Tốc độ tập hợp quân đội của Nhân Vương không quá nhanh, vì vậy Diệp Thiên đã dẫn cả gia đình Diệp Mộ Hàng đến một quán ăn sang trọng ở kinh thành ăn cơm.
“Woa! Thật là nhiều món ngon!”
Tú Nhi chảy cả nước miếng khi nhìn vào một loạt những món ngon ở trên bàn.
Thế nhưng thái công và bà cô đều chưa đụng đến đôi đũa nên cô nhóc cũng khá hiểu chuyện và không dám cầm lấy đôi đũa trước.
Diệp Thiên gắp một miếng thịt cho Tú Nhi.
“Ngon quá đi!”
Tú Nhi khen không dứt miệng và nói.
Đóa Đóa mỉm cười hỏi: “Trước đây Tú Nhi chưa từng ăn những món ngon này sao?”
Tú Nhi lắc đầu.
Diệp Mộ Hàn nói: “Sau khi cha qua đời, tôi và Mộc Thần liền bỏ nhà đi săn bắt và đuổi giết tộc nhân, vì vậy đã chọc giận tộc nhân rồi lại gặp phải một số kẻ phản bội lén báo tin ra ngoài, tộc nhân tìm đến nhà của Mộc Thần và giết chết cha mẹ của Mộc Thần cùng với những đứa con của tôi và Mộc Thần.”
“Ban đầu tôi và Mộc Thần không biết về chuyện kia, chúng tôi cũng bị thương rất nhiều khi phải đuổi giết tộc nhân ở bên ngoài hàng trăm năm, bởi vì tộc nhân quá mạnh nên chúng tôi lại càng cảm thấy tuyệt vọng hơn và tinh thần cũng trở nên suy sụp, chúng tôi cũng không nhìn thấy được niềm hy vọng có thể trả được mối thù, thế là tôi và Mộc Thần định trở về nhà tu luyện, đợi đến khi tu luyện thành công thì có thể giết được nhiều người của tộc nhân hơn để an ủi linh hồn của cha tôi ở suối vàng.”
“Kết quả khi trở về nhà thì chúng tôi mới nhận ra người nhà, con cái đã bị giết chết cách đây hàng trăm năm rồi.”
“Lúc đó tôi và Mộc Thần đã quỳ trong đống đổ nát của ngôi nhà và khóc rất lâu rất lâu, vốn dĩ chúng tôi muốn trở về để yên lặng tu luyện thế nhưng nhà đã mất rồi, mối hận thù lại càng trở nên lớn hơn và chúng tôi lại đi vào con đường trả thù một lần nữa.”
“Bởi vì nhớ đến con cái của mình nên tôi đã mang thai với Mộc Thần và sinh ra Tú Nhi vào mười năm trước, chúng tôi nuôi con bé ở Trái Đất, Mộc Thần ra ngoài giết kẻ thù còn tôi thì nuôi dưỡng Tú Nhi, mỗi năm Mộc Thần đều sẽ trở về thăm hai mẹ con tôi vài lần.”
“Vào lúc Tú Nhi năm tuổi thì Mộc Thần đã không về nhà cả năm trời, tôi lo rằng anh ấy sẽ xảy ra chuyện và mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng lo sợ, tôi liền tìm đến một người tốt bụng chăm sóc Tú Nhi giúp tôi rồi sau đó đi tìm kiếm Mộc Thần, tuy rằng tôi đã tìm được anh ấy nhưng mà hai người chúng tôi vẫn luôn ở trong tình trạng bị đuổi giết nên chúng tôi cũng không dám về nhà vì sợ rằng sẽ mang nguy hiểm đến cho Tú Nhi.’
“Vì vậy Tú Nhi vẫn luôn được chăm sóc bởi sự giúp đỡ của người khác, hoàn cảnh của gia đình kia cũng không tốt, Tú Nhi có miếng ăn đã là rất tốt rồi, làm sao có thể ăn được những món ngon này chứ.”
Nói đến đây, Diệp Mộ Hàn chỉ cảm thấy mình nợ Tú Nhi quá nhiều.
Diệp Thiên và Đóa Đóa nghe thấy vậy cũng cảm thấy Tú Nhi đáng thương, bọn họ liền không ngừng gắp những món ngon cho cô bé, Tú Nhi cũng ăn đến miệng đầy dầu.
“Vậy thì Tú Nhi có biết đến núi Côn Luân để bái lạy thái công thái bà hay không?”
Đóa Đóa hỏi.
Tú Nhi trả lời: “Khi Tú Nhi còn rất nhỏ thì mẹ và cha đã đưa Tú Nhi đến núi Côn Luân để thờ cúng tổ tiên, hi vọng tổ tiên có thể bảo vệ cha và mẹ để bọn họ trở về bên cạnh Tú Nhi.”
“Không ngờ rằng cứ bái lạy mãi thì thái công và bà cô đã xuất hiện rồi, Tú Nhi cũng đã ở cùng với cha mẹ còn ăn được những món ngon như vậy, Tú Nhi rất vui vẻ!”
Diệp Thiên xoa lấy cái đầu nhỏ của Tú Nhi.
Anh đã ngày càng cảm thấy yêu thích cô nhóc này rồi.
“Sau này thái công sẽ đưa Tú Nhi đi ăn món ngon và mới lại mỗi ngày.”
Diệp Thiên nói.
“Cảm ơn thái công, có thái công thật tốt!”
Tú Nhi nở ra một nụ cười ngây thơ trong sáng trông vô cùng đáng yêu.
Trong nháy mắt, mười ngày đã trôi qua.
Trong mười ngày này, Tú Nhi vô cùng gầy gò đã được Diệp Thiên nuôi nấng và có thêm một vòng thịt, cô bé càng trở nên xinh xắn đáng yêu hơn.
Vào buổi trưa hôm đó, cả gia đình đang ăn trưa một cách vui vẻ.
Bên ngoài lại truyền đến những âm thanh hỗn loạn.
“Đến rồi đến rồi! Đội quân của nhân tộc đến rồi!”
“Ôi trời ạ! Nhân Vương mang theo nhiều đội quân đến như vậy, Diệp Bắc Minh có thể đánh bại bọn họ sao?”
“Nơi này có ít nhất mười tỉ lính đấy! Thật là đáng sợ!”
Trái tim của Diệp Mộ Hàn, Lý Mộc Thần, Tú Nhi đều bỗng nhiên đập mạnh khi nghe thấy những lời này.
“Ông nội à, hỏa lực của đội quân tộc nhân rất mạnh, hỏa lực của mười tỉ tên lính có thể sánh bằng với mười mấy Nhân Vương của tộc nhân, nhiều đội quân đang áp chế như vậy còn có Nhân Vương ở đó, cháu sợ rằng sẽ không có lợi đối với ông nội đấy!”
Lý Mộc Thần cảm thấy vô cùng lo lắng và nói.
Diệp Mộ Hàn cũng nói: “Ông nội, tránh voi chẳng xấu mặt nào, hay là chúng ta đừng đối đầu trực diện với bọn họ mà hãy đánh bất ngờ khi thời cơ đến, như vậy có thể sẽ giảm tính nguy hiểm xuống.”
Tú Nhi cũng kéo lấy góc áo của Diệp Thiên và nói một cách vô cùng đáng thương: “Tú Nhi không muốn thái công có chuyện.”
Diệp Thiên xoa lấy gương mặt của Tú Nhi và nói: “Tú Nhi hãy yên tâm, thái công sẽ không có chuyện đâu, đừng nói là mười tỉ tên lính, cho dù là cả trăm tỷ hoặc cả ngàn tỉ thì thái công cũng không sợ bọn họ.
Nói xong, Diệp Thiên liền đứng dậy và biến thành một luồng ánh sáng bay nhanh ra ngoài cửa sổ.
“Ông nội!”
“Thái công!”
Diệp Mộ Hàn, Lý Mộc Thần, Tú Nhi đều lo lắng mà hét lên một tiếng.
Đóa Đóa mỉm cười nói: “Thái công của Tú Nhi lợi hại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người đấy, mọi người không cần phải lo lắng về việc ông ấy sẽ có chuyện.”
Vào lúc này, tiếng hò hét của đội quân tộc nhân đã vang lên khắp thành.
“Diệp Bắc Minh! Mau cút ra đây chịu chết!”
“Diệp Bắc Minh! Có giỏi thì đừng làm con rùa rút đầu, mau ra đi!”
“Diệp Bắc Minh! Ngày hôm nay tôi phải giết chết anh!”
Đủ loại tiếng hò hét dồn dập vang lên.
Rất nhanh đã có một giọng nói đáp lại bọn họ.
“Đừng hét nữa, ông đây đang ở nơi này.”
Cả đội quân của tộc nhân cùng với người ở trong kinh thành đều nhìn về phía phát ra giọng nói.
Bọn họ liền nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện ở trước mặt đội quân của tộc nhân.
Ánh mắt của Diệp Thiên liếc nhìn một vòng và chỉ thấy những chiếc chiến hạm tinh không dày đặc xếp thành từng hàng từng cột giống như những bậc thang ở trước mặt anh.
Nơi này phải có đến hàng chục triệu con thuyền.
Nếu như mỗi thuyền có một triệu người thì quả thật đã có đến mười tỉ tên lính ở nơi này.
“Diệp Bắc Minh, cậu có sợ hay không!”
Nhân Vương nhảy ra và xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên cách đó không xa và mỉm cười khoái chí hỏi.
“Nếu như tôi sợ thì tôi còn xuất hiện sao?”
Diệp Thiên trả lời một cách thản nhiên.
“Ha ha!”
Nhân Vương ngẩng đầu và lớn tiếng cười lên.
“Diệp Bắc Minh, tầm mắt của cậu quá hẹp rồi, cậu căn bản không biết hỏa lực của đội quân tộc nhân của tôi mạnh và dữ dội đến mức nào đâu.”
“Tôi nói cho cậu biết, hỏa lực của đội quân tộc nhân của tôi dù có cùng số lượng người thì cũng mạnh hơn Bắc Minh Giáo đại quân của các người gấp mười lần.
“Sức mạnh của một nghìn tỷ tên lính của chúng tôi có thể đánh bại mười nghìn tỷ tên lính của các người, bây giờ mười nghìn tỷ tên lính trong tay tôi tương đương với hỏa lực của một trăm nghìn tỉ của Bắc Minh Giáo của các người, khi toàn bộ những đội quân này bắt đầu chiến đấu thì đừng nói đến một Kim Tiên, cho dù có mười Kim Tiên cũng phải bị đánh đến răng rụng đầy đất.”
“Bản vương không tin sẽ không đánh chết được Diệp Bắc Minh cậu với sức mạnh của bản vương kết hợp với hỏa lực của mười nghìn tỉ tên lính này!”
Diệp Thiên lớn tiếng cười lên.
“Ông có đội quân thì tôi không có sao?”
“Cậu cũng có đội quân à?” Nhân Vương cau mày lại và hỏi: “Cậu thì có đội quân gì?”
“Hàng tỉ âm binh của Minh Giới đều là đội quân của tôi.”
Diệp Thiên đáp lại.
“Ha ha ha !!!”
Nhân Vương cười đến mức cả người ông ta đều nghiêng ngả.
“Diệp Bắc Minh, cậu thật biết khoác lác đấy, cậu nghĩ cậu là ai vậy, Phong Đô Đại Đế à? Vậy mà còn nói rằng tất cả âm binh của Minh Giới đều là đội quân của cậu, cậu không khoác lác thì sẽ chết à? Cậu nghĩ rằng như vậy có thể dọa sợ được chúng tôi sao? Cậu đã nghĩ nhiều rồi, cho dù cậu nói thiên binh thiên tướng là đội quân của cậu thì cũng không dọa được chúng tôi đâu!”
“Ông nói đấy nhé?”
Diệp Thiên mỉm cười hỏi.
“Tôi nói đấy!”
Nhân Vương vỗ ngực nói.
“Rất tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!