“Anh điên rồi! Mau quay về đây!”
Nhìn thấy Diệp Mộ Hàn xung phong liều chết mà lao về phía tiểu vương gia, Tiết Nghĩa Sơn hoảng hốt la lên.
Nhưng!
Hận ý ngập trời lấn át đầu óc Diệp Mộ Hàn nên cô không muốn dừng lại, đi thẳng về phía tiểu vương gia như muốn rút gân lột da.
Diệp Thiên cũng không ngăn cản mà chỉ nhìn chằm chằm.
“Muốn chết!”
Ánh mắt Tiểu vương gia lạnh lùng, nhấc tay lên, gọi ra một tôn phẩm thần binh.
“Lúc tấn công Thiên Khải tinh, đội quân do tiểu vương mang theo hiểu rõ như lòng bàn tay về thực lực của tu sĩ trong Thiên Khải tinh, tuy cô cũng là thiên huyền cảnh, tiểu vương cũng là thiên huyền cảnh, nhưng một dân bản xứ của thiên huyền cảnh muốn giết tiểu vương sao? Cô chưa đủ năng lực đó đâu!”
Sau khi nói xong, anh cưỡi Tì Hưu đi nghênh chiến Diệp Mộ Hàn.
Bang!
Hai thanh thần binh va chạm đột ngột trên không trung.
Tay Tiểu vương gia xuất hiện cảm giác đau đớn, theo tiếng của Diệp Mộ Hàn nhìn qua, thần binh trong tay anh cũng bị đứt gãy.
“Này...”
Những người xung quanh choáng váng!
Con ngươi của Tiểu vương gia đột nhiên co rút lại.
Anh hoàn toàn không thể tin được những gì đang diễn ra, đường đường là một vương chi tử của thiên thánh đại lục với thực lực thiên huyền cảnh đỉnh, vậy mà bị một nữ tử của dân bản xứ chặt đứt kiếm chỉ bằng một kích.
Phải biết rằng, tu luyện văn minh của thiên thánh đại lục vượt xa tu luyện văn minh của Thiên Khải tinh.
Lúc anh còn ở Thiên Khải tinh, anh thường lấy tu sĩ thiên huyền cảnh ở Thiên Khải tinh làm bia ngắm để luyện công, với thực lực thiên huyền cảnh đỉnh cũng có thể đánh thắng được tu sĩ thiên huyền cảnh viên mãn của Thiên Khải tinh.
Nữ tử này còn chưa vượt qua hư cảnh, chỉ mới ở cấp bậc thiên huyền cảnh mà thôi, thế nhưng lại có thực lực khủng bố như vậy, hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
“Đi tìm chết đi!”
Diệp Mộ Hàn rút kiếm và chém về phía tiểu vương gia.
“Mau cứu tiểu vương!”
Tiểu vương gia sợ hãi la lên.
Giây tiếp theo!
Vèo hô!
Một tia sáng lạnh lẽo bắn ra từ đội hộ vệ sau lưng tiểu vương gia, chỉ thẳng vào giữa đầu lông mày của Diệp Mộ Hàn.
Đúng lúc này.
Diệp Thiên búng một lóng tay.
Một tia sáng vàng bắn vào thứ ánh sáng lạnh lẽo đó.
Phanh!
Tia sáng đó đã trực tiếp bị phá hủy.
Vốn dĩ, Tiểu vương gia cho rằng, đội hộ vệ sau lưng sẽ giúp anh nên anh không sợ gì cả, cho nên cũng không đi tiếp chiêu này.
Sự thật đã chứng minh rằng đội hộ vệ sau lưng anh ta đã hành động.
Nhưng lại bị người khác ngăn trở.
Lúc này, kiếm của Diệp Mộ Hàn đã ở rất gần đầu của anh ta.
“Không được rồi!”
Sự can đảm của Tiểu vương gia teo nghẻo chỉ còn đúng một tí ti.
Đội hộ vệ sau lưng anh cũng sững sờ.
Bọn họ còn chưa kịp động thủ để cứu tiểu vương gia thì…
Bá một tiếng, thanh kiếm của Diệp Mộ Hàn chém bay đầu tiểu vương gia, trực tiếp cắt đôi tiểu vương gia và Tì Hưu thành hai nửa, lam huyết vương vãi khắp bầu trời.
“Này này này...”
Tiết Nghĩa Sơn và những người xung quanh đều bị dọa sợ, trừng lớn đôi mắt.
Người phụ nữ này có cường hãn quá không?
“Chết tiệt!”
Đội trưởng đội hộ vệ giận dữ, quát: “Giết hết cho tôi, giết sạch bọn dân bản xứ, làm thịt hết bọn chúng!”
Không đợi bọn họ tiến lên, Diệp Thiên đã tung ra một cú đấm.
Oanh!
Đội trưởng đội hộ vệ và một nhóm hộ vệ bị nghiền nát toàn bộ.
Toàn thành kinh động.
“Trời ơi! Mấy người dân bản địa này can đảm quá vậy, dám ra tay với vệ binh vương phủ luôn!”
“Còn chém tiểu vương gia thành hai nửa nữa chứ, nếu để Trấn Nam Vương biết chuyện này, bọn họ chết chắc rồi!”
“Quá lớn mật! Bọn họ thật quá lớn mật! Đây là đang muốn tìm đường chết mà!”
Tiết Nghĩa Sơn càng thêm kinh ngạc quát lớn: “Dừng tay! Mau dừng tay lại! Đừng động tới tiểu vương gia nữa, nếu không, Trấn Nam Vương đến đây, các người toi đời rồi, mau thả tiểu vương gia ra rồi chạy trốn đi!”
Diệp Mộ Hàn không nghe, múa may quay cuồng thanh kiếm trong tay, chặt tan nát tiểu vương gia thành tám miếng, ngay cả thần hồn cũng bị cô xé nát.
Tất cả mọi người choáng váng!
“Mẹ thật là lợi hại!”
Tú nhi vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tiết Nghĩa Sơn khóc không ra nước mắt nói: “Còn làm gì được nữa giờ, mới vừa đến thánh đại lục đã tàn sát tiểu vương gia cùng đội hộ vệ vương phủ, các người có biết, nếu để Trấn Nam Vương biết được chuyện này, các người sẽ gặp tai họa không hả?”
“Nghiền xương thành tro đó, các người có biết không?”
Diệp Mộ Hàn hừ lạnh nói: “Nếu Trấn Nam Vương của các người dám đến, ông nội của tôi sẽ nghiền nát ông ta xương thành tro luôn mới đúng!”
Tiết Nghĩa Sơn trợn tròn mắt: “Thiên Khải tinh của các người, ngay cả Kim Tiên cũng không có, còn Trấn Nam Vương chính là một trong tám vị vua của Nhân tộc, có thực lực mạnh gấp đôi Thái Nhất Cảnh, một người ông ta cũng đủ để nghiền nát Thiên Khải tinh, ông nội cô đứng trước mặt Trấn Nam Vương chỉ như một con kiến nhỏ bé mà thôi, cô biết không?”
Đóa Đóa ngạo nghễ nói: “Ngay cả Nhân hoàng của ông, cha tôi cũng không sợ!”
Tiết Nghĩa Sơn hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa.
“Thật là một lũ mất trí, tôi phải tránh xa các người, kẻo bị các người hại chết!”
Vừa dứt lời, anh ta vội vàng trốn đi.
Lúc này, tin tức tiểu vương gia bị giết đã truyền tới Trấn Nam Vương phủ.
“Cái gì!”
Trấn Nam Vương nghe vậy, lập tức đứng lên với vẻ mặt không tin.
“Có một đám tu sĩ Thiên Khải tinh chạy đến thiên thánh đại lục, giết nhi tử của bổn vương?”
“Đúng vậy thưa Vương gia, mấy người dân bản xứ của Thiên Khải tinh thật kiêu ngạo, bọn họ còn nói, ngay cả Nhân hoàng tới bọn họ cũng không sợ!”
“Muốn chết!”
Trấn Nam Vương giận dữ nói: “Cấp tốc triệu tập đại quân vương phủ cùng bổn vương đến đó giết sạch những tên dân bản xứ!”
“Vâng, thưa Vương gia!”
Đám người Diệp Thiên vẫn giữ nguyên vị trí và không hề rời đi.
Bọn họ biết, sau khi Trấn Nam Vương nhận được tin tức sẽ lập tức đến đây nên bọn họ ngồi đợi.
Nghe nói thực lực của Trấn Nam Vương mạnh gấp hai lần Thái Ất cảnh, nhưng lại yếu hơn nhiều so với thực lực của những vua khác trong vũ trụ trung ương ngân hà thế giới.
Cho nên Diệp Thiên quyết định không gọi Hoàng Phi Hổ, tự mình nhập Kim Tiên xem xem hắn có thể sử dụng Thái Ất nhất trọng cảnh lên Thái Ất nhị trọng cảnh hay không.
Vì thế, hắn bắt đầu nhắm mắt ngưng thần, tìm hiểu Kim Tiên chi đạo.
Chỉ chốc lát sau.
Trấn Nam Vương mang theo đại quân vương phủ chạy tới dinh thự hoàng gia.
“Trấn Nam Vương tới! Bọn họ chết chắc rồi!”
“Trấn Nam Vương nhất định sẽ làm bọn họ chết không có chỗ chôn!”
“Một đám kiến cỏn con dám chạy đến thiên thánh đại lục giương oai, Trấn Nam Vương sẽ cho bọn họ biết, thiên thánh đại lục không phải là nơi bọn họ muốn tới là tới!”
Nhân tộc trong Thành trì sôi nổi bàn tán.
Trấn Nam Vương và đại quân của ông dừng lại trước mặt đám người Diệp Thiên cách đó không xa.
“Trấn Nam Vương, chính bọn họ đã giết tiểu vương gia!”
Rất nhiều người chỉ vào đám người Diệp Thiên.
Trấn Nam Vương liếc mắt nhìn đám người Diệp Thiên, khinh thường nói: “Một đám kiến các người, ngay cả Kim Tiên cũng không có mà dám giết nhi tử của bổn vương, lại còn dám ngồi đây, không rời khỏi, bổn vương sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của bổn vương!”
Vừa dứt lời, ông cũng không vội vã động thủ.
Thay vào đó, ông ta chỉ đưa ra một chỉ quyết.
Giây tiếp theo!
Cơ thể ông ta tràn đầy tia sáng chói lóa, phù văn được kích động, tụ tập pháp trận.
Ngay sau đó.
Những ngôi sao nhỏ trong hư không tinh xuất hiện.
Chúng kết hợp với nhau để tạo thành một bóng dáng mờ ảo.
Không bao lâu sau.
Tiểu vương gia cùng với đại quân bị giết, lần lượt được hồi sinh.
“Chuyện này...”
Diệp Mộ Hàn, Lý Mộc Thần, Tú nhi đều chết lặng!
“Ha ha!”
Tiểu vương gia cất tiếng cười to: “Nào, trợn tròn to mắt hơn nữa đi nào, chắc các người không nghĩ tới phụ vương của tôi có thể khiến tôi sống lại phải không?”
Đây quả thực là điều mà đám người Diệp Mộ Hàn chưa từng nghĩ đến.
Lúc này, tiểu vương gia chỉ vào Diệp Thiên, tức giận nói: “Phụ hoàng, chính là tại cái người này ngăn cản đội hộ vệ cứu con, còn giết cả đội hộ vệ nữa, phụ hoàng xử lý anh ta trước đi rồi đả thương ả đàn bà kia, rồi để con tự mình giết chết ả ta!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!