hắn ta.
Tiết Nghĩa Sơn đang định rời khỏi chiến hạm tinh không.
“Hahaha!!!”
Một tiếng cười to vang lên.
Ngay sau đó là một giọng nói kiêu ngạo vang lên.
“Diệp Bắc Minh, ngươi chạy không thoát đâu!”
Lời này vừa nói ra.
Người Tiết Nghĩa Sơn liền run lên, nhìn quanh bốn phía liên thấy đội quân hùng hậu đang tiến lại đây.
Rất nhanh.
Bọn họ liền bị vây quanh đến con kiến cũng chui không lọt.
“Không hay rồi! có mai phục!”
Tiết Nghĩa Sơn kinh sợ hét lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Đám người Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường.
Chỉ là âm thanh khi nãy khiến Diệp Thiên cảm thấy rất quen tai, vì thế liền hô lên: “Lão già Thái Huyền, là ông đúng không? Đừng có rụt đầu, mau chui ra đây đi chứ.”
Vừa nói ra câu này.
Vụt vụt vụt!!!
Từng thân ảnh xuất trên trên hư không.
Đáng ngạc nhiên, mười hai lão già mặc trên người bộ quần áo lộng lẫy xuất hiện trước đám Diệp Thiên.
Nhìn thoáng qua, Diệp Thiên đã nhận ra Thái Huyền tiên đế, ánh mắt cũng dừng lại chăm chú trên người ông ta.
Đối mặt với ánh mắt của Diệp Thiên, Thái Huyền tiên đế khẽ nhăn mặt lại.
“Ngươi là Diệp Bắc Minh?”
Ông ta rất kinh ngạc, mặc dù đã hơn ba vạn năm trôi qua, nhưng ông vẫn nhớ rõ bộ dáng của Diệp Bắc Minh, rõ ràng không phải như thế này.
Người này không phải Diệp Bắc Minh!
“Không sai, ông ấy là cha tôi Diệp Bắc Minh!”
Đóa Đóa tức giận nói: “Thái Huyền lão cẩu, ông hại chết cả nhà tôi, hôm nay ông chết chắc rồi, cha tôi nhất định sẽ đem ông nghiền thành tro!”
Thái Huyền tiên đế nhìn về phía Đóa Đóa.
Liếc mắt một cái đã nhận ra Đóa Đóa là ai.
Sau đó, ông liền cười to lên: “Diệp Bắc Minh, cậu lên Thiên Giới làm loạn có phải quá ngông cuồng nên bị người ta giết chết liền tìm mượn cơ thể của một lão già rồi trọng sinh không?”
“Ông đừng có lắm lời như vậy.”
Diệp Thiên thản nhiên nói: “Ông chỉ cần biết, ông nhất định phải chết là được, hơn nữa tôi còn khiến cho ông chết hai lần.”
“Haha!”
Thái Huyền tiên đế ngửa đầu cười to, chỉ về hướng Nhân Hoàng nói: “Cậu biết đây đây là dạng cảnh giới nào không? Đây là Nhân Hoàng, sức mạnh khủng bố Thái Ất Cảnh cấp tám, cậu mới chỉ nhập môn cảnh giới Thái Ất, nhưng lại dám ở trước mặt người đạt Thái Ất cảnh giới cấp 8 khoác lác mà không biết ngượng, cậu đi một chuyến đến Thiên Giới rồi quay về Địa Giới, nên đang coi thường người Địa Giới sao ?”
Ánh mắt của Diệp Thiên, chuyển lên người Nhân Hoàng.
“Nghe nói con trai Tư Thần của tôi, bị ông 3 chưởng đánh chết, có chuyện này không?”
“Có!”
Nhân Hoàng từng bước đi lên, ngạo nghễ nói: “Con trai cậu Hoàng Phủ Tư Thần, cả gan làm loạn, dám giết thái tử của trẫm, trẫm không chỉ giết hắn mà còn giết cả nhà hắn nữa!”
“Thứ chó má, không tránh xa Tử Vi Tinh, còn dám chạy đến Thiên Thánh đại lục, báo thù cho con trai, Trấn Nam Vương giết tộc nhân của tôi, quả thực tội ác tày trời!”
“Hôm nay trẫm nhất định phải cho văn võ cả triều một câu trả lời thích đáng, trước mặt tất cả tướng sĩ, đem bọn chó chúng mày nghiền thành tro bụi!”
Lời này vừa nói ra, Nhân Hoàng đã xuất ra một thân trượng kim, tay cầm móng vuốt đại bàng chộp về hướng Diệp Thiên.”
Diệp Thiên không có thần khí cấp bậc thiên thánh, vì thế không có thần khí để dùng, liền nắm chặt tay, ngay cả kim thân cũng không hiện ra, liền trực tiếp tung nắm đấm về phía người đang chộp tới.
“Ha Ha!”
Nhân Hoàng cười lớn: “Tên cẩu tặc này, còn dám động thủ với trẫm, xem trẫm giết mày như thế nào!”
Ông ta nắm ưng trảo thành nắm đấm, hướng về nắm đấm nhỏ của Diệp Thiên.
Chỉ thấy lóe lên tia lửa.
Một lớn một nhỏ, hai nắm đấm chạm vào nhau.
Nổ oành một tiếng, giết đội quân hàng tỷ người xung quanh, Nhân Hoàng đồng tử cũng co rụt lại, cả người bay ra phía sau, đập vào một tòa cung điện cao ngất trong hoàng cung, làm đổ nát cả tòa cung điện nhưng ông ta vẫn còn tiếp tục bay ra xa.
Ngay cả kim tiên của Thái Huyền tiên đế và đám tộc nhân cũng bị trấn động ngã lùi về sau nhiều bước mới có thể đứng vững.
Mà Diệp Thiên lúc này vẫn đứng im như núi.
Tất cả ở đây đều chấn động.
Mọi người ai cũng mông lung.
Đây có phải là Thái Ất Cảnh cấp 1 không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!