“Ý của bệ hạ là sao? Sao lại chạy đi gặp Thái Thượng Nguyên Thủy và những người khác, lẽ nào muốn trọng dụng những kẻ phạm nhân đó sao?”
Bên trong cũng Bích Du, Thông Thiên giáo chủ đã rất tức giận khi biết Diệp Chiến đi gặp Thái Thượng Nguyên Thủy và những người khác.
“Sư tôn, đệ tử cho rằng tám chín phần là do bệ hạ muốn trọng dụng những người này cho nên mới đại xá thiên hạ và trong đó có những người này, lúc sư tôn yêu cầu phế bỏ những người này thì bệ hạ không đồng ý, nếu mục đích không phải để trọng dụng những người này thì lúc đó đã nghe theo lời sư tôn là phế bỏ hoặc giết những người này rồi, không phải sao?”
Đa Bảo đại nhân nói.
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy lập tức nổi giận đùng đùng: “Nếu không phải do tên Thái Thượng Nguyên Thủy phá rối thì việc lập tế đàn ở núi Trì Biên và núi Tu Di đã không khó khăn như vậy?”
“Những người này đều là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, để mở được hai tế đàn cuối cùng này ta đã phải xả thân mà giúp đỡ thái thượng hoàng, nếu như không có sự giúp đỡ của ta thì liệu thái thượng hoàng có mở được hai tế đàn cuối cùng trước khi đợi được Hồng Quân xuất quan hay không?”
“Điều đó là không thể, nếu hai người này được trọng dụng thì sẽ được gọi chung cùng với ta là Tam Thanh và hai người bọn họ sẽ không nằm dưới quyền của ta vậy thì ta sẽ không giúp được thái thượng hoàng những chuyện lớn nữa rồi?”
“Không được! Ta tuyệt đối không thể để hai người họ được trọng dụng!”
“Thái thượng hoàng có thể đánh chiếm được khoảng trời này Thông Thiên ta cũng góp được nửa công sức, trên bảng phong thần một nửa danh sách đều ghi tên các đệ tử của ta, như vậy có thể thấy rõ công lao của ta to lớn đến nhường nào.”
“Nếu họ được trọng dụng thì họ tuyệt đối sẽ làm chuyện đúng đắn nhưng như vậy thì việc ta giúp thái thượng hoàng đánh thiên hạ còn có ý nghĩa gì cơ chứ?”
Nghe ông ta nói như vậy, những đệ tử của Thông Thiên giáo chủ đều rất khó chịu.
“Sư tôn, đại đế Nhân Thiên quả thật là loạn, chúng ta tuyệt đối không thể để bệ hạ trọng dụng Thái Thượng Nguyên Thủy được!”
“Đúng vậy thưa sư tôn, đại đế Nhân Thiên này vừa mới lên làm thiên đế cho nên chỉ vì cái lợi ích trước mắt nên muốn thể hiện lòng nhân từ cho người thiên hạ xem nhưng bệ hạ lại không quan tâm đến cảm nhận của sư tôn và chúng ta vì vậy chúng ta phải đi khuyên nhủ bệ hạ không thể để anh ấy trọng dụng đám người Thái Thượng Nguyên Thủy được.”
“Đúng vậy, không thể để anh ấy tự ý làm bậy được nếu không máu của chúng ta đã chảy vô ích rồi!”
Kim Linh Thánh Mẫu, Triệu Công Minh, Tam Tiêu Nương Nương và những người khác đều rất tức giận.
“Hừm!”
Thông Thiên giáo chủ gật đầu nói: “Mảnh trời này một nửa là do Tiệt Giáo chúng ta đánh chiếm được, đại đế Nhân Thiên đã hưởng thụ một nửa vậy thì một nửa còn lại phải là của Tiệt Giáo chúng ta.”
“Chức Thiên Đế có thể để cho anh ấy làm nhưng một nửa bầu trời của Tiệt Giáo chúng ta tuyệt đối không cho phép người khác lấy đi và chia sẻ cho nhau được.”
“Vì vậy chúng ta tuyệt đối không thể để đám người Thái Thượng Nguyên Thủy được trọng dụng!”
Thật đúng là chuyện đùa, Thái Thượng Nguyên Thủy, Nữ Oa, Phục Hy, Thiên Hà, Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn, bảy người này đều là cao thủ của cảnh Đại Đạo Tứ Trọng trở lên, nếu như được trọng dụng thì với thực lực của bọn họ sẽ không thể nào mà làm chức quan nhỏ được?
Tất cả những người này đều đủ tư cách đứng vào hàng tứ ngự ngũ lão.
Nếu như để bảy người này ngồi vào vị trí tứ ngự ngũ lão thì các đệ tử Tiêu Giáo của ông ta chẳng phải là sẽ bị thay thế hết sao, thậm chí đến một người cũng không còn?
Vốn dĩ là ông ta đã có thế lực ở một nửa bầu trời, nếu như các đệ tử ở các vị trí tứ ngự ngũ lão bị thay thế thì một nửa bầu trời của ông ta sẽ gần như là mất hết và chỉ còn lại khoảng một phần tư thế lực vậy thì liệu ông ta có giữ được bình tĩnh hay không?
Huống hồ Thái Thượng Nguyên Thủy là kẻ thù không đội trời chung của ông ta, nếu như bọn họ vào trong triều và chống đối ông ta thì chẳng phải ngày nào Thông Thiên cũng sẽ bị họ luận tội hay sao?
Bởi vậy ông ta kiên quyết không cho phép những người này được trọng dụng!
Ngay sau đó ông ta đã cùng các đệ tử của mình đi lên ba mươi sáu cõi trời.
Bên trong cung Nhân Thiên.
“Sao rồi Chiến Nhi, đám người Thái Thượng Nguyên Thủy có đồng ý để chúng ta sử dụng họ không?”
Văn Tuyết Tâm hỏi.
Diệp Chiến mỉm cười gật đầu nói: “Bọn họ đã rất cảm kích khi biết được rằng thần nhi muốn trọng dụng họ, Tiếp Dẫn đã hỏi thần nhi rằng liệu có thể mở cửa Phật Môn lại hay không và thần nhi đã trực tiếp đồng ý rồi.”
“Có điều thần nhi không đồng ý để Tiếp Dẫn quay lại làm Phật Tổ mà sẽ để Vi Lai Phật Di Lạc làm giáo chủ Phật Môn và trấn thủ ở núi Linh, Tiếp Dẫn không những không có ý kiến gì mà còn khen thần nhi làm vậy là sáng suốt, bày tỏ thái độ sẵn sàng phục vụ.”
“Phải nói những quân cờ này do phụ hoàng để lại thật sự là quân cờ tốt!”
Văn Tuyết Tâm cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời này.
Nhưng ngay sau đó liền lo lắng và nói: “Những quân cờ này là quân cờ tốt nhưng nếu chúng được sử dụng tốt thì có thể ổn định tình hình chung còn nếu chúng không được sử dụng tốt, chúng sẽ làm rối tung đại cục.”
“Nếu như mẫu hậu đoán không nhầm thì Thông Thiên giáo chủ đã nhận được tin con đi gặp bọn họ và có lẽ giờ phút này đang trên đường đến thiên cung.”
“Bởi vậy con phải chuẩn bị thật tốt để đối phó với Thông Thiên giáo chủ và những người khác, không thể để họ phật lòng nhưng cũng không thể để họ ngăn cản con sử dụng bảy con tốt đó được.”
“Vì vậy con hãy vận dụng trí não của mình để nghĩ cách đối phó với bọn họ đi.”
Diệp Chiến nói: “Thần nhi là Thiên Đế, người trong thiên vạn giới này thần nhi muốn dùng ai, sử dụng như thế nào còn phải nhận được sự đồng ý của Thông Thiên sao?”
“Hơn nữa thần nhi trọng dụng bọn họ nhưng địa vị của họ không ở trên Thông Thiên và cũng đâu có thay thế địa vị của đệ tử Thông Thiên trong tiên ban vậy thì ông ta còn lo lắng cái gì chứ?”
Văn Tuyết Tâm cười khổ nói: “Chiến Nhi còn quá trẻ nên chưa thể hiểu được sự hiểm ác trong triều. Mặc dù mẫu hậu chưa từng vào triều nhưng đã từng nghe thái công của con kể về những trận chiến giữa các quan đại thần trong triều.”
“Vì vậy chuyện này không nên xử lý cẩu thả nếu không sẽ dễ gây náo loạn triều đình.”
“Như vậy đi.” Văn Tuyết Tâm bày kế cho Diệp Chiến: “Gọi Thân Công Báo tới và bảo cậu ta đối phó, phụ hoàng của con đã nói cho mẫu hậu biết rằng Thân Công Báo là một người có thể dùng, nếu biết cách sử dụng thì sẽ là một thanh gươm giết người vô hình, con người này ham hư vinh vì vậy ai có thể thỏa mãn sự hư vinh của cậu ta thì cậu ta sẽ trung thành với người đó.
“Bởi vậy Chiến Nhi hãy khen ngợi cậu ta nhiều vào và khen ngợi cậu ta trước mặt các văn võ bá quan trong triều, có như vậy cậu ta mới một lòng một dạ mà trung thành với con.”
“Chuyện này cứ giao cho cậu ta đối phó, tạm thời con đừng xuất hiện mà hãy đợi ngày mai lên triều có Trấn Nguyên Đại Tiên, Côn Bằng lão tổ ở đó họ sẽ nói thay cho con.”
Diệp Chiến gật đầu.
Sau đó nhếch mép cười: “Mẫu hậu không hổ danh là Thiên Hậu, đúng là rất thông minh chẳng trách mà phụ hoàng lại đối xử tốt với mẫu hậu như vậy.”
Văn Tuyết Tâm cười khổ nói: “Chỉ đáng tiếc là phụ hoàng con vẫn bỏ mặc không quan tâm đến mẫu hậu.”
Không lâu sau.
Thông Thiên giáo chủ đã đứng trước cửa thư phòng.
“Yo, sư tôn, sư huynh, sư tỷ sao mọi người lại đến đây?”
Thân Công Báo mỉm cười bước đến chào hỏi.
“Bệ hạ có ở đây không?”
Thông Thiên giáo chủ hỏi.
Thân Công Báo nói: “Thái hậu rất buồn vì chuyện thái thượng hoàng rời đi mà không từ biệt nên bệ hạ đang ở đó an ủi thái hậu, không có ở thư phòng, thậm chí tấu chương bệ hạ cũng để con phê duyệt vì vậy nếu không có chuyện gì đặc biệt thì sư tôn vẫn nên đừng quấy rầy bệ hạ thì hơn.”
Thông Thiên nói: “Nếu như bệ hạ đang an ủi thái hậu thì sao còn chạy đi gặp đám người Thái Thượng Nguyên Thủy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!